CHƯƠNG 17 – LỪA ĐỜI LẤY TIẾNG
Trên nóc Quan Tinh lâu là một sân trời rộng chừng mười trượng vuông, âm, dương nhị đạo gọi là lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, Âm dương gia và Đạo gia quả đúng là có liên hệ rối rắm phức tạp, Trâu Diễn dựng tường bát quái vòng quanh sân trời, mỗi bức tường cao chừng một trượng, hô ứng với thuật số thiên địa, vạn vật hóa sinh.
Nhưng đáng chết ở chỗ, mấy bức tường này chắn hết tầm mắt của Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên núp ở ngoài khôn vị, thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy Long Dương Quân đứng đó, còn Trâu Diễn thì bị che khuất, lại nghe tiếng nước róc rách, căn cứ theo đó mà suy đoán, thì vị tông sư Trâu Diễn kia không phải đang tiểu tiện, mà là đang pha trà.
Long Dương Quân trước hết dịu dàng cúi chào, nói: “Trâu sư”
Giọng Trâu Diễn nghe không ra nét già nua: “Tới có việc gì?”
Cờ hạ xuống bản kêu cộp một tiếng, Hạo Nhiên hết sức nghi hoặc, trừ Long Dương Quân và Trâu Diễn, nơi này còn có ai nữa? Trâu Diễn đang tự đánh cờ một mình sao?
Long Dương Quân chưa vội nói rõ ý đến, mà cười duyên nói: “Không có gì, tới đấm lưng cho lão ngài thôi”
Trâu Diễn và vị khách hạ cờ kia đều cùng bật cười.
Trâu Diễn bảo: “Cứ nói đi”
Long Dương Quân nói: “Hôm nay có hai người từ Đại Lương tới, nô gia không định được chủ ý, nên tới tìm lão ngài hỏi thử”
Cánh tay Hạo Nhiên nổi lên một tầng da gà, chỉ không biết đối với vị “Nô gia” này, Trâu Diễn có cùng suy nghĩ hay không.
Trâu Diễn chưa lên tiếng, thì vị khách đang đánh cờ với Trâu Diễn thuận miệng nói: “Hai kẻ mà ngươi nói không phải là người. Có phải một người họ Chung, một người họ Kiếm không?”
Long Dương quân kinh hô một tiếng.
Hạo Nhiên tức khắc cảm thấy quen tai, tâm niệm biến chuyển, đã nhớ ra thân phận người nọ, đó chính là Cự tử Hàn Mặc, Thủy Kính.
Đang khẩn trương thì chợt một cánh tay bắt lấy mắt cá chân mình.
Hạo Nhiên kinh hãi không nhẹ, suýt nữa đã la thành tiếng, đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, lúc quay đầu lại mới phát giác đó là Tử Tân đang phát cuồng.
Tử Tân từ dưới mặt đất bò lên, nói không ra hơi: “Ở trước phố gọi ngươi nửa ngày mà ngươi không nghe, bay thẳng lên đây, Cô không biết phi thiên, phí sức cả nửa ngày mới dọc theo tường gỗ kia trèo lên…”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, vội nhận tội: “Thần đáng chết, thần đáng chết…Đừng nói chuyện này…”
Tử Tân từ sau lưng ôm lấy Hạo Nhiên, hai người dựa bên tường gỗ, lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của Thủy Kính và Long Dương Quân.
Trâu Diễn nói: “Chung Hạo Nhiên…là người nào?”
Long Dương Quân cũng nói không rõ: “Nghe đồn là một tiên nhân. Trâu sư có biết lai lịch của hai người này không?”
Thủy Kính cười kể lại từng việc, cư nhiên đã sớm biết lai lịch của Hạo Nhiên và Tử Tân, không chút nhầm lẫn.
Sau cùng, Long Dương Quân mới sâu kín thở dài một tiếng, nói: “Quả đúng là một đôi thần tiên quyến lữ”
Tử Tân ôm Hạo Nhiên, một mặt nghe, mà bàn tay to cũng chẳng chịu yên phận, cứ sờ tới sờ lui trên người Hạo Nhiên, thấp giọng cười nói: “Thần tiên quyến lữ…”
Hạo Nhiên hơi tức giận nói: “Đừng nháo…Nghe xem hắn nói gì”
Tử Tân cúi đầu cọ lên cổ Hạo Nhiên nửa ngày, vật dưới háng đã cứng như sắt, cách lớp trường khố võ sĩ phục chống vào Hạo Nhiên, Hạo Nhiên lập tức xấu hổ vô cùng, lại không thể phân tâm, mới nghe được một nửa cuộc đối thoại, thì Tử Tân đã dùng sống mũi cao thẳng không ngừng cọ cổ Hạo Nhiên, làm cho y nóng lên.
“Ư…” Hạo Nhiên bị chen vào tường, Tử Tân càng được voi đòi tiên, hôn lên.
Hạo Nhiên tức khắc không còn sức lực, bị môi lưỡi nóng rực của Tử Tân khuấy đến nỗi lực chú ý chẳng biết bay đi phương nào.
Trâu Diễn nói: “Cứ quản việc của người khác làm gì? Nên làm gì thì hãy làm đi, không cần lo ngại”
Thủy Kính chính là sứ tiết của Lục quốc hợp tung, Long Dương quân cũng không tiện nói nhiều, giúp Trâu Diễn đấm lưng một hồi rồi thu tay cáo lui. Trâu Diễn và Thủy Kính đánh cờ không tới một hồi thì toàn bàn về chuyện thu hoạch mùa màng của Hàn quốc, nghiễm nhiên trở thành bộ dáng thánh hiền bi thiên thương nhân.
Thủy Kính đánh cờ thua, bèn rời đi, Trâu Diễn gọi trẻ nhỏ tới thu dọn bàn cờ, chắp hai tay sau lưng, ngồi đã lâu, nên đứng dậy hoạt động, lúc đi lại khắp nơi thì quẹo ra sau tường gỗ, tức khắc mặt đối mặt cùng Hạo Nhiên, bị dọa hết hồn.
Hạo Nhiên chỉ cho rằng Trâu Diễn đã sớm biết y núp ở đó, nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên, Âm dương sư vốn là lão tổ suy thiên mệnh, nhìn tinh tướng, đoán chữ dò cốt mời thần linh. Nếu không có chút tài năng thì khỏi cần lăn lộn nữa, trực tiếp nhảy lầu đi cho xong chuyện.
Hạo Nhiên đỏ bừng cả mặt từ sau tường gỗ đi ra, ôm quyền nói: “Vãn bối Chung Hạo Nhiên, kiến quá Trâu sư, Hạo Nhiên hành lễ với ngài!”
“Tử Tân? Ra đây” Hạo Nhiên thấp giọng phân phó.
“Keng”, sau tường rớt ra một thanh đại kiếm.
Hiên Viên Tử Tân xưa nay không có kiên nhẫn cùng người khác giao thiệp đàm luận, cũng gần như không hành lễ, hễ tới lúc giao tiếp với người khác đều ném cho Hạo Nhiên làm, để tránh đánh mất uy danh của bản thân.
Hạo Nhiên bất đắc dĩ đành vác Hiên Viên kiếm sau lưng, nhíu mày thấp giọng nói: “Không lễ phép gì hết, cũng không chịu hành lễ nữa”
Hiên Viên kiếm đáp: “Hắn bốn mươi bảy tuổi, ta năm trăm bốn mươi bảy tuổi, ai nên hành lễ với ai đây?”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, đành từ bỏ.
Hạo Nhiên đánh giá Trâu Diễn, chỉ thấy vị trung niên này tiên phong đạo cốt, mặc lưỡng nghi bào, xuất phàm thoát tục, mặt như giấy vàng, đầu tóc đen nhánh, quả nhiên là một phen khí phái tiền bối cao nhân!
Hạo Nhiên nói: “Vốn không muốn làm đầu trộm đuôi cướp, nhưng Thủy Kính cũng là người quen, sợ gặp mặt sẽ lúng túng, nên không thể không thất lễ một lần”
Trâu Diễn nhìn chằm chằm Hạo Nhiên, rồi nhìn nhìn xuống dưới lầu, mặt đất cách đây chừng mười trượng, nam tử này làm sao lên được?
Trâu Diễn tuy nghi hoặc, nhưng cũng đành nghẹn trong lòng, làm động tác “Thỉnh”, ha ha cười nói: “Không sao, nếu đã tới thì mời ngồi, truyền nhân Mặc Địch cứ luôn miệng bảo rằng yêu hòa bình, lấy thiên hạ làm chức trách của mình, chẳng thú vị gì cả, không bằng nói chút kỳ văn dị sự cho thư thái. Tiểu hữu vốn là tiên nhân mà Cự tử đề cập tới à!”
Trâu Diễn nhường tọa, Hạo Nhiên cũng không khách khí ngồi xuống. Trâu Diễn vừa thấy Hạo Nhiên, không khỏi âm thầm ngạc nhiên, Âm dương sư vang danh thiên hạ, cho dù là quân chủ các nước tới gặp, cũng phải chấp lễ vãn bối, lo lắng thấp thỏm, chỉ sợ nói sai lời. Nhưng Hạo Nhiên lại hết sức bình tĩnh, trong lời lẽ lại có một sự thản nhiên, tỏ vẻ không đặt lão già này vào mắt cho lắm.
Nào biết trong những người từng trải bao nhân tình thế thái, chẳng ai có thể vượt qua được Hạo Nhiên, ngay cả Khương Tử Nha mà Hạo Nhiên còn muốn tẩn cho một trận chết dở, thì huống chi là một phàm nhân?
Hạo Nhiên nói rõ ý đến: “Hạo Nhiên tới cầu Trâu sư tính một chuyện”
Trâu Diễn cũng không chối từ, chỉ dửng dưng cười nói: “Lão hữu vốn phong quyển đã nhiều năm, không còn tra cứu thi thảo chu dịch nữa, chỉ nghiên cứu thuật quan tinh, hôm nay nếu Tây thùy đã sai sứ tới cầu, lão hủ không thể không phá lệ một lần vậy” Nói xong lấy một cái mâm đồng ra.
Hạo Nhiên thấy trong mâm đồng bày đầy cỏ thi, hai tay Trâu Diễn nhặt mười mấy cọng cỏ, miệng lẩm bẩm:
“Trái bảy phải ba…”
Hạo Nhiên thiện chí nhắc nhở: “Trâu sư, sai rồi…là trái năm…”
“…”
Trâu Diễn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu hữu cũng hiểu thuật bói toán thi thảo à?”
Hạo Nhiên khiêm nhường gật gật đầu, nói: “Hiểu sơ sơ”
Hiên Viên kiếm nhỏ giọng mỉa mai: “Chu Văn vương là cha nuôi ngươi, thế mà cũng gọi là ‘Hiểu sơ’ à?”
Hạo Nhiên đang định bảo “Câm miệng”, nhưng chợt tỉnh ngộ, suýt nữa lại trúng kế của Tử Tân rồi, Trâu Diễn lấy một ống the tre ra, Hạo Nhiên rướn cổ thấy rõ hai chữ thượng cổ trên đó_____《Dịch kinh》.
Còn là bản do Khổng Tử phê chú nữa!
Âm dương sư phải dựa vào thư kinh của Nho gia để kiếm cơm ăn, cái đạo lý gì thế này? Hạo Nhiên tức khắc dở khóc dở cười.
Y loáng thoáng có chút dự cảm bất lành, đợi đến khi Trâu Diễn tra cứu Dịch kinh xong, tiếp tục trái ba phải năm, ngón giữa túm tới túm lui cỏ thi thì Hạo Nhiên nói tiếp: “Trâu sư, cái đó…sai rồi, ngươi tính ngược rồi”
Trâu Diễn vội nói: “Đúng!” Tiếp theo đổi cỏ thi qua lại giữa tay trái và tay phải.
Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt, rốt cuộc đã có thể khẳng định được một chuyện, tên này đúng là một thần côn!
Trâu Diễn tính xong thì sắc mặt chợt biến, nói: “Tiểu hữu, chuyện này của ngươi…”
Hiên Viên kiếm nhắm mắt cũng thuộc, tiếp lời: “Hết sức hung hiểm”
Trâu Diễn không có nghe thấy, quả nhiên nói rằng: “Hết sức hung hiểm”
“…”
Không đợi Hạo Nhiên lên tiếng, Trâu Diễn lại nói: “Việc ngươi tới cầu lão hủ, không phải tìm người thì chính là tìm vật”
Hiên Viên kiếm mỉm cười nói: “Đúng vậy, tới nhờ toán mệnh tiên sinh, không phải tìm người thì chính là tìm vật, ai dư hơi đi tìm hắn để bấm nhân duyên chứ?”
Nghe xong lời này Hạo Nhiên lại cứ muốn phân cao thấp, nói: “Đều không phải, chuyện vãn bối tới hỏi, chính là nhân duyên”
Trâu Diễn nhíu mày, giống như cảm thấy mình bị trêu đùa, nói: “Nhân duyên?”
Hạo Nhiên thành khẩn gật gật đầu, Trâu Diễn nheo mắt, vuốt râu, lẩm bẩm: “Thật sự là nhân duyên? Nếu là nhân duyên…”
Hạo Nhiên đưa tay ra ngăn Trâu Diễn lại, nói: “Cứ dùng quẻ tượng này để giải, đừng tính tiếp nữa”
Hạo Nhiên thực sự chẳng còn kiên nhẫn, ý niệm duy nhất chính là dùng Hiên Viên kiếm cắt Chu Cơ thành một khối thịt hồ ly kho tàu, ai kêu nàng ta chỉ y tới tìm tên “Âm dương sư” đồ bỏ này làm chi!
Trâu Diễn ngẫm nghĩ, rồi nói: “Quẻ này đại hung bất lợi, hung ở Đông bắc, kết thúc cũng ở Đông Bắc, phương bắc thuộc thủy, nếu tìm người tìm vật, thì cứ đi về phía bắc. Nhưng càng đi về phía bắc, hung hiểm càng cao. Nếu là nhân duyên, thủy tượng, thì mệnh mang đào hoa, họa do đào hoa sinh…”
Hạo Nhiên chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, gật gật đầu lấy lệ, tự động lọc bỏ lời của lão thần côn, ai ngờ Trâu Diễn lại thổn thức nói: “Lão hủ xem quẻ tượng này, bản thân lại phải chịu thiên cơ sở lụy, mệnh tướng hữu kiếp”
Lời này càng huyễn hoặc hơn, Hạo Nhiên thầm nghĩ, ngươi muốn dọa người ta thì ít nhất cũng chuyên nghiệp chút chứ, nào có đạo lý coi bói mà bị người cầu quẻ kéo chết chung? Nhưng thấy Trâu Diễn diễn trò quá nhập vai đi, đột nhiên nước mắt giàn dụa, thổn thức nói: “Cả đời ta tiết lộ thiên cơ quá nhiều, nên mới gặp kiếp này…”
Khóe miệng Hạo Nhiên méo muốn tới chân trời, đoán chừng “Kiếp” của Trâu Diễn tám phần là khi quan sát tinh tướng bị mưa sao sa nện trúng, hồn quy ly hận thiên rồi, bèn an ủi: “Nếu Hạo Nhiên có thể thành đại sự…nhất định sẽ khắc ghi ân chỉ điểm bến mê của Trâu sư, vậy…vậy không quấy rầy nữa, cáo từ, cáo từ”
Trâu Diễn hít mũi, nói: “Chậm đã. Nếu ngươi đã phụng mệnh Tần thái hậu xuất sứ du thuyết, vậy có từng kiến quá đại vương chưa?”
Hạo Nhiên lắc lắc đầu, nói: “Ta đi tìm Long Dương quân là được”
Trâu Diễn nói: “Để lão hủ viết một lá thư, ngươi đưa vào cung, đại vương nhất định sẽ tiếp kiến ngươi”
Hạo Nhiên đã hiểu, lão thần côn này có thể tung hoành đến phong sinh thủy khởi, không phải là không có nguyên do. Trâu Diễn không chỉ là một gã thần côn, mà còn là nhà quan sát chính trị, quân sự nữa.
Tần quốc dần dần cường đại, Trâu Diễn dự tính lần này lục quốc liên quân không thu được kết quả tốt, nên hạ tiền cược trước, âm thầm hiệp trợ sứ Tần, đồng thời dựa vào Long Dương quân và Ngụy vương cùng chèn ép Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ, quả nhiên là chiêu số cay độc.
Trâu Diễn viết một phong thư lên tơ trắng, giao cho Hạo Nhiên, Hạo Nhiên cất vào trong ngực, chợt nhớ tới lời dặn dò của Chu Cơ trước khi đi, tâm lý báo thù phát tác, mình bị hành hạ nửa ngày trời như vậy, đâu thể để nàng ta thoải mái được, bèn nói: “Thái hậu tệ quốc có ý muốn mời Trâu sư tới làm khách…”
Nửa câu sau còn chưa dứt thì Trâu Diễn đã mừng rỡ vỗ bàn nói: “Thế thì tốt quá! Nghe đồn Tần thái hậu khuynh quốc khuynh thành…”
Hạo Nhiên triệt để sụp đổ, sợ cùng Trâu Diễn nói thêm vài câu nữa, mình sẽ nhịn không được mà rút kiếm chém lão, nháy mắt chân giẫm Hiên Viên kiếm bay khỏi Quan Tinh lâu, chạy mất tăm mất tích, phía xa còn nghe Trâu Diễn hô: “Khi nào khởi hành_____!”
Ngày đó Tử Tân chế giễu Hạo Nhiên một trận, cười nghiêng cười ngã trở về sứ quán, Hạo Nhiên cuốn tấm vải trắng kia tiến vào Ngụy cung.
Tuy Trâu Diễn tụ ba chức thần côn, chính trị gia, lão sắc quỷ vào một thân, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, giao thiệp của lão tại Đại Lương quả thực không đơn giản.
Hạo Nhiên ngoài dự tính gặp được Ngụy vương hết sức dễ dàng, thời gian này Ngụy vương đang uống rượu mua vui, nghe bảo là Trâu Diễn sai tới, bèn lập tức dẹp tiệc rượu, cùng sứ giả Tần quốc đơn độc giao đàm.
Nhưng đại hồng nhân Long Dương quân bên cạnh Ngụy vương lại chẳng thấy ở trong cung.
Hạo Nhiên đơn giản đề xuất kế hoạch của Long Dương quân, cùng An Ly vương kiểm chứng lẫn nhau, bàn tới giờ Dậu mới tự cáo lui.
Khi về đến ngoài Tần sứ quán, Hạo Nhiên thấy trước cửa có một chiếc mã xa xinh đẹp dừng đó, bèn hết sức nghi hoặc.
Y đi vào trong sảnh, nhất thời tức muốn nổ phổi!
“Đây là mỹ tửu nổi danh ở Đại Lương, gọi là ‘Anh hùng túy’; Hiên Viên đại ca cảm thấy thế nào?”
Long Dương quân ngồi trước chiếc bàn dài ở giữa thính đường, cười dài không ngừng mời rượu Tử Tân bên cạnh, trên bàn bày đầy thức ăn.
Tử Tân thấy Hạo Nhiên đi vào trong sảnh, nói: “Về rồi à? Bàn bạc sao rồi?”
Hạo Nhiên nói: “Ngươi…Long Dương quân, hôm nay ta đặc biệt tiến Ngụy cung, ngươi cư nhiên…”
Long Dương quân vô tội nói: “Nô gia vốn không biết, hại Chung Thái phó đi một chuyến uổng công, phạt rượu, phạt rượu, bồi tội là được”
Hạo Nhiên buồn bực đến cực điểm, hiện giờ Long Dương quân trái lại thành chủ, còn mình thì thành khách, chuyện này rốt cuộc là sao đây!
Tử Tân đứng dậy, cười nói: “Long Dương quân đặc biệt mang rượu và thức ăn tới, muốn cùng chúng ta bàn chuyện Ngụy Vô Kỵ, thế nhưng ngươi vẫn chưa về, chúng ta bèn uống chút rượu trước…”
Hạo Nhiên đưa một tay ra cản Tử Tân lại, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ tiếp tục anh hùng túy của mình đi, ta đi tìm Bạch Khởi, đợi chừng nào ngươi say sẽ tới khiêng ngươi đi”