Vĩnh Nhạc vẫn có giá trị vài tỷ, bán đi cũng gần đủ trả nợ.
Phá sản, trở thành một gia tộc bình thường, đây là chuyện không thể thay đổi.
“Chồng, anh thực sự biện pháp kéo vốn đầu tư à?”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt mang theo vẻ hoài nghi.
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Kéo vốn đầu tư cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Chỉ là anh thấy Đường Thành Lâm cũng là một người đáng thương, cũng không muốn tâm huyết hơn nửa đời người của Đường Thành Lâm cứ như vậy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Đường Thành Lâm tuy là một người bảo thủ, nhưng đó là do chấp niệm của ông ây, dẫn dắt nhà họ Đường trở nên huy hoàng, đây là giấc mộng của ông ấy.
Vì giấc mộng mà ông ấy không ngừng phấn đấu, vốn là tuổi nên hưởng phúc thì lại còn phải vất vả vì chuyện làm ăn của gia tộc.
Hơn nữa ông ãy làm việc cũng có điểm mấu chốt.
Nếu không cũng sẽ không định ra tộc quy, quy định người gia tộc làm đến nơi đến chốn, chớ đi đường ngang ngõ tắt.
Đường Hiện mở miệng nói: “Nếu Giang Cung Tuấn đã có niềm tin có thể kéo vốn đầu tư, vậy chuyện này sẽ giao cho cậu ta, nhưng, Giang Cung Tuấn, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không kéo được vốn đầu tư, vậy thì cút xéo cho tôi”
“Cha, người muốn tin tưởng đồ bỏ Giang Cung Tuấn này ư?”
“Chúng ta vẫn nên mau chóng nghĩ biện pháp, vận dụng quan hệ, xem xem ai có thể tìm được người quen biết nhà họ Ngụy giúp chúng ta nói chuyện, để nhà họ Ngụy buông tha cho chúng ta”
“Ngụy Quang đã chết, hiện tại nhà họ Ngụy do ai làm chủ chúng ta cũng không biết, vậy thì vận dụng quan hệ bảng cách nào được?”
Người nhà họ Đường bắt đầu lo lăng, tụ cùng một chỗ trò chuyện.
Có người muốn đem tất cả tiên đặt cược vào Giang Cung Tuấn, bởi vì hiện tại nhà họ Đường đã không còn đường đi.
Cũng có người không cam lòng gia tộc cứ như vậy mà diệt vong, còn muốn nghĩ biện pháp.
Còn Đường Thành Lâm cũng không nhiều lời, chống quải trượng liền lên lâu.
Giờ phút này lưng ông ta đã hơi còng, nhìn có chút tang thương.
Đường Thành Lâm đi rôi, Hà Diệp Mai cũng vuốt cái mũi, dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ông cụ hôm nay đổi tính rồi à, sao lại không quở trách Sở Vi vậy?” Hà Diệp Mai hiểu rất rõ tính cách của Đường Thành Lâm.
Đường Sở Vi mang đến nhà họ Đường phiền toái lớn như vậy, dựa tính cách trước kia của Đường Thành Lâm thì hẳn là phải giận dữ, sau đó trục xuất Đường Sở Vi ra khỏi gia tộc, hiện tại một câu quở trách cũng không có.
“Sở Vi, chúng ta cũng trở về thôi.” Giang Cung Tuấn cầm tay Đường Sở Vi bước đi.
Sau khi rời khỏi biệt thự lớn của nhà họ Đường, Đường Sở Vi nhịn không được hỏi: “Chòng, anh thật sự có biện pháp có thể kéo vốn đầu tư sao?”
Cục diện lúc này của nhà họ Đường cũng là một tay cô tạo thành, vậy nên cô cũng có chút áy náy và tự trách, nếu Giang Cung Tuấn có thể kéo được vốn đầu tư, vậy thì không thể tốt hơn.
Giang Cung Tuấn thản nhiên cười, nói: “Mấy ngày sau chính là đại hội trung y, Trung y tê tụ về phố y học, đây là sự kiện của thành phố Tử Đăng, cũng là sự kiện của cả nước, nếu có thể ở trong đại hội trổ hết tài năng, trở thành thần y thiên hạ đệ nhất, lúc đó muốn kéo vốn đầu tư chẳng phải là rất đơn giản hay sao?”
Lấy thực lực của Giang Cung Tuấn, xuất ra vài tỷ cứu nhà họ Đường thì rất dễ dàng.
Nhưng mà anh muốn trả thù lao như vậy.
Còn cách khác, chính là phải đợi nhà họ Ngụy tín nhiệm gia chủ đương nhiệm, đi tìm gia chủ nhà họ Ngụy, cách này cũng có thể giải quyết vấn đề.
Chỉ là, Giang Cung Tuấn cảm thấy nhà họ Đường thật sự rất có quyền lực, phải giáo huấn bọn họ một chút, để cho bọn họ trải nghiệm nhân sinh thay đổi rất nhanh, sau này mới có thể đoàn kết nhất trí.
Dù thế nào thì nhà họ Đường cũng là nhè mẹ đẻ của Sở Vi, anh cũng hi vọng mình và nhà họ Đường có thể hòa thuận.
“À”
Đường Sở Vi à một tiếng, cũng không nhiều lời.
Bọn họ cùng nhau về nhà.
Lúc trở về nhà họ Đường đã là một giờ sáng.
Trong phòng, Giang Cung Tuấn trông mong nhìn Đường Sở Vi.
“Sở Vị, lại, lại nhé?”
Đường Sở Vi đỏ mặt, giận mắng: “Đến, đến cái gì đến, ngủ” . Truyện Quân Sự
“À”
Giang Cung Tuấn ủ rũ à một tiếng.
Đêm yên tĩnh không một tiếng động trôi qua.
Hôm sau, Giang Cung Tuấn dậy rất sớm.
Cả nhà cùng ăn sáng, sau đó phải đi bệnh viện thăm Đường Tấn.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của Đường Tấn đã khá hơn rất nhiều, nhưng muốn khỏi hẳn thì phải cần thời gian dài để an dưỡng.
Hơn nữa bác sĩ còn nói sau nàycó thể xuống giường đi lại được hay không thì cũng phải xem tình huống hồi phục như thế nào.
Nếu khôi phục kém, về sau cậu ta sẽ ngồi xe lăn.
Trong phòng bệnh, vợ cậu ta khóc như chết đi sống lại.
Đường Tấn an ủi: “Vợ à, em khóc cái gì, lần này có thể giữ lại được mạng là đã rất may rồi, em yên tâm đi.”
Sau khi trải qua trận sinh tử lần này, cậu ta suy nghĩ vô cùng thoáng, tự trách nói: “Chuyện này đều do anh gieo gió gặt bão, không trách người khác được.”
Nói xong lại nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt mang theo ý cảm kích.
“Anh, anh rể, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh thì bây giờ em đã là một người chết, nằm trong nhà xác rồi.”
Một tiếng anh rể này khiến lòng Giang Cung Tuấn vô cùng vui vẻ, không khỏi đứng thẳng người.
Đã trải qua một kiếp, thằng nhóc này đúng là đã hiểu ra.
“Em nhường chỗ để anh nhìn xem” Anh đi đến giường bệnh.
Ngô Mịch hai mắt đẫm lệ đứng dậy.
Giang Cung Tuấn xem hai chân của Đường Tấn, lại xem tay của cậu, kiểm tra toàn bộ thân thể cho cậu.
Đường Tấn vừa làm giải phẫu xong, bác sĩ cũng đã nói, có thể khôi phục hay không, sau này có thể xuống giường đi lại được hay không thì cần phải xem năng lực khôi phục như thế nào.
Sau khi kiểm tra xong, anh cười nói: “Không có việc gì, có thể hồi phục tốt, để tôi kê cho cậu một phương thuốc, bảo Ngô Mịch đi lấy thuốc, cậu cứ uống trước, uống theo lộ trình trị liệu thì có thể khang phục”
Nghe vậy thì Đường Tấn mừng rỡ.
Cậu ta đã biết Giang Cung Tuấn chính là Hắc Long.
Hắc Long thực lực vô song, y thuật có một không hai trong thiên hạ Khả năng về y thuật của Giang Cung Tuấn, cậu ta đã nhìn thấy.
Lần trước khi Vĩnh Nhạc gặp chuyện không may, Giang Cung Tuấn đã dùng y thuật của mình dễ dàng hóa giải nguy cơ cho Vĩnh Nhạc.
“Cảm, cảm ơn anh rể”
Cậu ta vội vàng mở miệng, nói: “Vợ, còn không mau cám ơn anh rể đi”
Ngô Mịch liếc nhìn Giang Cung Tuấn, hừ lạnh một tiếng. Cảm ơn ư? Lần này nếu không phải Giang Cung Tuấn thì chồng cô sao lại gặp chuyện không may này.
“Em có thái độ gì vậy?” Đường Tấn nhất thời không vui, tức giận quát: “Anh cảnh cáo em, đừng trưng ra cái bộ mặt thối này, về sau nhìn thấy anh rể thì phải tôn kính, tôn kính biết không?”
“Được rồi.” Giang Cung Tuấn hơi vung tay, nói: “Cậu bị thương, đừng tức giận.”
“Vẫn là anh rể rộng lượng” Đường Tấn vẻ mặt cảm kích.
Thái độ này của Đường Tấn khiến cho Đường Đường Sở Vi nghi hoặc.
Đây là làm sao vậy?
Lúc trước luôn tìm mọi cách gây khó dễ, nhục mạ Giang Cung Tuấn, làm sao mà bây giờ lại tôn kính như vậy? Mở miệng là anh rể.
“Anh rể, anh bề bộn công việc, không còn gì nữa thì anh về làm việc đi.”
Giang Cung Tuấn ở đây khiến Đường Tấn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Sở Vi, chúng ta đi về trước nhé?”
Đường Sở Vi nói: “Anh đến công ty trước đi, em cũng không bận gì, em ở lại đây với em trai.”
Giang Cung Tuấn vuốt cằm. Đến công ty, đến công ty làm gì?
anh ở Thời Đại cũng chính là treo danh mà thôi.
“Vậy thì anh đi trước đây.”
Giang Cung Tuấn cũng không nói gì, nói xong thì đi. Anh đến bệnh viện quân khu kiểm tra tình huống thân thể của Ngô Huy vậy.
Anh rời khỏi bệnh viện, lái xe đến bệnh viện quân khu.
Bệnh viện quân khu, phòng bệnh đặc chứng.
Ngô Huy nằm ở trên giường bệnh, trên mặt có máy hô hấp, trên người có không ít dây ống, bênh cạnh đều là dụng cụ thiết bị.
Một cô gái trẻ tuổi ngồi ở trước giường bệnh, ngẩn người nhìn Ngô Huy đang hôn mê.
Giang Cung Tuấn đang định đi thì Văn Tâm nhất thời đứng dậy, la lên: “Anh, anh Giang”
Giang Cung Tuấn hơi ngừng lại nhìn thiết bị một chút, dữ liệu trên thiết bị cho thấy sinh mệnh của Ngô Huy rất ổn định.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn không quá tin tưởng vào những thiết bị công nghệ cao này, thay vào đó anh càng tin tưởng bản thân mình hơn, tự mình bắt mạch chẩn đoán cho Ngô Huy.
Sao đó anh viết một phương thuốc,, đưa cho người khác đi lấy thuốc, uống theo đơn thuốc này.