Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1191: Chương 1191: Sự kinh khủng của Tượng Vương






Cảnh giới của Tượng Vương đã đạt được đến cảnh giới thứ hai trong pháp cảnh, đã là cảnh giới thứ hai, thì sức mạnh là rất lớn đó, một phát đấm có thể tung trời, một phát đấm sẽ làm lở đất.

Một cú đấm đá sẽ làm cho một thành phố lớn của loài người bị hủy diệt.

Ông ta dùng toàn lực để ra tay, thật đáng sợ khi ông dùng toàn bộ sức mạnh cùng một lúc, đánh Giang Cung Tuấn.

Tuy vẫn chưa đánh đến người, thì Giang Cung Tuấn đã cảm giác được sự áp lực, anh dồn toàn lực của bản thân để chống cự lại.

Hai cú đấm va chạm.

"Bum!"

Hai luồng lực từ cổ tay giao nhau liên tục tạo thành một nguồn lực hợp nhất, ngay lập tức nổ tung trong không trung, vụ nổ sinh ra hệ lụy thật đáng sợ, cảnh tượng đi qua chỉ còn lại tàn dư, cả vùng núi trong phút chốc đã biến thành một đống đổ nát.

Thế mà bên trong của ngọn núi, một số loài yêu thú cũng không cách nào chịu được sức mạnh đáng sợ như vậy, trong nháy mắt đã chết đi vô số sinh mạng.

Số còn lại, đều nhanh chóng trốn thoát.

Ma Lặc đứng ở xa, cách chỗ đang tỏa ra xung kích, đối với cậu ta thì không tạo nên sức ảnh hưởng gì, bởi vì, cậu ta là một người đàn ông áo đen, trên người toát ra một luồng lực đáng sợ, luồng lực này đã hình thành vòng bảo hộ, ngăn chặn cái đáng sợ của lực xung kích mạnh mẽ.

Lần đầu giao đấu, cánh tay của Giang Cung Tuấn bị đau nhói, trên cánh tay anh đã xuất hiện vết rách, vết rách này đã lan ra toàn thân.

Cơ thể anh bị đẩy lùi lại.

Bị đẩy lùi đến mấy ngàn mét, mới đánh tan được lực ở cổ tay.

Phụt!

Từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lần giao đấu này đã làm Giang Cung Tuẩn bị thương.

Cứ cho là anh đã thi triển Nghịch Thiên Đạp, nhưng với lượng lực trên người, anh còn không phải là đối thủ của Tượng Vương, đối mặt một lần, anh đã bị thương rồi.

"Ha ha."

Ở phía xa, Tượng Vương cười thật to. “Giang Cung Tuấn, tôi thật sự đã xem nhẹ cậu rồi, tôi còn tưởng rằng, thực lực như của cậu sẽ không chịu nổi một đấm của tôi, không ngờ rằng, cậu có thể đỡ được một đấm của tôi, nhưng, đây chỉ mới là bắt đầu, để tôi xem cậu có thể tiếp được mấy chiêu của tôi.”

Với sức ảnh hưởng bởi tiếng vọng âm thanh của Tượng Vương, vang thẳng về hướng của Giang Cung Tuấn, với tốc độ nhanh như tia chớp, trong chốc lát đã đẩy Giang Cung Tuấn lên không trung.

Nắm tay phát sáng, đập mạnh xuống.

Thân thể Giang Cung Tuấn né sang một bên, tránh được chiêu này.

Bum!

Tượng Vương nện một đầm xuống mặt đất, làm núi rung chuyển, trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt, vết rạn nứt không ngừng lan rộng, trong khoảnh khắc vết nứt đã lan ra hàng ngàn mét.

“Thật mạnh”

Sắc mặt của Giang Cung Tuấn sững lại, anh vốn nghĩ rằng sẽ dựa vào sức mạnh của bản thân cộng thêm Nghịch Thiên Đạp, có thể miễn cưỡng đánh một trận cùng với Tượng Vương, nhưng anh tuyệt đối không nghĩ đến, công lực của Tượng Vương lại mạnh đến như vậy.

Cho dù là đã dùng đến Nghịch Thiên Đạp, thì so với công lực của Tượng Vương vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Lúc này, tâm trí anh bị lây động.

Chân khí toàn thân hội tụ ở lồng ngực.



Nắm đấm của ông ta, chính là thứ vũ khí đáng sợ, công lực của ông ta rất lớn, mỗi cú đấm của ông ta, đều mang theo khí thế phá hủy trời đất.

Giang Cung Tuấn sử dụng Nghịch Thiên Đạp, cùng với luồng lực của long cốt, chỉ có thể tạm thời như vậy, mới có thể miễn cưỡng cùng Tượng Vương giao đấu, hơn nữa mỗi lần giao đấu, anh đều bị thứ công lực đáng sợ làm chấn thương.

Nếu là những người khác, trải qua mấy trận giao đấu như vậy, khẳng định sẽ không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa.

Nhưng mà, thân thể anh rất đặc biệt, chỉ cần không chết thì có thể tự khôi phục lại ngay những thương tích trong cơ thể.

Cuộc chiến đấu dữ dội vẫn đang tiếp tục.

Đánh bay những ngọn núi, toàn khu vực này biến thành một đống hoang tàn đổ nát.

Phía đằng xa, Ma Lặc đang phát trực tiếp.

Cuộc chiến đấu của Giang Cung Tuấn và Tượng Vương, đã làm ảnh hưởng đến cả thế giới.

“Trời ơi, thật khó mà tưởng tượng, khó mà tin được, loài người trên trái đất sao lại có cường giả đáng sợ như vậy?

“Đây phải chăng là Tượng Vương, một Tượng Vương thịt béo da dày, nội lực trong cơ thể rất kinh khủng, hơn nữa ông ta đã đạt đến bậc thứ hai trong pháp cảnh, thực lực như vậy, cho dù là chống lại cường giả bậc thứ ba trong pháp cảnh, như vậy cũng sẽ có một trận chiến kinh khủng”

“Giang Cung Tuấn lại có thể tiếp được chiều của Tượng Vương, thật sự không thể ngờ tới”

Toàn thể loài người trên thế giới, yêu thú, đều đang quan sát trận chiến đấu này.

Toàn bộ sinh linh trên thế giới đều bị kinh ngạc sửng sốt trước sức lực của Giang Cung Tuấn, ai ai cũng không có cách nào tin nổi, một cường giả đáng sợ như vậy làm sao có thể được sinh ra bởi loài người trên trái đất.

Phải biết rằng, linh khí trên trái đất chỉ mới khôi phục lại trong thời gian vài năm.

Có thể trong vài năm ngắn ngủi đạt được cảnh giới như vậy, tuyệt đối là thiên tài rồi.

“Chỉ đáng tiếc là, thế giới với loài người không tốt, thực lực này của Giang Cung Tuấn, là giới hạn rồi”

“Đúng vậy, từ giờ trở đi, cậu ấy sẽ không có cách nào nâng cao cảnh giới được nữa, sức mạnh này là tất cả những gì cậu ta có được”

Không ít yêu thú đã âm thầm thương tiếc cho Giang Cung Tuấn.

Bởi vì, trong toàn thể loài người, bị trời đất cưỡng chế, không thể nâng cao cảnh giới được.

Trong trận chiến.

Cuộc giao chiến giữa Giang Cung Tuấn và Tượng Vương, đây là một cuộc đọ sức về quyền cước, cậu một đấm, tôi một đá, từng đấm đánh vào thịt.

Một đấm của Tượng Vương đập đến, thân thể của Giang Cung Tuấn sẽ xuất hiện vết rách, chỉ là vết rách trên thân thể rất nhanh sẽ hồi phục lại.

Nhưng khi đánh trên cơ thể Tượng Vương, chỉ có thể đánh bật trở lại, đối với ông ta lại không có một chút thương tổn nào.

“Sức mạnh cơ thể thật đáng sợ”

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, ngay lập tức lùi ra một khoảng cách với Tượng Vương.

Xoet.

Một luồng ánh sáng chói lóe lên.

Một thanh Long Kiếm xuất hiện trong tay, tay cầm trường kiểm, trên người khí thế hùng hổ.

Tượng Vương đứng ở phía xa, nhe nanh cười, nói: “Cuối cùng cũng đã muốn dùng đến vũ khí rồi sao, tôi đứng cho cậu đánh, nếu cậu có thể phá được lớp phòng ngự của tôi, thì trận chiến này, tôi thua”

Tượng Vương rất tự tin về cơ thể của ông ta.

Với sức mạnh của Giang Cung Tuấn, còn không đủ làm tổn thương ông ta.

“Tự tìm cái chết”

Sắc mặt Giang Cung Tuần trầm xuống, tay cầm một thanh Long Kiếm, nghiêng mình, thì đã xuất hiện ngay trước mặt của Tượng Vương, thanh trường kiếm trong tay đã đâm thẳng tới.

Tượng Vương không hề né tránh.

Để mặc cho Giang Cung Tuấn đánh.

Keng!

Thanh trường kiếm đâm vào người của Tượng Vương, giống như đâm vào một tấm thép cứng rắn, truyền ra một tiếng vang lanh lảnh.

Tượng Vương chỉ mới bị đẩy lui lại.

Kiếm của Giang Cung Tuấn, vẫn chưa đâm thủng cơ thể ông ta.

“Sao cơ, với chút sức mạnh này thôi?” Khóe miệng của Tượng Vương nhếch lên, cười nhạt.

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.

Cơ thể của Tượng Vương quá mạnh, với sức mạnh của anh lúc này, hoàn toàn không có cách nào tổn thương đến ông ta được.

Còn tiếp tục đánh nữa, thì cho dù là năng lực hồi phục rất mạnh, cũng sẽ nhanh chóng bị mệt chết.

Chỉ là, làm sao anh có thể bỏ cuộc.

Anh còn có một con át chủ bài.



Cậu ta kì vọng.

Kỳ vọng rằng Giang Cung Tuấn sẽ đem đến cho cậu ta một sự ngạc nhiên vui mừng.

Trước sự quan sát của toàn thế giới, một khối bia đá màu đen xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.

- --------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.