Chiến Thần Xuất Kích

Chương 389: Chương 389: Ra sức đánh cược một lần






“Thứ gì?”

Giang Cung Tuấn thản nhiên mở miệng.

“Mịa mày, bớt giả ngu.”

Bá Đạo bỏ qua Đường Sở Vi, nhìn chằm chăm vào Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, ngoan ngoãn giao thứ đó ra đây, tao cho mày được chết sảng khoái.

Nếu không tao sẽ khiến mày muốn sống không được.”

Đâu bị súng chĩa vào nhưng Giang Cung Tuấn không hề sợ hãi.

Nếu anh sợ hãi thì anh đã không sống được đến bây giờ.

“Mày không dám giết tao, mày giết tao rôi sẽ không tiện báo cáo kết quả công tác.”

Giang Cung Tuấn thản nhiên mở miệng.

Anh nhìn Bá Đạo trước mắt nói: “Là Thiên Tử phái mày tới đúng không? Tao cũng đã bị phế đi, thế nhưng Thiên Tử vẫn không yên lòng, còn phái người nhìn chằm chằm tao từng phút từng giây.

Chỉ là anh ta biết tao muốn tìm vật gì không?”

“Không đưa?”

Bá Đạo sầm mặt lại xoay người nổ súng về phía Đường Sở Vi.

Đoàng.

Chỉ nháy mắt bắp đùi Đường Sở Ví trúng đạn, cô đau tới thất thanh kêu lên.

“A..

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong hang động đá vôi.

Giang Cung Tuấn ngôi dưới đất hai mắt trợn trừng, mặt hiện gân xanh, dữ tợn đáng sợ.

“Thể nào, giận rồi?”

Bá Đạo cười âm trầm: “Muốn cô ta không phải chịu khổ thì mày hãy ngoan ngoãn nói ra rốt cuộc mày giấu đồ ở đâu.

Tao tìm được đồ rồi tuyệt đối sẽ không dắn vặt mày nữa, cũng sẽ không làm khó Đường Sở Vị, tao cho bọn mày được chết một cách thống khoái”

“Nói hay không?”

“Đoàng.”

Bá Đạo lại bắn thêm một súng.

Trên người Đường Sở Ví lại trúng một phát đạn.

Cô té trên mặt đất khóc không thành tiếng.

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, cỗ gắng đè ép lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: “Được, tao cho mày”

Anh thong thả đứng lên.

Ngay trong nháy mắt anh đứng dậy, hơn hai mươi người bốn phía đều đề phòng, hơi lui về phía sau mấy bước.

Những người này thậm chí còn không dám thở mạnh.

Độ nổi tiếng của Giang Cung Tuấn bọn chúng cũng biết đến.

Mười vạn đại quân cũng không thể bắt được anh.

Cho dù Giang Cung Tuấn đã suy yếu vô lực, trong tay cũng không có vũ khí, nhưng bọn chúng vẫn sợ.

Bá Đạo chĩa súng vào Giang Cung Tuấn.

Giờ khắc này ông ta cũng sợ.

Trên trán ông ta túa đây mồ hôi, chỉ cảm thấy yết hầu khô rát, không nhịn được nuốt nước bọt.

Giang Cung Tuấn chỉ vào tảng đá cách đó không xa, nói: “Đang ở trong khe đá đó, tự đi lấy đi" Bá Đạo soi đèn pin tới, thấy được trong khe đá thật sự có đồ gì đó bèn phất tay với hai thủ hạ, nói: “Đi, lấy tới”

Hai người thủ hạ lập tức chạy tới câm cái hộp Giang Cung Tuấn đã nhét vào khe trước đó, đưa cho Bá Đạo.

Bá Đạo nhìn thoáng qua.

Hộp không tính là lớn, thoạt nhìn chỉ lớn chừng một quyển sách, hơi dày, đạt đến hơn mười cm.



- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.