Cao Mãn Ngọc liên tục hạ mệnh lệnh.
Thứ nhất, phải mau sớm khởi động việc nghiên cứu.
Thứ hai, Đại Lan chỉ có thể có một dược phẩm Bách Niên, những tập đoàn y dược khác đều phải bị tiêu diệt.
Thứ ba, phố y học chỉ có thể có tiệm thuốc, đó chính là trung tâm y tế Thái Thượng.
Cô ta quyết định nhanh chóng, chỉ cần kết quả không xem qua trình, cô ta không muốn xem quá trình.
"Cô Cao..."
Hàn Kim Thần đứng lên, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, "Hôm nay Giang Cung Tuấn đang ở thành phố Tử Đằng, hơn nữa anh còn tạo ra Cứu Thế.
Trong khoảng thời gian vừa rồi Cứu Thế vẫn luôn đối nghịch với Bách Niên, chúng ta muốn thuận lợi hoàn thành mấy mục tiêu này thật đúng là khó như lên trời, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ đứng ra ngăn cản”
"Giang Cung Tuấn..."
Cao Mãn Ngọc nhẹ giọng thì thào.
Gô ta vẫn luôn ở thủ đô, thế nhưng cái tên Giang Cung Tuấn này lại như sấm bên tai.
Cô ta cũng hiểu rõ tình huống của Giang Cung Tuấn.
"Chỉ là một Cứu Thế há có thể ngăn cản Bách Niên, Bách Niên có tiền vốn hùng hậu ủng hộ, mà Giang Cung Tuấn...
Tiền của anh ta đều là Đan Chiến cho.
Sau khi Đan Chiến cho mấy trăm ngàn tỷ, ông ta cũng không thể bỏ ra thêm tiền nữa.
Chỉ muốn tiêu hao hết tiền vốn của Cứu Thế, Cứu Thế sẽ tự phá sản”
Hàn Kim Thần hỏi lần nữa: "Y thuật của Giang Cung Tuấn thiên hạ vô song, nếu anh ta lại đứng ra ngăn cản, chỉ sợ chúng ta khó có thể tiêu diệt tiệm thuốc trong phố y học."
"Muốn tiêu diệt nhất định phải dùng thủ đoạn quang minh sao?" Cao Mãn Ngọc nhìn anh ta, "Anh không biết làm chút mờ ám sau lưng?" "Vâng, tôi hiểu được" Hàn Kim Thần không nói thêm gì nữa.
"Tan họp."
Cao Mãn Ngọc đứng dậy xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Buổi tối hôm nay, Giang Cung Tuấn đọc sách tới khuya.
Mãi đến khi cảm thấy buồn ngủ anh mới đặt quyển hạ Y Kinh xuống, ngáp một hơi đứng lên nhìn Đường Sở Vi đã ngủ.
Đường Sở Vi đã ngủ trông rất quyến rũ, trên dung nhan tuyệt thế lộ ra nụ cười thản nhiên.
Cũng có lẽ là vì dáng ngủ của cô không nghiêm chỉnh, đá văng chăn ra, khiến cổ và ngực trắng nõn lộ rõ.
Cô không mặc nội y.
Giang Cung Tuấn đi tới nhẹ nhàng kéo chăn qua đắp lên cho cô.
Nhưng anh chỉ mới động nhẹ vào chăn đã đánh thức Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi mơ màng mở mắt ra, thấy Giang Cung Tuấn đang muốn xoay người cô chợt kéo.
anh lại, hỏi: "Chồng, anh đi đâu vậy?" Cô buồn ngủ mông lung, giọng nói lười nhác tràn đầy mê hoặc.
"Anh, anh ngả ra đất nghỉ ngơi."
Giang Cung Tuấn nói một câu.
Cũng có lẽ vì thói quen khi ở nhà họ Đường.
Cũng có lẽ là vì trong lòng còn có khúc mắc.
Đường Sở Vi lập tức hết buồn ngủ.
Cô xoay người đứng lên nhìn Giang Cung Tuấn, hai mắt nổi lên sương mù, dáng vẻ nước mắt lưng tròng, "Chồng, anh vẫn không tha thứ cho em, vẫn đang trách em trước đây đã để anh ngủ dưới đất đúng không?" "Không có."
"Không thì mau lên giường ngủ."
Giang Cung Tuấn không thể cãi thắng Đường Sở Vi, chỉ đành gật đầu.
- ---------------------------