Thân phận của Giang Cung Tuấn đã không còn là bí mật gì.
Sau buổi công thẩm toàn quốc lần trước đã bại lộ.
Thế nhưng trong quán trà này gần như chỉ có học sinh.
Nhiệm vụ của học sinh là học tập, có rất ít người quan tâm tới tin tức, quan tâm tới quốc gia đại sự, cho nên bọn họ cũng không nhận ra Giang Cung Tuấn.
Cho dù bọn họ đã từng xem tin tức công thẩm, thế nhưng bọn họ cũng không có ấn tượng gì với Giang Cung Tuấn.
Đổng Hoàng ngồi xuống bắt chéo hai chân, còn lấy điếu xì gà nhập khẩu ra châm lửa hút.
tuổi không lớn lắm nhưng tư thế hút thuốc của anh ta lại rất sành sỏi, hệt như kẻ đã hút thuốc rất nhiều năm.
Bên kia.
Sau khi tướng quân Lâm Đại Vệ đóng quân ở thành phố Thâm Tô nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn đã giận tím mặt.
"Nhanh đi báo tin cho Đổng Đông Phong."
Lập tức có một phó tướng đi đến, nghi ngờ hỏi: "Tướng quân Lâm, làm sao vậy?”
Lâm Đại Vệ tức tới phát điên: "Mới vừa rồi Long Vương gọi điện thoại tới, nói con trai Đổng Đông Phong đã gây sự ở trường học, yêu cầu Đổng Đông Phong đích thân tới."
"Cái gì? Long Vương Giang Cung Tuấn?" "Dong dài cái gì, còn không mau đi báo tin! Còn có, lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn tới Ngũ Trung."
Lâm Đại Vệ mới vừa đưa Giang Cung Tuấn tới Ngũ Trung trở về, hiện tại xảy ra chuyện, đương nhiên ông ta lại phải tới đó.
Con đường gần Ngũ Trung, trong quán trà.
Đổng Hoàng hút thuốc, một bộ cực kỳ tức giận: Anh ta bắt chéo hai chân, lắc lư, lé mắt nhìn Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: "Tên kia, để tao xem mày còn có thể chơi trò gì" Chợt ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giang Vô Song, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
"Tao nói cho bọn mày biết, việc hôm nay còn chưa xong đâu.
Giang Cung Tuấn lại rất ung dung.
Trương Nghiên cũng rất bình tĩnh.
Nếu là những người khác, có lẽ cô ta còn lo lắng, vì Đổng Hoàng cũng không phải người bình thường, anh ta là phú nhị đại thật sự.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn cũng không phải người bình thường.
Anh là tổng thống lĩnh quân Häc Long Nam Cương, là Hắc Long, là một trong ngũ đại soái Đại Lan...
Không đúng, hiện tại phải nói là một trong tứ đại soái mới đúng.
Vì sau khi Thiên Tử chết đi, quân Xích Diễm vẫn còn chưa có đại tướng.
Mấy người tụ chung một chỗ chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ước chừng nửa giờ sau, hơn mười chiếc xe quân sự xuất hiện ở phụ cận khu trường học, trực tiếp phong tỏa con đường này.
Đổng Hoàng đang đợi, đợi tới mất hết kiên nhấn, anh ta đứng lên lạnh lùng nói: "Tên nhóc kia, không phải mày kêu ba tao qua đây sao, vì sao còn chưa tới?" Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.
Vừa lúc đó, một số người đi đến.
Cầm đầu là Lâm Đại Vệ.
Lâm Đại Vệ quét mắt nhìn qua quán trà, phát hiện Đổng Đông Phong còn chưa tới, ông ta không khỏi mắng lên: "Vì sao Đổng Đông Phong còn chưa tới?" Phó tướng nhỏ giọng nói: "Đã gọi điện thoại thông báo cho ông ta, nhưng ông ta nói ông ta đang họp, sau khi họp xong lập tức chạy tới ngay."
"Mịa nó."
Lâm Đại Vệ mắng to, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đổng Đông Phong, quát: "Lập tức lăn tới đây cho tôi."
Người bên trong quán trà thấy quân đội tới đều trở nên rụt rè, trốn qua một bên, không dám nhiều lời.
"Chú Lâm" Đổng Hoàng đứng lên lấy một điếu xì gà ra đưa tới, cười nói: "Ngọn gió nào thổi chú tới đây..."
Nhà họ Lâm và nhà họ Hiểu cũng có thể tính là có chút quan hệ thân thích, đương nhiên Đổng Hoàng cũng biết Lâm Đại Vệ.
"Bốp!" Lâm Đại Vệ trực tiếp tát ra một tát.
Tiếng bạt tai thanh thúy, vang dội.
Một tát này đánh tới Đổng Hoàng hồ đồ.
"Tên nghịch tử này, mày đã làm chuyện gì?"
- ---------------------------