Cao Mẫn Ngọc xuất hiện, vừa tìm thấy Đường Sở Vi cô ta đã gọi một tiếng.
Ngay trong nháy mắt Đường Sở Vi xoay người, cô ta bỗng ra tay, đưa tay vỗ về phía Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi còn chưa kịp phản ứng đã thấy một chưởng vỗ đến, dưới tình thế cấp bách cô thôi động chân khí đưa tay chống cự.
Song chưởng va chạm.
Cao Mẫn Ngọc chỉ cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ cuốn tới, thân thể cô ta bị đẩy ra đến mấy mét, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, cánh tay cũng bị chấn tới không thể nâng lên nổi.
Tay cô ta buông thõng phía sau lưng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Đường Sở Vi.
Phải mấy giây sau cô ta mới bật cười đi tới, cười nói: “Sở Vi, cô thật lợi hại.”
Đường Sở Vi sầm mặt lại nhìn Cao Mẫn Ngọc, lạnh lùng nói: “Cô là ai?”
Cao Mãn Ngọc cười nói: “Người nhà họ Giang, Giang Mãn.
Tôi đã từng nghe chị Vô Song nói vê cô, nghe nói cô đẹp như thiên tiên, còn có thể trở thành cao thủ chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Lúc đầu tôi còn không tin, đặc biệt tới xem thử, hiện tại vừa thấy đúng là cô còn ưu tú hơn cả chị Vô Song nói.”
Nghe được người này tự nhận là người nhà họ Giang, Đường Sở Vi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại không nể mặt Cao Mẫn Ngọc, bởi vì cô không thích Giang Vô Song.
Cô lạnh lùng hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Không có gì.”
Cao Mẫn Ngọc cười xán lạn hỏi: “Đúng rồi, tôi rất buồn bực, trước đó cô chỉ là một người bình thường, sao có thể trở thành cao thủ trong thời gian ngắn như vậy? Tôi từng hỏi chị Vô Song nhưng chị ấy không nói cho tôi, tôi rất ngạc nhiên”
“Mặc kệ cô.”
Đường Sở Vi xoay người rời đi.
“Thật thú vị”
Cao Mẫn Ngọc nhìn Đường Sở Vi đã rời đi, miệng nhếch lên vẽ ra nụ cười xảo trá.
Đường Sở Ví về tới biệt thự nhà họ Đường, ngồi trên ghế sofa mềm mại lâm vào trầm tư.
Sự xuất hiện của Cao Mẫn Ngọc không khiến cô nảy sinh nghỉ ngờ.
Hiện tại cô đang suy nghĩ tới chuyện Hứa Linh, còn đang nghĩ xem có nên đưa Hứa Linh trở về hay không.
Cô thực sự không muốn Hứa Linh trở về.
Bởi vì hiện tại cô còn chưa phục hôn với Giang Cung Tuấn.
Mà Hứa Linh...
Lần trước khi cô tới tập đoàn Giang Long tìm Giang Cung Tuấn, cô tận mắt thấy Giang Cung Tuấn và Hứa Linh hôn nhau thắm thiết, ngay cả y phục cũng đã cởi ra.
Nếu như cô tới trễ một chút nữa, hai người kia đã...
Cô và Giang Cung Tuấn là vợ chồng, thế nhưng bọn họ còn chưa từng thân mật như vậy bao giờ.
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng cô cũng biết tình huống hiện tại.
Cô lâm vào cảnh lưỡng nan.
Giang Cung Tuấn muốn làm anh hùng, muốn cứu nước cứu dân, thế nhưng cô lại không muốn làm anh hùng, cô chỉ muốn ở lại bên cạnh người đàn ông của mình.
“Ôi”
Cô than thở một tiếng thật dài.
Sau khi đấu tranh một hồi, cô vẫn quyết định đi đưa Hứa Linh trở về.
Trước đó cô phải báo tin cho Giang Thời.
Bởi vì Hứa Linh là Giang Thời dẫn đi.
Cô lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi một dãy Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, trong