Cơ thể của Giang Cung Tuấn giống như bị điện giật.
Thế nhưng nó không có đau đớn như khi bị điện giật, mà toàn thân trên dưới đều thoải mái không nên lời.
“Tiếp theo, huyệt thái dương”
Giang Vô Song hít sâu một hơi.
Lúc cô ta cầm lấy châm thứ nhất, thúc giục chân khí, rót nó vào bên trong châm, sau khi đâm xuống, chân khí trong cơ thể cô ta đã bị hao tổn không ít.
Cô ta cầm lấy châm thứ hai, bắt đầu dùng châm.
Châm này lại tiêu hao hết một phần chân khí nữa của cô ta.
Cái châm này rất quỷ dị, cứ như là có thể tự động hấp thu chân khí của cô ta vậy.
“Châm thứ ba, huyệt thái dương bên phải”
Giang Vô Song không ngừng làm theo.
Sau mười một châm, chân khí của cô ta đã hoàn toàn bị rút sạch, trên mặt cô ta cũng mang theo một vẻ tái nhợt, nói ra: “Không được, chân khí hao tổn quá nghiêm trọng, tôi đã không có cách nào thúc giục chân khí được nữa”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.
Anh biết, sử dụng tám mươi mốt nghịch thiên hao tổn chân khí rất nghiêm trọng, hơn nữa càng sử dụng nhiều châm, chân khí càng bị tiêu hao nghiêm trọng.
“Có thể rút ra rồi”
Giang Vô Song nhanh chóng rút ra.
Sau khi rút mười một ngân châm trên người Giang Cung Tuấn ra, cô ta bèn khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu khôi phục chân khí bị tiêu hao.
Mà Giang Cung Tuấn cũng cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng muốn khôi phục chân khí, cũng không đơn giản như vậy.
Lấy cảnh giới của Giang Vô Song, số lượng mỗi lần dùng châm có hạn, đại khái cần một tháng anh mới có thể khôi phục đến đỉnh cao.
Nếu như là Giang Quốc Đạt đến dùng châm, có lẽ một lần là Giang Cung Tuấn đã có thể khôi phục rồi.
Chỉ là anh không tin Giang Quốc Đạt lắm, cũng không muốn để Giang Quốc Đạt biết bí mật của anh.
Về phần Giang Vô Song.
Cô ta là người nhà họ Giang, có quan hệ rất thân thiết với Giang Quốc Đạt, anh cũng không tin tưởng lãm, nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác, không tìm thấy người nào khác để dùng châm.
Bây giờ anh miễn cưỡng có thể hành động, tự mình mặc quần áo xong.
Thu hồi tám mươi mốt châm nghịch thiên.
Giang Vô Song đang khôi phục chân khí nhìn Giang Cung Tuấn có thể đi, cũng có vẻ mặt kinh ngạc: “Anh, anh có thể đi rồi?”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng cười một tiếng, nói ra: “Điều này nhờ cả vào cô.”
Cô ta kinh ngạc hỏi: “Có chuyện thần kỳ như vậy sao?”
Tình huống cơ thể của Giang Cung Tuấn như thế nào thì cô ta biết rất rõ, chân khí bị đánh tan, đánh sâu vào kinh mạch, ông nội của cô ta mạnh mẽ dùng chân khí nối liền kinh mạch, Giang Cung Tuấn mới nhặt được một cái mạng, thế nhưng tiếp theo cần tĩnh dưỡng.
Hơn nữa Giang Cung Tuấn không thể nào khôi phục thực lực được.
Cô ta không nghĩ tới chỉ trong chốc lát mà Giang Cung Tuấn đã có thể đi rồi.
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, anh không giải thích quá nhiều.
Chân khí của anh bị đánh tan, nhưng lại không biến mất, chỉ là giấu ở kinh mạch trong cơ thể mà thôi.
Anh lợi dụng tám mươi mốt châm nghịch thiên, kích thích kinh mạch, cưỡng ép chân khí hội tụ.
Giang Cung Tuấn đi tới chỗ Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, lấy nó xuống, trải ra trên mặt đất, lấy thêm sách cổ, đặt chung một chỗ với nó.
Anh khoanh chân ngồi dưới đất, không chớp mắt nhìn sách cổ và Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trước mắt.
Giang Vô Song đang khôi phục chân khí bị hao tổn, đồng thời cũng đang quan sát Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ và Kinh Mạch Đồ bên trên sách cổ.
Giang Cung Tuấn nhắm nghiền hai mắt.
Trong đầu anh không ngừng hiện ra Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ và Kinh Mạch Đồ, nhẹ giọng thì thào: “Giữa hai bên, rốt cuộc có liên hệ gì, bên
- ---------------------------