"Chắc chắn rồi" Giang Cung Tuấn cười rạng rỡ.
"Chỉ là cổ độc thôi mà, làm sao có thế làm khó tôi? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở lại pháp trường, nhặt kiểm lên chém chết đám người đáng chết" "Ha ha, tôi chờ một ngày anh vinh quang trở về, tôi sợ anh không có cơ hội, nghe nói ở thành phố Tử Đăng rất loạn, anh ở thành phố Tử Đằng cũng đã đắc tội không ít người, những người này đều muốn anh chết, anh nghĩ xem nếu như anh lại về đó thì sẽ tốt sao? Theo tôi thấy anh nên ở lại thủ đô đi, ít nhất ở đây không ai dám động tới anh”
Thiên Tử ngoài cười trong không cười nói.
Cách hắn ta cười lên thật âm trầm, làm cho người ta sởn tóc gáy.
"Hứa Linh, đi về thôi" Giang Cung Tuấn không nói nhiêu.
"Ừm”
Hứa Linh đẩy Giang Cung Tuấn rời đi.
Đi đến bãi đậu xe gân đó rồi lái xe trở về.
Rất nhanh đã trở lại khách sạn.
Về tới khách sạn Giang Cung Tuấn lại kêu đói bụng.
Anh sờ bụng, ngượng ngùng nói: “Tôi hơi đói, cô đi lấy chút gì đó cho tôi ăn đi”
Anh cũng không muốn làm phiền Hứa Linh.
Những ngày qua Hứa Linh luôn ở bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ cho anh.
Anh biết tâm tư của Hứa Linh.
Càng như vậy anh càng thấy xấu hổ.
Vì anh không biết làm sao để đáp lại tấm chân tình này.
Tuy nhiên, bây giờ cơ thể anh thật sự có vấn đề rất lớn, suy yếu vô lực, nằm xuống thì còn tốt nhưng nếu phải tự mình làm hết mọi việc anh chắc sẽ kiệt sức mất.
“Tôi gọi khách sạn đưa tới."
Hứa Linh cầm điện thoại gọi cho khách sạn.
Giang Cung Tuấn phân phó nói: "Tiện thể đặt cho tôi vé máy bay về thành phố Tử Đẳng: "Được”
Sau khi Hứa Linh gọi đồ ăn, cô cũng bắt đầu lên mạng đặt vé, đồng thời nhỏ giọng nói: "Ở thủ đô cũng không có gì nữa.
Tôi sẽ quay lại thành phố Tử Đẳng với anh.
Ở thành phố Tử Đẳng tôi vẫn còn một ngôi nhà."
Nói xong, cô nhìn Giang Cung Tuấn.
"Anh Giang, khi đến thành phố Tử Đằng anh định ở đâu? Nếu không có chỗ ở thì đến nhà tôi đi.
Tôi mới mua một căn biệt thự mà chỉ có một mình tôi ở."
"Sao tôi lại có thể mặt dày như vậy chứ”
Giang Cung Tuấn xấu hổ, gãi đầu nói: "Mấy ngày nay tôi đã làm phiên cô quá nhiều rồi, sau khi trở về thành phố Tử Đăng, tôi sẽ không làm phiền cô nữa”
“Nhưng ở thành phố Tử Đằng anh đã không còn chỗ để ở, chẳng lẽ anh còn muốn quay về nhà họ Đường sao?" Hứa Linh nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn im lặng.
Quay lại sao? Còn có thể trở về sao? Đã từng, anh là một trong năm đại tướng của Đại Lan, là chiến thần bảo hộ Đại Lan, là vị tướng của mọi thời đại.
Anh vốn muốn chờ mọi việc kết thúc sẽ tổ chức một đám cưới được cả thế giới biết đến cùng với Đường Sở Vi.
Bây giờ thì cái gì anh cũng đêu không có.
Một đám người nhà họ Đường có bản tính như thế nào anh biết rất rõ.
Với thân phận bây giờ, cho dù Đường Sở Vi có đồng ý tiếp nhận anh đi nữa, thì nhà họ Đường cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
Anh khẽ lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Anh không nói, Hứa Linh cũng biết anh đang nghĩ gì.
Hứa Linh cười nói: "Kỳ thật Sở Vi rất tốt.
Trước kia hai người có rất nhiều hiểu lầm, nhưng hiện tại
- ---------------------------