Giang Cung Tuấn hoài nghi như vậy cũng không phải không có căn cứ.
Bạch Tâm là một thành viên trong nhóm người trộm mộ.
Nhưng cô ta lại không hề hay biết về người chủ sự phía sau màn, còn nói tất cả mọi chuyện đều do đại ca của cô ta phụ trách.
Còn có, mặc dù Bạch Tâm có chút thực lực nhưng không phải quá mạnh, sao cô ta có thể cướp đoạt chìa khoá từ trong tay kẻ địch sau đó thoát đi, còn tìm được Truy Hải, âm thầm theo Truy Hải tới thành phố Tử Đằng? Chuyện này vốn không hợp lý.
Giang Vô Song thấy Giang Cung Tuấn thì thào không khỏi hỏi: "Anh Giang, anh đang suy nghĩ gì vậy?" "Vô Song, em phân tích thử một chút cho anh xem”
' Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, kể chuyện đám người Bạch Tâm trộm cổ mộ của Chiêu Tử Vương, Bạch Tâm cướp cái rương với kẻ địch sau đó cứng rắn đoạt được chìa khoá chạy.
đi, lại tiếp sau đó nữa là vì truy tìm Truy Hải mà đến thành phố Tử Đằng cho Giang Vô Song nghe.
"Em nói xem, phía sau Thiên Tử ngoại trừ có ông Cao ra liệu còn có những người khác không? Hay là phía sau ông Cao còn người khác, mà ông Cao chỉ là khôi lỗi?" Giang Vô Song cũng lâm vào trầm tư.
Sau một lúc lâu cô ta mới lên tiếng: "Hẳn người trộm lấy cổ mộ của Chiêu Tử Vương không phải người của tứ đại gia tộc cổ xưa.
Dựa theo ông nội em dự đoán, rất có thể người này là Giang Thời.
Nhưng điều đó phải có một tiền đề, đó chính là Giang Thời còn sống."
"Là Giang Thời đã phái người trộm cổ mộ của Chiêu Tử Vương, suy đoán của anh cũng không phải không có lý.
Có thể Thiên Tử nghe lệnh của ông Cao, cũng có thể Thiên Tử nghe lệnh của người đứng sau ông Cao, mà rất có thể người sau lưng ông Cao cũng là Giang Thời."
"Có lẽ chuyện đã xảy ra trong cổ mộ chỉ là Giang Thời tự biên tự diễn."
"Có lẽ Bạch Tâm không biết chuyện này.
Mặc dù cô ta có thể sống sót nhưng đó chỉ là bố cục của Giang Thời, mục đích là để anh tiếp xúc với cái rương, bốc lên đoạn phân tranh này" Giang Cung Tuấn nghi ngờ hỏi: 'Cuốn anh vào chuyện này có lợi gì cho ông ấy?" Giang Vô Song lắc đầu: "Em cũng không biết, hơn nữa tất cả những lời vừa rồi chỉ là em suy đoán dựa vào những đầu mối đã có được.
Chân tướng tồn tại giữa vô số khả năng, có lẽ Giang Thời đã chết từ lâu rồi, người rất có thể là Giang Thời hiện tại chỉ là giả mạo.
Trước khi chân tướng còn chưa được mở ra, tất cả đều chỉ là khả năng”
"Vậy em nói xem Bạch Tâm này có đáng tin không?" Giang Cung Tuấn luôn nhìn người rất chính xác.
Nhưng bây giờ ngay cả anh cũng có chút không thể xác định.
Giang Vô Song suy nghĩ nói: "Từ tình huống hiện tại đến xem, hẳn có thể tin.
Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ dính líu quá nhiều.
Đây là một bức tranh nổi tiếng được lưu truyền ngàn năm, đã sớm lan truyền khắp bên ngoài, là bảo vật vô giá ai cũng muốn có được.
Bạch Tâm vì bảo vệ tính mạng mà đầu quân cho anh cũng không phải chuyện khó hiểu.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều nữa.
Anh lại dựa lên ghế sofa nghỉ ngơi.
Rất nhanh Bạch Tâm đã tới, không đến một giờ cô ta đã xuất hiện ở nhà Đan Thiến.
Bạch Tâm hôm nay không có loại khí chất Cao Ly ở tập đoàn Thời Đại lúc trước.
Cô ta mặc trang phục bình thường, tóc dài màu đen được cột lên cao khiến người ta có cảm giác rất giống cô gái được cha mẹ cưng chiều.
"Anh Giang-' Trên khuôn mặt trắng noãn của cô ta hiện lên ý cười.
Giang Cung Tuấn chỉ chỉ một bên sofa nói: "Ngồi đi"
- ---------------------------