Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, không suy nghĩ vê Đường Sở Vi nữa.
Anh nhìn Hứa Linh, thấy dấu tay đỏ trên mặt cô ta, anh đứng lên vuốt phần má bị đánh đỏ bừng, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
“Ừm? Hứa Linh tủi thân ừ nhỏ, sau đó nhào vào trong lòng Giang Cung Tuấn.
“Em rất sợ mất anh, nếu anh khỏe rồi lại trở về tìm Đường Sở Vi, em biết phải làm thế nào đây?”
Giang Cung Tuấn cũng nhẹ nhàng ôm cô ta, thở dài nói: “Đây là số mệnh, là anh nợ cô ấy cả đời cũng không thể trả hết.
Vì anh mà cô ấy trúng cổ độc, nếu như anh có thể tìm được phương pháp giải độc, sao anh có thể bỏ mặc cô ấy không để ý?”
Những chuyện này Hứa Linh đều biết.
Cũng vì biết nên cô ta mới lo lắng.
Chẳng qua hiện tại, người phụ nữ trong ngực Giang Cung Tuấn là cô ta, chỉ vậy thôi cô ta cũng đã thỏa mãn.
Chuyện sau này cứ để sau này tính đi.
Thứ thuộc về cô ta cô ta sẽ giành.
Cô ta tin tưởng cô ta không hề thua kém Đường Sở Vi.
“Khụ khụ..."
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng ho khan vài tiếng.
Hứa Linh lập tức kịp phản ứng, đỡ anh ngôi lên xe lăn nói: “Bên ngoài gió quá lớn, em đẩy anh trở về”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Hứa Linh đẩy Giang Cung Tuấn về tới biệt thự.
Không bao lâu sau Hoäc Đổng đã dẫn theo mười mấy quân Tiêu Dao thân thủ không tệ xuất hiện trong biệt thự của Hứa Linh.
Hoáắc Đổng chỉ vào mấy chục người trước mắt nói: “Anh Giang, những người này đều rất giỏi.
Từ giờ trở đi bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của anh”
Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ, gật đầu: “Ừm”
Hoắc Đổng tiếp tục nói: “Từ giờ trở đi, anh Giang có bất kỳ nhu cầu gì có thể trực tiếp tìm em là được.
Bất kể anh muốn gì em cũng có thể chuẩn bị cho anh”
“Khụ..”
Giang Cung Tuấn che miệng ho khan, lại ho ra không ít máu.
Hứa Linh đúng lúc cầm khăn tay tới lau tay cho anh.
Giang Cung Tuấn nhận lấy, nói: “Để tôi tự làm là được.”
Anh lau máu trên tay sau đó nhìn Hoắc Đổng nói: “Cậu đi chuẩn bị mấy chiếc xe việt dã, đổ đầy xăng, sau đó lại chuẩn bị một số lều vải, dụng cụ lặn, lương khô...”
Hoắc Đổng không nhịn được hỏi: “Anh Giang, anh muốn làm gì?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Đi tìm một nơi, cậu cứ đi chuẩn bị đi, sáng mai xuất phát”
“Vâng.”
Hoắc Đổng gật đầu sau đó dẫn người rời khỏi, đi chuẩn bị những vật Giang Cung Tuấn đã dặn dò.
Cả ngày hôm nay Giang Cung Tuấn cũng không ra khỏi cửa, ở yên trong nhà Hứa Linh.
Đêm lặng yên không tiếng động đi tới.
Ngày hôm sau.
Nơi cửa nhà Hứa Linh xuất hiện một vài chiếc xe việt dã.
Hứa Linh đỡ Giang Cung Tuấn đi ra ngoài.
Hoắc Đống đi tới nói: “Anh Giang, đều đã chuẩn bị xong”
“Ừm”