Đã hơn hai tháng, gần ba tháng kể từ khi diễn ra đại hội Thiên Sơn.
Những cường giả giành được nội đan linh quy cũng có thể đã luyện hóa nội đan, cũng có thể xuất thủ gây ra hỗn loạn.
Và chỉ còn hơn nửa năm nữa là đến cuộc tổng tuyển cử vào tháng mười.
Trong thời gian nửa năm này, anh phải giải quyết hết tất cả phiền phức. Mấy cô gái đều giương mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
Mà Giang Cung Tuần sau khi đã thúc giục Thượng thanh quyết, dục vọng trong lòng đã bị anh đè xuống, anh nhìn mấy người nói: “Tôi lo lắng Thủ đô sẽ xảy ra sai sót, tôi cũng sẽ không ở lại Giang Trung nữa, sẽ đi suốt đêm về Thủ đô” “Đi luôn sao?” Hứa Linh sửng sốt, vẻ mặt hơi mất mát.
Hai tháng này, tuy rằng Giang Cung Tuấn vẫn ở đây, thế nhưng anh lại luôn bế quan, đôi khi một ngày chỉ ăn một bữa cơm, đôi khi đến vài ngày cũng không ăn.
Cô ta cũng rất ít khi gặp được Giang Cung Tuấn.
Cô ta vẫn muốn nhân cơ hội này để ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, ít nhất là có thể cùng anh ăn một bữa cơm chỉ hai người.
Nhưng không ngờ Giang Cung Tuấn lại phải đi vội vàng như thế.
Giang Cung Tuấn đứng lên, nói: “Đã hơn hai tháng, cũng không biết tình hình ở Thủ đô thế nào, anh phải đi xem một chút.”
“Được rồi.” Hứa Linh cũng không giữ anh nữa.
Cô ta đứng lên, sửa sang lại quần áo cho Giang Cung Tuấn, vẻ mặt thùy mị, quan tâm nói: “Tuy rằng em không đến Thủ đô, cũng không biết tình hình ở Thủ đô, thế nhưng em có thể đoán được tình hình ở Thủ đô hẳn là tương đối nghiêm trọng, anh phải cẩn thận một chút.”
Lúc Hứa Linh chỉnh sửa lại quần áo cho Giang Cung Tuấn, động tác dịu dàng, giọng nói quan tâm khiến trong lòng Giang Cung Tuấn ấm áp.
Anh có xung động muốn ôm Hứa Linh vào lòng, tay đã giơ lên rồi, tay đã chạm đến thắt lưng Hứa Linh rồi. Thế nhưng ở thời điểm mấu chốt, anh lại nhịn được.
“Anh sẽ cẩn thận.”
Giang Cung Tuấn thu tay lại, sau khi chào hỏi mấy người một tiếng thì trực tiếp rời khỏi. Sau khi rời khỏi nhà Đan Thiến, Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Dao Vương.
“Anh Giang, thực sự là bất ngờ mà. Hai tháng nay không có tin tức của anh, cũng không nghe nói anh ở Thủ đô, anh đang bận gì sao?”.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói bất ngờ của Tiêu Dao Vương.
Giang Cung Tuấn nói: “Hơn hai tháng nay tôi vẫn luôn bế quan, không liên lạc với bên ngoài. Hiện tại tôi phải đi suốt đêm về Thủ đô, cậu sắp xếp giúp tôi một máy bay riêng.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tiêu Dao Vương: “Được, không vấn đề.”
Giang Cung Tuấn chào hỏi Tiêu Dao Vương một tiếng, sau đó đón xe đi đến quân khu trước. Đồng thời gọi điện cho Đường Sở Vi.
Thủ đô, trong một tổ hợp viện.
Đây là tổ hợp viện mà Đường Sở Vi đã mua sau khi đến Thủ đô. Hơn hai tháng nay, cơ bản cô đều ở đây. Hiện tại cô đang ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Điện thoại trên bàn vang lên.
Cô cầm lên nhìn, màn hình điện thoại hiển thị “ông xã”. Cô bình tĩnh nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng: “Ông xã”.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Sở Vi, hai tháng nay em thế nào, sao không liên lạc với anh? Tình hình. Thủ độ hiện tại thế nào?”
Đường Sở Vị trả lời: “Hiện tại tình hình Thủ đô có chút phức tạp, vài ba cậu không thể nói rõ ràng được. Ông xã, anh luyện hóa nội đan linh quy, đã xuất quan sao?” “Ừ, đã xuất quan, hiện tại anh đang trên đường đến quân khu, rất nhanh sẽ lên máy bay riêng. tới Thủ đô”.
Đường Sở Vị nhìn đồng hồ, hiện tại đã là mười một giờ đêm. Từ Giang Trung tới đây ít nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ.
“Chờ anh đến rồi nói”
“Được.” Giang Cung Tuấn cúp điện thoại. Mà Đường Sở Vị thì lần thứ hai bỏ điện thoại di động lên bàn. Cốc cốc cốc. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi”
Đường Sở Sở nói, đồng thời vẻ mặt trở nên lạnh lùng, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một gã đàn ông đi tới. Người này mặc áo khoác màu đen, đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, anh ta quỳ một chân xuống đất. Ngôn Tình Hay
“Chủ nhân” Đường Sở Vi vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Chủ nhân, hiện tại ngoại trừ tứ đại cổ tộc, nhà Tiêu Dao, nhà họ Lạc, Thiếu Lâm, Võ Đang, Thiên Sơn, Ngũ Nhạc kiếm phái và một vài gia tộc, môn phái khác, tất cả những môn phái, gia tộc, võ giả đều đã bị thu phục. Có thể nói hiện tại hơn nửa giới cổ võ đã nằm trong tay Thiên Môn.”
“Ừ.” Đường Sở Vị nhàng gật đầu. Hai tháng này, cô không hề nhàn rỗi.
Đầu tiên cô khống chế Giang Lưu, sau đó lại khuất phục một số cường giả thực lực lớn mạnh, âm thầm lập ra Thiên Môn.
Hai tháng này, thế lực của Thiên Môn càng ngày càng mạnh, không ngừng tiến hành chèn ép, thu phục một số môn phái.
Người trước mắt này là Phó Môn chủ của Thiên Môn. Cũng là người duy nhất nhìn thấy khuôn mặt thật của Đường Sở Vi..
Người quỳ trên mặt đất hỏi: “Chủ nhân, bước tiếp theo của kế hoạch là gì, xin chỉ thị”.
Đường Sở Vi bình tĩnh hỏi: “Ngoại trừ Âu Dương Lãng, cường giả ban đầu đánh chết linh quy ở phái Thiên Sơn chưa từng hiện thân sao?”
“Đúng vậy, ngoại trừ tra được Âu Dương Lãng của Cổ Môn ra, những cường giả khác giống như đã biến mất vậy, sắp ba tháng trôi qua rồi vẫn không thấy xuất hiện”
“Được rồi, đi xuống đi, sắp tới đừng tới gặp tôi, chờ tôi phân phó”
“Vâng, chủ nhân.” Người đàn ông quỳ trên mặt đất đứng dậy, sau đó xoay người rời khỏi. Đường Sở Vi dựa trên ghế sô pha suy tư.
Hiện tại hơn nửa giới cổ võ đều nằm trong tay cô, chỉ còn lại một ít thể lực chân chính cường đại cô còn chưa nắm giữ được.
Giang Vô Song cũng hoàn toàn nắm được nhà họ Giang trong tay.
Có Thiên Môn của cô và nhà họ Giang, thể lực của Giang Cung Tuấn cũng nâng cao một bước, nhưng vẫn không đủ. Thực lực của cô đến một nửa Cổ Môn còn chưa tới.
Nếu như xung đột chính diện với Cổ Môn, cô sẽ thất bại, cởi quần áo ra, cô khỏa thân bước vào bồn tắm. Cô ngâm mình một lúc, tắm sạch sẽ, còn xịt nước hoa. Sau đó ở nhà kiên nhẫn chờ đợi. Chờ Giang Cung Tuấn đến.
Lúc qua hai giờ sáng, Giang Cung Tuấn tới Thủ đô, gọi điện thoại cho Đường Sở Vị. Đường Sở Vi nói địa chỉ cho anh. Anh ngồi xe quân đội đi đến từ hợp viện mà Đường Sở Vi mua.
Vừa vào nhà, Đường Sở Vị liền không nhịn được nhào tới, hai tay ôm gáy Giang Cung Tuấn, chủ động hôn lên.
Cái hôn này đã hoàn toàn kích phát dục vọng trong lòng Giang Cung Tuấn. Anh không khỏi ôm Đường Sở Vi, đè cô lên tường.
Một trận mãnh liệt, hôn đến mức hơi thở dồn dập. Quần áo trên người Đường Sở Vị rơi xuống. Một trận mây mưa qua đi. Sau đó, Đường Sở Vị ngả vào lòng Giang Cung Tuấn.
“Ông xã, anh đã bước vào Bát cảnh rồi hả?” Đường Sở Vi biết thực lực của Giang Cung Tuấn, trước khi bế quan anh ở Thất cảnh, hôm nay đã luyện hóa nội đan linh quy.
Chỉ là Giang Cung Tuấn có bước vào Bát cảnh hay không thì cô cũng không biết.
Giang Cung Tuấn ôm Đường Sở Vi đang dựa trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Đã bước vào rồi. Được rồi, hai tháng nay tình hình Thủ đô thể nào, giới Cổ Võ tình huống thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Sở Vị trở nên ngưng trọng, nói: “Tình hình giới Cổ Võ không lạc quan lắm.”
Trong lòng Giang Cung Tuấn căng thẳng, không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Sở Vị gật đầu nói: “Hai tháng gần đây, giới Cổ Võ bỗng nhiên xuất hiện một thế lực gọi là Thiên Môn. Thế lực này quét ngang giới Cổ Võ, thu phục không ít môn phái, gia tộc, khiến lòng người giới Cổ Võ bàng hoàng”.
“Thiên Môn?” Giang Cung Tuấn cau mày hỏi: “Lai lịch thế nào?”.
Đường Sở Vi lắc đầu: “Chuyện này cũng không biết, chỉ là bên ngoài truyền đến, của Thiên Môn đều là những cường giả đã thành danh nhiều năm. Thế nhưng bọn họ đều là tà môn ma đạo, luôn bị võ minh chính đạo truy sát, cũng không biết là ai liên hệ với bọn họ, tập hợp thành Thiên Môn.”