Lúc này, Giang Cung Tuấn đã tới trong động đá vôi dưới lòng đất.
Anh lên bờ.
Vì đồ lặn rất nặng khiến anh cảm thấy rất khó chịu, khi đi đường cũng rất khó khăn nên anh trực tiếp cởi nó ra.
“Anh Giang, ở phía trước.”
Một chiến sĩ chỉ vê đẳng trước.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Dẫn đường đi”
“Chồng à, em đỡ anh”
Đường Sở Vi đỡ Giang Cung Tuấn, nhắc nhở: “Trong động đá vôi ẩm ướt, có rất nhiều rêu xanh, anh cẩn thận dưới chân”
Dưới sự dẫn dắt của chiến sĩ và sự nâng đỡ của Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn từ từ đi tới.
Hang động đá vôi trong lòng đất thông suốt bốn phía, nếu không phải Giang Cung Tuấn đã sớm phái người đến tìm kiếm mà tự anh đi tới đây, cho dù có tìm mấy ngày mấy đêm sợ rằng cũng không thể tìm được.
Đi chừng hơn nửa tiếng, “Ở ngay trong này”
Mấy chiến sĩ chỉ về phía trước.
Ánh đèn chiếu tới.
Giang Cung Tuấn thấy được phía trước có một nơi trống trải, chính giữa có một viên đá lớn sừng sững cao hơn mười mét.
Ánh đèn chiếu lên đá lớn mới phát hiện đá này khắc hình đầu rồng.
Cũng có lẽ là vì ở dưới đất quanh năm, rất ẩm ướt, đầu rông đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể phân biệt được đây là đầu rồng.
“Chính, chính là chỗ này”
Giang Cung Tuấn kích động kêu lên.
Anh nhớ kỹ chính là chỗ này.
Năm đó anh đã vọt vào hang động này, cũng đã tìm được một quyển y thuật và tám mươi mốt kim nghịch thiên ngay khe hở trong đầu rông kia.
Có điều khi đó quá tối, anh chưa kịp xem xét bốn phía, cũng không đi tìm những nơi khác đã vội vã rời đi.
Giang Cung Tuấn dặn dò: “Tìm kiếm chung quanh một chút xem còn có đồ vật gì khác không, đặc biệt cẩn thận tìm kiếm phía trên đầu rông này."
“Vâng”
Chiến sĩ đi theo cầm đèn pin đi nhanh tới, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Có người bò lên đầu rông, bắt đầu trên tìm trên đầu rồng.
Giang Cung Tuấn đứng bên cạnh lằng lặng chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thất vọng trong lòng anh càng lúc càng lớn.
Anh biết khả năng tìm được thứ anh muốn là không lớn.
“Anh Giang, không phát hiện gì”
Trong động đá vôi có giọng nói truyên đến, dư âm thật lâu không tan đi.
“Phía sau cũng không.”
“Phía trên cũng không.”
Nghe được mấy giọng nói này, trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ thất vọng.
Anh đi tới trước đầu rông, câm đèn pin soi sáng đầu rồng, nhìn đầu rồng trước mắt.
Chợt quỳ trên mặt đất.
Dập đầu một cái.
Năm đó anh đã nhận được sách thuốc ở chỗ này.
Là y thuật này đã thay đổi mười năm của anh.
Tuy rằng lần này anh trở về không thu hoạch được gì.
Nhưng kiểu gì cũng phải cảm tạ một chút.
Sau khi dập đầu anh đứng lên nhẹ giọng nói: “Đi thôi, trở về”
Nếu anh đã không tìm được vật anh muốn ở đây, chỉ có thể bắt đầu từ Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô.
Xem xem có thể quay về Giang gia nhận được
- ---------------------------