Giang Cung Tuấn xoay người, lại không cảm ứng được người nào nguy hiểm.
Anh nghỉ ngờ thì thào: "Chuyện gì xảy ra? Vì sao bỗng nhiên mình lại có cảm giác tim đập nhanh như vậy?”
Anh cho rằng bản thân mình uống hơi nhiều bèn lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng đi không bao lâu, loại cảm giác khiến người khiếp đảm này lại xuất hiện.
Cảm giác này giống hệt như anh đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào, cả người không được tự nhiên.
Lần này anh không để ý tới mà tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài bước, anh chợt xoay người lại.
Ngay trong nháy mắt xoay người, anh thấy được phía sau có vô số người.
Ở trong vô số người này có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, mang theo cái mũ màu đen.
Người đàn ông này chừng năm mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, thuộc về loại vừa liếc mắt nhìn thấy, chớp mắt sau đã quên mất.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm ứng được một tia nguy hiểm từ trên người ông ta.
Người này rất giống một con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể lủi qua đây cắn người một ngụm.
Hai mắt đối diện.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen nhếch miệng lên, trên mặt hiên lên ý cười thản nhiên.
Ngay sau đó ông ta xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đuổi theo.
Đuổi tới một con ngõ không người.
Giang Cung Tuấn đẩy nhanh tốc độ hơn, bước ra vài bước đã xuất hiện phía sau người đàn ông trung niên.
Anh nhanh chóng chộp tới bả vai ông ta.
Ông ta lại hơi nghiêng người, dễ dàng tránh né công kích của Giang Cung Tuấn.
Thân pháp của ông ta rất quỷ dị, không biết vì sao ông ta lại đi vòng qua phía sau Giang Cung Tuấn.
Chờ khi Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, một con dao găm đã đè sau lưng anh.
Trong lòng Giang Cung Tuấn tràn đầy kinh hãi.
Hiện tại anh đã là võ giả Nhất Cảnh đỉnh phong, cách Nhị Cảnh cũng chỉ còn một bước, vậy mà anh lại không thể thấy rõ động tác của người này.
Đây là cường giả kinh khủng dường nào? "Ông là ai, đi theo tôi làm gì?" Giang Cung Tuấn không hành động thiếu suy nghĩ mà lạnh giọng mở miệng hỏi thăm.
Lúc này Giang Cung Tuấn cảm ứng được dao găm sau lưng đã bị lấy ra: Anh không khỏi xoay người.
Thấy được bóng lưng người đàn ông áo đen.
Tay ông ta hất một cái, một lá thư bay tới.
Giang Cung Tuấn chuẩn xác không lầm bắt được lá thư.
Lớn tiếng kêu lên: "Rốt cuộc ông là ai?" Vậy mà đối phương lại không mở miệng, rất nhanh đã đi qua chỗ rẽ biến mất trong tầm mắt Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn xem lá thư trong tay, ngoài bìa không chữ, anh mở nó ra.
Bên trong là một tấm hình, là ảnh Đường Sở Ví.
Mà phía sau ảnh chụp còn có một địa chỉ.
"Muốn mạng sống của cô ta, trong vòng ba ngày đến núi Nam Mã: Giang Cung Tuấn nhìn địa chỉ, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Núi Nam Mã là một ngọn núi trong Đại Lan.
Trong tầm hiểu biết của anh, đây là một ngọn núi lửa, trong phương viên trăm dặm không người ở lại, nơi đây rất ít dấu chân người.
Rốt cuộc người này là người nào?