Trên đường trở về, Giang Vô Song đã suy nghĩ cẩn thận quá trình mọi chuyện.
Không phải cô ta muốn ly gián quan hệ giữa Giang Cung Tuấn và Giang Thời, cô ta chỉ đang nói ra điểm đáng ngờ trong chuyện này.
Giang Cung Tuấn nghe xong lời cô ta nói cũng có chút mê hoặc.
Trong lòng anh vốn nghỉ ngờ, hiện tại lại càng không phân rõ.
Chợt nói: "Anh tin tưởng ông nội anh cũng giống như em tin tưởng Giang Quốc Đạt vậy, chuyện này đừng nói trước, chờ khi anh trở lại xuống dưới xem thử rồi lại nói tiếp."
Cho dù trong lòng có nghỉ ngờ nhưng anh vẫn tin tưởng ông nội mình.
Đường Sở Ví lại lạnh lùng nhìn Giang Vô Song, cao ngạo nói: "Nói xong rồi sao? Nói xong rồi cô đi ra ngoài đi, tôi muốn triền miên với chồng tôi, lẽ nào cô muốn làm khán giả?" Giang Vô Song không nhiều lời mà đứng dậy rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Đường Sở Vi mới hỏi: "Chồng, lẽ nào anh tin tưởng lời Giang Vô Song nói thật sao?" Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, anh không nguyện ý tin tưởng.
Trái ngược với Giang Vô Song, anh càng tin ông nội mình.
Chỉ là trong chuyện này thật sự có điểm đáng ngờ.
"Không nói những chuyện này nữa, hiện tại không còn sớm, em quay về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tổng thống lĩnh Văn Trường Phu sẽ tới, anh cần mượn ông ta vài thiết bị."
"Em không đi" Đường Sở Vi lập tức ôm lấy cánh tay Giang Cung Tuấn, cả người đã sắp rúc vào trong ngực anh, làm nũng nói: "Em mới không đi, anh đã đồng ý với em sẽ cùng em xem một hồi khói lửa thịnh thế.
Chồng, chờ khi chúng ta giải quyết xong mấy chuyện rườm rà này, chúng ta tìm một làng quê, anh cày ruộng em nấu cơm, sống cuộc sống thật đơn giản có được không?" Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu.
Những thứ này quá xa vời với anh.
Hiện tại anh còn chưa biết anh có thể toàn thân trở ra trong trận tranh đấu sắp tới hay không.
Đường Sở Vi lấy một khối lệnh bài màu đen ra đưa cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?" Đường Sở Vi nói: "Đây là Vương Thiên lệnh, ở Vương Thiên điện chỉ nhận lệnh bài không nhận người, cầm Vương Thiên lệnh trong tay chính là chủ nhân của Vương Thiên điện, tứ đại hộ pháp, thập đại trường lão, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát Vương Thiên điện đều nghe anh hiệu lệnh”
Giang Cung Tuấn nghe được, vẻ mặt vô cùng nghỉ ngờ.
Cái gì mà ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát? Đường Sở Vi giải thích: "Những người này đều là cao thủ trong Vương Thiên điện, tứ đại hộ pháp đều là Tứ Cảnh đỉnh phong tiếp cận Ngũ Cảnh, thập đại trường lão đều Tam Cảnh, ba mươi sáu thiên cương là Nhị Cảnh, bảy mươi hai địa sát là Nhất Cảnh”
Đường Sở Vi giới thiệu đơn giản về thực lực của Vương Thiên điện.
"Vương Thiên điện là thế lực do ông nội âm thầm sáng tạo, chỉ vì đối phó với nhà họ Giang, đối phó với người đã hại ông ấy ba mươi năm trước, vì bảo vệ sự an toàn của người nhà.
Chỉ là ông nội không làm được, ông ấy vẫn rất tự trách.
May mà anh còn sống, ông nội vẫn hy vọng anh có thể bình an.
Hiện tại em giao Vương Thiên lệnh cho anh, anh chính là chủ nhân của Vương Thiên điện”
Giang Cung Tuấn không nghĩ tới thực lực của Vương Thiên điện lại mạnh như vậy.
Tứ Cảnh đỉnh phong tiếp cận Ngũ Cảnh đã có bốn người.