CHƯƠNG 14 – DỊ NHÂN ỦY THÁC
Hạo Nhiên đùa một cây bút trong tay, cọ tới cọ lui trước chóp mũi.
Doanh Chính, Cơ Đan hai người vội vã đi vào trong điện, phía sau là Lý Tư nhất mực cung kính đi theo.
“Từ biệt mấy năm, phong thái Lý huynh vẫn như xưa” Hạo Nhiên nhướng mày cười nói, ý bảo Lý Tư nhập tọa, nhưng lại gạt Cơ Đan Doanh Chính sang một bên.
Lý Tư làm sao dám ngồi? Vội khiêm nhường nói: “Tư mới lãnh chức thư đồng thái tử, tới để nghe Thái phó…Ti mặc chỉ bảo”
Hạo Nhiên quét mắt qua Cơ Đan và Doanh Chính, phát hiện trên cổ Cơ Đan có dấu hồng ấn, còn khóe miệng Doanh Chính thì hơi giật giật.
Hạo Nhiên hỏi: “Sao thế?”
Cơ Đan nói: “Sư phụ…Ngươi đang ngoáy…ngươi đang làm gì vậy?”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Sư phụ không có ngoáy mũi, huống hồ ngoáy mũi thì đã làm sao, thánh nhân không được phép ngoáy mũi à, ngươi gặp sư phụ, câu đầu tiên là thế đó hả?”
Lúc này Cơ Đan mới cười dài giũ bào khâm, cung kính cúi xuống, trán chạm đất, khóc than nói: “Cứ tưởng ngươi chết rồi, sư phụ!”
Hạo Nhiên cười nói: “Hai ngươi tới trễ, vốn phải đánh mỗi đứa hai mươi gậy, nhưng niệm tình cái dập đầu này, nên thôi bỏ qua”
Doanh Chính không phục nói: “Mẫu hậu tuyên ta đi, ta còn cách nào nữa”
Đến khi hai đứa đồ nhi lần lượt ngồi vào chỗ của mình, Lý Tư cung kính chọn một góc ngồi xuống, Doanh Chính mới không tình không nguyện hỏi: “Thân thể Thái phó vẫn chưa khỏe sao?”
Hạo Nhiên không đáp, chỉ nói: “Cái tên không tiền đồ, thường ngày ngươi hay khi dễ Cơ Đan phải không?”
Doanh Chính còn chưa lên tiếng, Cơ Đan đã vội nói: “Không có…Điện hạ đối vối ta…rất tốt”
Hạo Nhiên gật gật đầu, còn Doanh Chính thì hết sức bất mãn, nói: “Kêu ta tới làm gì?”
Hạo Nhiên hỏi ngược lại: “Mẹ ngươi nói với ngươi thế nào?”
Doanh Chính im lặng, lát sau Lý Tư nơm nớp lo sợ nói: “Vương hậu sai ta bồi Trữ quân đọc sách, ân Ti mặc đại nhân đề bạt, Tư khắc sâu trong lòng”
Hạo Nhiên hỏi: “Còn nói gì nữa?” Trên thực tế đúng là sáng nay y đã tiến cử Lý Tư với Chu Cơ giả Đát Kỷ thật, thuận theo lịch sử phát triển, biết tương lai Lý Tư nhất định sẽ trở thành danh thần phụ tá Tần Thủy Hoàng hoàn thành đại nghiệp.
Nhưng quan sát sắc mặt Lý Tư, phỏng chừng mới bị Doanh Chính giáo huấn xong, sống không dễ chịu gì mấy.
Doanh Chính khúm núm nói: “Bảo rằng…Trên dưới triều đình Tần quốc…Chỉ có Ti mặc và Thái phó đáng tin, phải nghe lời của hai ngươi, bất kể là nói cái gì”
Hạo Nhiên hiểu ý cười nói: “Kêu ngươi làm gì ngươi cũng làm à?”
Doanh Chính nói lấy lệ: “Phải, hễ là chuyện hai ngươi phân phó, đều phải làm…Sau này thành vương cũng phải làm…Bất kể chuyện gì”
Hạo Nhiên nhịn không được trêu ghẹo: “Kêu ngươi…Ờ, mà thôi”
Đông Hoàng chuông dù sao cũng đâu phải Khuynh thế nguyên nang, nếu đổi lại là vị tiểu gia kia, nói không chừng sẽ hỏi rằng: “Kêu ngươi ăn S ngươi cũng ăn phải không? Vậy giờ tới nhà xí hốt một nắm tới ăn cho lão tử coi coi” [*S là shit đấy ạ =)), đang ám chỉ tiểu mỹ nhân bại hoại A Đẩu bên Phá quán đấy bà con]
Hạo Nhiên dừng nói kịp thời, không ba hoa đùa bỡn nữa, nhưng Lý Tư nghe mà sắc mặt kịch biến, biết Ti mặc này mai sau nhất định sẽ là đại thần quyền cao chức trọng, không thể không nịnh nọt lấy lòng, lại nghĩ tới Chu Cơ bị trên dưới triều đình đánh giá là “Tính ***”, tức khắc ánh mắt liếc sang Hạo Nhiên hết sức phức tạp.
Hạo Nhiên cũng chẳng để ý, phân phó: “Đề bút”
Doanh Chính và Cơ Đan lần lượt cầm bút mở thẻ tre, Hạo Nhiên nói: “Sư phụ ngươi nằm bệnh trên giường, hôm nay ta sẽ thay hắn dạy bảo ngươi. Sau đây đều là những lời hết sức trọng yếu, ngươi phải khắc ghi vào lòng”
Hạo Nhiên nói: “Triệu Chính, ngươi nhìn nhận thế nào về Tần quốc hiện nay?”
Doanh Chính nghe thấy xưng hô này, bất giác rùng mình trong lòng, biết Hạo Nhiên đang nhắc nhở về thân phận ban sơ của nó, khi đó chỉ là một chất tử không quyền không thế, phải đối đáp thế nào đây?
Dù Doanh Chính thường ngày vênh váo ngông cuồng, nhưng giờ phút này vẫn nhịn không được thầm nghiền ngẫm ý đồ của Hạo Nhiên. Nó biết Hạo Nhiên có thể tin tưởng được, tuy hai người hiếm khi nói chuyện với nhau, hơn nữa lần nào Hạo Nhiên cũng hết sức khinh miệt mình, giọng điệu thờ ơ ấy của Hạo Nhiên khiến Doanh Chính tức đến nỗi suýt thổ huyết mấy lần, nhưng vị Ti mặc trước mặt này có lẽ còn mạnh hơn cả Tử Tân dũng mãnh vô song kia nữa.
Hạo Nhiên có một sức mạnh dĩ nhu khắc cương, mặc kệ ngươi sóng gió gian nguy thế nào, ta đây vẫn giữ nguyên cảnh giới vân đạm phong khinh.
Mỗi lần gặp Hạo Nhiên, Doanh Chính luôn có cảm giác tất cả tri thức mình học được đều không có chỗ dùng, chỉ đành phải thành thành thật thật đáp: “Với sức mạnh của Tần, có thể giành được thiên hạ”
“Ai bảo có thể giành được thiên hạ? Lã tướng?”
“Tự ta nghĩ thế”
“Được thiên hạ không khó, nhưng phải trị thiên hạ thế nào?”
“Chưa từng nghĩ qua, không có nghĩ xa tới vậy”
Hạo Nhiên chậm rãi nói: “Được giang sơn thì dễ, trị giang sơn mới khó, bộ máy quốc gia càng lớn, thì sự khó khăn trong thống trị càng cao, trước hết phải học thống nhất xã, sau đó học thống nhất huyện, rồi mới học trị bang, an quốc, bình thiên hạ. Được thiên hạ rồi thì cần phải phân các cấp quan viên, quản hạt từng tầng, quốc thống quận, quận thống huyện, theo thứ tự lần lượt thúc đẩy mới có thể vận hành trơn tru như tâm chỉ tay, như tay chỉ ngón được”
Doanh Chính và Cơ Đan đều đặt bút ghi lại.
Sắc mặt Cơ Đan không mấy tự nhiên, nhưng nụ cười Hạo Nhiên dành cho nó lúc đó đã hóa giải đi sự mất tự nhiên ấy.
“Cơ Đan, theo ý ngươi, đứng đầu một quận và đứng đầu một nước có gì khác nhau?”
Cơ Đan ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Khí phách, tổ chế”
Hạo Nhiên gật đầu cười nói: “Chuyện này rồi sẽ dạy cho ngươi sau, hiện nay hai người các ngươi chỉ cần biến mình trở thành đế vương quân lâm thiên hạ, ai nấy đều chiếm được long vị Thần Châu là được”
Lý Tư xen vào: “Hiện giờ các quốc gia dân phong cao thấp không đồng đều, Hàn chất phác Triệu hung hãn, Sở ngang ngược Tế biếng nhác, làm sao có thể thuận lợi như tâm chỉ tay, như tay chỉ ngón được? Chỉ bàn về chữ quốc ngữ của mỗi nước thôi cũng đã…”
Hạo Nhiên nói: “Sử thư đồng văn, độ đồng chế, xa đồng quỹ, hành đồng luân. Xích, lượng, văn, lễ pháp, tiền tệ đều phải thống nhất” [*thống nhất về chữ viết, chế độ, xe cộ, nghi lễ, tiền tệ, đơn vị đo lường]
“Trung ương tập quyền, binh quyền phải nằm trong tay ngươi, ngươi là vương thất chính thống, những việc vụn vặt ngươi nhất định không cách nào tự mình gánh hết được, phải phân cho thừa tướng, thái úy, quân chủ vấn trách thừa tướng, thừa tướng vấn trách quần thần. Đây chính là phương thức tối ưu trước mắt”
Hạo Nhiên lại nói: “Kinh tế là yếu vụ, không được tôn nông dìm thương, cho nên trước mắt Lã Bất Vi đảm nhiệm chức tướng quốc cũng có chỗ tốt, khi mới vào Hàm Dương ngươi thấy trong thành thế nào? Rồi hiện giờ thì như thế nào?”
Doanh Chính cúi đầu không đáp, ghi lời Hạo Nhiên nói lên thẻ tre, lát sau, bỗng Doanh Chính nói: “Đây là lời lẽ của người nào, thương gia à?”
Lời Hạo Nhiên nửa là dạy trò, nửa là tham dò, quả nhiên sau khi cẩn thận suy ngẫm ý hắn xong, Doanh Chính liền nhịn không được hỏi: “Nho lấy văn loạn pháp…Kẻ buôn bán là một thứ mọt, cho dù…”
“Đại Tần ta được cường thịnh như hôm nay đều nhờ vào cải cách của Thương Ưởng, thương nhiều quốc loạn, muối và sắt chính là nguồn mạch sống của quốc gia, lời này không đúng rồi”
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Lý lẽ của Pháp gia cũng đâu hoàn toàn đúng. Đây là ý của Đạo gia”
Nhưng Lý Tư nhân lúc yên tĩnh này mở lời: “Ti mặc xuất thân từ Đạo gia ư? Tư từng nghe Lão Tử bảo rằng ‘Cai trị đại quốc giống như nấu một món ăn vậy, chi bằng nước nhỏ dân thưa, vô dục vô cầu’, dường như khác xa lời Thái phó nói” [*ý nói cai trị một đất nước lớn khó khăn như nấu 1 món ăn, luôn phải thận trọng]
Hạo Nhiên thản nhiên nói: “Lý Tư huynh có biết tinh túy của Đạo gia nằm ở đâu không?”
Lý Tư hơi trầm ngâm rồi giương mắt nói: “Nếu luận về tinh túy…Chỉ vẻn vẹn bốn từ ‘thuận theo thiên ý’ mà thôi”
Hạo Nhiên biết Lý Tư xuất thân từ Pháp gia, lúc này thấy trong mắt vị danh thần không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi này pha chút thần sắc bén nhọn, bèn mỉm cười nói: “Không sai, chính là thuận theo thiên ý, nhưng Lý huynh có biết thế nào là thiên ý không?”
Không đợi Lý Tư hồi đáp, Hạo Nhiên đã cười nói: “Hôm nay đến đây thôi, tan học, ăn cơm”
Doanh Chính nghe xong một bài sách lượt trị quốc, vẫn như lọt vào sương mù, nhưng không dám có chút khinh miệt nào đối với Hạo Nhiên nữa, bê thẻ tre cung kính thối lui.
Mãi đến rất nhiều năm sau, Doanh Chính mới nhận được cái đáp án cho câu hỏi sau cùng của Lý Tư từ chỗ một người khác.
Năm đó, thái tử Đan đã sớm đầu lìa khỏi xác, vùi thây hoang dã, Chu Cơ mất tích, Hàn Phi bị tù, Tần hoàng đốt sách chôn Nho, xua đuổi sạch khách của lục quốc, Lý Tư dâng 《Gián trục khách thư*》, Doanh Chính cầu tiên không được, vào đêm phong thiện ở Thái Sơn gặp được cổ kim tiên Quảng Thành Tử, một câu của Quảng Thành Tử đã nói ra hết sự huyễn hoặc trong đó. [*can ngăn việc đuổi khách]
“Cái gì gọi là thiên ý? Hai vị sư tôn Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm kia của ngươi_____hai người này đã vượt khỏi tam giới, không ở trong lục đạo, đến từ hậu thế, trước biết cổ, sau thông kim, lời Hạo Nhiên nói đều là vận mệnh cả đời của ngươi, đó chính là thiên mệnh, ngươi tự cho rằng mình quân lâm thiên hạ, không gì làm không được, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thoát khỏi lời y nói”
Chính vì chuyện này đã khiến Doanh Chính sản sinh cảm giác thất bại triệt để, biết giữa thiên địa chung quy còn có sự tồn tại mạnh mẽ hơn, mà với sức mạnh của phàm nhân thì không cách nào xoay chuyển nổi quỹ đạo lịch sử, bèn hủy bỏ lệnh trục khách.
Lại nói đến ngày ấy, Hạo Nhiên ăn trưa xong ngồi ở hành lang gấp khúc, nghiêm túc ngắm nhìn Phục Hi cầm đã đứt hết dây, kỳ vọng có thể tìm ra được manh mối gì đó.
“Dù ngươi không nói chuyện thư đồng văn, xa đồng quỹ, cũng sẽ có người khác nói…” Giọng nói mang theo tiếu ý của Hiên Viên kiếm vang lên.
Hạo Nhiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu ta không nói, ngươi đoán ai sẽ nói? Không chừng chúng ta chính là một phần của lịch sử, trở về quá khứ, cứ tưởng rằng đã thay đổi lịch sử rồi, nào ngờ chính bản thân lại nằm trong dòng lịch sử”
Hiên Viên kiếm im lặng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó.
Hạo Nhiên hỏi: “Gần đây rốt cuộc ngươi có tâm sự gì vậy?”
Hiên Viên kiếm an tĩnh thật lâu, chợt nói: “Hạo Nhiên, trong lòng ta vẫn luôn tồn tại mối nghi hoặc đối với chuyện thời gian, ngươi hãy nghiêm túc nghĩ xem, chúng ta sẽ ở đây cả trăm cả ngàn năm, sống đủ kỳ hạn rồi trở về, hay ngày nào đó sẽ trở về rời xa loạn thế?”
Hiên Viên kiếm lại nói: “Nếu trở về trước lúc loạn thế, hủy diệt đi cái thứ gọi là ‘Hạt nhân’ kia, phải chăng sẽ có thể…”
Lời chưa dứt thì thấy Cơ Đan vừa rời đi chưa được mấy canh giờ đã quay trở về.
“Sư phụ_____!” Cơ Đan chạy đến thở không ra hơi, dọc đường băng qua hành lang uốn khúc, hấp tấp nói: “Trữ quân lệnh ta tới tìm ngươi, có đại sự!”
Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, Cơ Đan vịn cột thở dốc chốc lát, nói: “Tần vương…hình như không được ổn lắm, hiện quần thần đều ở đó, Lã Bất Vi phân phó thuộc hạ không được để lộ tin tức!”
Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát, biết lúc này sinh mệnh Dị Nhân đã tới hồi kết rồi, dù giao tình cùng người này không sâu, nhưng cảm thụ khi tận mắt chứng kiến lịch sử vẫn khiến y bàng hoàng không thôi, Hạo Nhiên thở dài, tiện tay tung Hiên Viên kiếm ra, giẫm lên thân kiếm, rồi ngự kiếm bay về phía hậu điện.
Đang vào độ cuối thu, từng đàn nhạn rủ nhau bay đi, đêm lạnh như nước, mấy hôm trước Dị Nhân chợt nhiễm phong hàn, ngày kế ho khan không ngừng, vốn là bệnh nhẹ, chỉ uống vài thang thuốc thái y kê rồi nghỉ ngơi, hôm sau lâm triều tinh thần uể oải, nên bãi triều sớm.
Nhưng lúc lâm triều Lã Bất Vi thấy sắc mặt Dị Nhân không tốt, buổi trưa tới thăm. Thấy thái y tới chẩn bệnh, bèn lệnh hắn đi sao lại thuốc, đích thân hầu Dị Nhân uống.
Dị Nhân vốn không muốn uống, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào đã uống vào, ngay sau đó liền héo rũ.
Sắc mặt Dị Nhân trắng như giấy, trong cung ngoài cung ai nấy luống cuống chân tay, đợi Chu Cơ đuổi tới thì Dị Nhân chỉ còn lại một hơi thở.
Chu Cơ muốn quay lưng đi tuyên Hạo Nhiên, bỗng phát hiện tỳ nữ tùy thân bị ngăn bên ngoài điện, trong lúc rối ren, thái y kê đơn đã bị Lã Bất Vi nghiêm khắc mắng nhiếc, lôi ra ngoài chém đầu.
Lúc này Doanh Chính nhận được tin vội vã chạy tới, dẫn theo Cơ Đan đang quỳ ngoài tẩm cung, thấy sau bình phong mẫu thân lo âu vô cùng, bèn cuống quýt kêu Cơ Đan chạy đi thông báo cho Hạo Nhiên và Tử Tân biết.
Lã Bất Vi đã sớm bố trí mai phục, thành công ở ngay trước mắt, nào có chuyện để cho tên gia hỏa sâu không thể lường kia phá rối đại cục? Hộ vệ xếp hàng vô cùng chặt chẽ trước tẩm cung chính là để phòng Hạo Nhiên xuất hiện.
Nhưng cách Hạo Nhiên tới lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người!
“Ti mặc xin dừng bước_____!”
“Ti mặc…”
Chúng binh sĩ trước tẩm cung náo loạn, nhưng Hạo Nhiên hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng kêu gào này, ngự kiếm xuôi gió nháy mắt lướt qua ngọ môn và kim điện, một luồng kim quang xông vào trong tẩm cung.
“Đóng cửa!” Lã Bất Vi vội ra lệnh.
Cửa gỗ đỏ chầm chậm khép lại, ầm một tiếng bị Hạo Nhiên phá vỡ thành ngàn vạn mảnh vụn, bắn ào sang hai bên.
Tiếng la hét sợ hãi nổi lên như dời non lấp bể, Doanh Chính hãy còn chưa hoàn hồn thì cổ áo đã bị kéo căng, thân thể cư nhiên bay vọt lên không, bị Hạo Nhiên kéo bay vào trong tẩm cung!
Lã Bất Vi run giọng nói: “Chung ti mặc, ngươi là ngoại thần…”
“Ra ngoài” Hạo Nhiên đứng trước giường bệnh, thuận tay vung Hiên Viên kiếm chỉ vào Lã Bất Vi từ xa.
Lã Bất Vi quát: “Lớn gan! Đại vương trọng bệnh, Ti mặc có mưu mô gì?!”
Giọng nói kia truyền đi thật xa, quần thần đứng chờ chực ngoài tẩm điện đều bàn tán sôi nổi lên.
Vai, khuỷu tay, cổ tay của Hạo Nhiên trở thành một đường thẳng tắp, đứng trước mặt Doanh Chính đang mờ mịt không biết làm sao, cổ tay xoay chuyển một góc độ cực nhỏ, vung ngang Hiên Viên kiếm, nhẹ giũ.
Bao kiếm chậm rãi trượt ra nữa tấc, thân kiếm tỏa sáng một luồng hào quang rực rỡ.
Một cổ khí thế cực cường thình lình đánh về phía Lã Bất Vi!
Lã Bất Vi lảo đảo một cái, tức khắc hai chân mềm nhũn, quỳ xuống!
Một người quỳ, quần thần quỳ!
Hạo Nhiên thuận tay hất nhẹ, Hiên Viên kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: “Những kẻ không liên quan lui ra ngoài điện, đợi ta xem bệnh cho đại vương xong, nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích”
Dị Nhân nằm trên tháp gian nan thở ra một hơi trọc khí, Lã Bất Vi lui ra ngoài.
Chu Cơ nước mắt lã chã, rất ra vẻ nát tâm can, đau đoạn trường, nhìn thấy Hạo Nhiên, rốt cuộc cũng bật khóc òa lên.
“Cầu Ti mặc đại nhân hãy hoàn lại cho mẫu tử chúng ta một cái công đạo oa_____!”
Chu Cơ vừa khóc như vậy, không khí bi thương ngập tràn tức khắc bay tuốt khỏi chín tầng mây, Hạo Nhiên dở khóc dở cười, chỉ muốn tìm cây cột đập đầu vào cho xong.
Quá trớn rồi đấy, Tô Đát Kỷ! Hạo Nhiên nháy mắt liên tục, nhưng Chu Cơ cứ làm bộ không thấy, bổ nhào tới trước, nắm lấy cổ Dị Nhân đang hấp hối lắc mạnh một trận, ngón tay ngọc vừa vặn dừng ngay yếu hầu Dị Nhân, bóp đến độ Dị Nhân kêu ồ ồ.
…
Hạo Nhiên rốt cuộc cũng hiểu ra, đây nhất định là kế hoạch do Chu Cơ ăn no rửng mỡ quậy phá khắp nơi này lập sẵn từ trước rồi.
Lã Bất Vi cũng có phần, chuyện đã tới nước này, Hạo Nhiên đành phải bước lên thuyền giặc thôi.
“Ngươi buông hắn ra…” Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng, Chu Cơ vừa giận vừa lả lướt đảo trắng mắt, tiếp tục gào khóc.
Chẳng biết tự lúc nào mà Doanh Chính nhào tới trước tháp cũng bắt đầu khóc ầm lên.
Cái này trái lại khiến Chu Cơ hết cách, tiếng khóc của Doanh Chính là xuất phát từ đáy lòng, giống như gợi nên cảm xúc của Chu Cơ, khiến nàng loáng thoáng nhớ tới chuyện Ân Giao Ân Hồng khóc thương Khương hậu năm đó, chợt sững sờ, chỉ ngồi trên tháp ngây ngẩn không nói năng gì, nước mắt rơi lã chã.
Dị Nhân rốt cuộc cũng tỉnh lại chốc lát, hất tay Chu Cơ ra, bắt lấy bàn tay Doanh Chính, đứt quãng nói: “Chính nhi…Chính…”
Hạo Nhiên thầm rùng mình, tay trái dò tìm mạch môn Dị Nhân, tay phải cản Chu Cơ lại, không cho nàng tiếp tục dùng thuật mê hoặc nữa, muốn nghe xem Dị Nhân định nói gì.
Hỗn nguyên tiên thiên chân khí truyền vào gân mạch, Dị Nhân khôi phục lại chút thanh tỉnh, nhìn thấy Hạo Nhiên, bèn run rẩy nắm chặt tay áo y.
“Hạo Nhiên…Chính nhi…Chính nhi từ nay phó thác cho ngươi, ngươi là thần tiên, ngươi phải…”
Hạo Nhiên rét lạnh sống lưng, trên sử sách chưa từng ghi chép về ủy thác của Dị Nhân, khi tới thời đại Chiến quốc mình đã hết sức cẩn thận, sợ can thiệp vào lịch sử, lẽ nào lại vô ý bị cuốn vào dòng xoáy lịch sử rồi?!
Nội điện và ngoại gian chỉ cách nhau có mỗi tấm bình phong, giọng Trang Tương vương truyền ra rõ ràng vô cùng, quần thần đều nín thở, tim đập như gõ trống, nhưng Dị Nhân chỉ nói câu đó, rồi chỉ tay sang Chu Cơ.
Trong lòng Hạo Nhiên rơi lộp bộp một tiếng, chỉ nghe Dị Nhân nói: “Nàng…Nàng…Lã Bất Vi…”
“…”
Thôi tiêu, Hạo Nhiên thầm nghĩ, lần này Chu Cơ gặp phiền phức rồi.
Chu Cơ thấp giọng nói: “Đại vương_____!” Đoạn không chút do dự, giơ ngón giữa lên đâm vào eo Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên tức khắc chuyển chân khí, phản xạ có điều kiện nghiêng người qua, tránh không kịp, cổ tay trượt ra, rời khỏi bàn tay của Trang Tương vương.
Tay Dị Nhân vô lực rũ xuống, đầu nghiêng qua, hoăng*, hưởng dương ba mươi bốn tuổi. [*thời xưa gọi vua chúa hoặc các quan to chết là hoăng]
Thế là vị quân chủ bị cắm sừng nhiều nhất trong lịch sử tạ thế, cả nước khóc than, hỡi ôi!