CHƯƠNG 38 – CỐ HỮU TƯƠNG PHÙNG
Thái tử Đan chộp lấy quỷ diện kia kéo xuống!
“…”
Đồng tiên sinh nhìn quét qua chúng tân khách một cái.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, hơn trăm ánh mắt dán dính lên mình một người xa lạ đột nhiên xuất hiện giữa buổi tiệc.
Đồng tiên sinh nheo mắt, trầm tư hồi lâu.
Chúng môn khách nín thở…
Đồng tiên sinh động động môi, mở miệng.
Chúng tân khách đồng thời hít vào một hơi.
Đồng tiên sinh nho nhã nói: “Giải tán thôi, nhà ai nấy về, mẹ ai nấy tìm”
Đoạn lắc lắc đầu, không nói năng gì nữa, thuận tay giật chiếc diện cụ kia lại, đeo lên.
…
Người xa lạ lại biến mất, tức khắc trong điện ai cũng trợn mắt há miệng.
Khóe miệng thái tử Đan giật giật, lại vươn tay ra gỡ diện cụ của Đồng tiên sinh xuống, tức giận nói: “Đồng tiên sinh!”
Đồng tiên sinh nhởn nhơ nói: “A a, làm gì vậy” Đoạn gập cổ tay đoạt diện cụ trở về đeo lên.
Thái tử Đan gỡ diện cụ, Đồng tiên sinh đeo diện cụ, giằng co năm sáu lần như vậy, Đồng tiên sinh tức giận nói: “Không đeo nữa!”
Lúc này tân khách đầy sảnh mới hồi thần lại, nhao nhao hoảng sợ kêu la: “Quỷ a_____!” Kế tiếp co cẳng chạy không còn một mống.
Chỉ còn lại mình Điền Quang rút kiếm mờ mịt nhìn ngó xung quanh, lúc này Điền Quang đứng kế bên chỗ ngồi, tay cầm kiếm khó có thể phát giác mà run run.
Cùng lúc đó: Thượng Đảng.
Lý Mục đưa mắt nhìn Hạo Nhiên chốc lát, tay cầm trường kiếm, không tín nhiệm hỏi: “Tử Tân đâu? Vì sao chỉ có một mình ngươi? Lần này Thái phó tới Triệu quốc muốn làm gì?”
Nói xong ánh mắt chuyển hướng sang Bạch Khởi sau lưng Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên chầm chậm tiến lên, cười nói: “Từ biệt mấy năm, Lý huynh có khỏe không? Hôm nay ta không còn là thái phó Tần quốc nữa, lúc Trữ quân đăng cơ thì ta liền từ chức, hiện tới…”
Lý Mục nhìn Hạo Nhiên, từ cái năm ly biệt Hàm Đan, sau khi Hạo Nhiên Tử Tân cứu cả nhà Dị Nhân đi, tin tức Tần quốc ngày càng cường đại không ngừng truyền tới. Dị Nhân đăng cơ, Lã Bất Vi nắm giữ triều chính, kế tiếp Doanh Chính làm vương, Chu Cơ *** loạn hậu cung…
Kể từ đêm đó, Tây Tần liền phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Cho đến khi Lục quốc liên quân tấn công Tần, bị hai người Hạo Nhiên Tử Tân nghịch thiên trả đũa ngay trước cửa Hàm Dương, Lục quốc đông phương không khỏi coi hai vị thái phó này là cái đinh trong mắt, hận không thể trừ bỏ cho thống khoái, nghĩ tới đây, Lý Mục hung hãn tuốt kiếm, phẫn nộ nói:
“Chung Hạo Nhiên, ngươi giết gần vạn binh sĩ Triệu quốc ta, hôm nay một thân một mình nhập Triệu còn muốn bình an rời đi!”
Hạo Nhiên dừng bước, mặc dù kiếm của Lý Mục gác trên cổ mình, nhưng y vẫn cười nói: “Lý huynh, còn nhớ chuyện Hàm Đan ngày đó không?”
Năm ấy gặp được Lý Mục trong tàng quyển thất, tình hình cũng hung hiểm như bây giờ, nhưng vào thời khắc này, sau lưng mình không còn Hiên Viên kiếm nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai đạo hàn quang lướt vèo qua bên tai Hạo Nhiên, hướng thẳng đến hai mắt Lý Mục!
Lý Mục theo bản năng xoay trường kiếm đỡ hai mảnh ám khí kia, bông tuyết bắn tung tóe, chỉ thấy thoắt cái Bạch Khởi đã đứng chắn trước người Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: “Kẻ nào lớn lối thế!”
Hạo Nhiên còn chưa kịp giải thích, Lý Mục đã nổi giận gầm một tiếng, vung thẳng kiếm ra phía trước, trong kiếm ảnh chỉ thấy Bạch Khởi từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt đưa cổ tay ra, gập ngón tay lại búng “Keng” lên thanh kiếm một cái, tức khắc từ cổ tay cho tới bả vai Lý Mục tê dại, lúc định gom sức cầm kiếm thì Bạch Khởi đã hét lớn một tiếng: “Đi!”
Ngay sau đó nhấc chân đạp mạnh Lý Mục một cú, khiến hắn bay thẳng ra ngoài ba trượng!
Binh sĩ xung quanh la hét inh ỏi, muốn xông lên vây công.
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, đập cho Bạch Khởi một cái lảo đảo, nói: “Ngươi…Bạch Khởi! Cái tên ngốc này…”
Bạch Khởi mờ mịt nói: “Không phải gã đó muốn giết ngươi sao?!”
“…”
Trong nháy mắt đó, tất cả Triệu binh tay cầm vũ khí định xông lên đánh bỗng khựng lại tại chỗ.
“???”
Hạo Nhiên khó hiểu dòm ngó xung quanh.
“A a a_____!” Đám binh sĩ vỡ òa, kế tiếp vô số người chạy vào trong quan.
“…”
Hạo Nhiên hiểu ra rồi, y nói: “Đáng sợ…tới vậy sao? Bạch Khởi?”
Bạch Khởi hờ hững nói: “Không chỉ bọn chúng, mà toàn bộ người ở Lục quốc phương đông đều sợ ta”
Cuối cùng Hạo Nhiên cũng thấy cái gọi là người cậy tên tuổi cây nhờ bóng râm rồi, y sùng kính vỗ vỗ vai Bạch Khởi, sau đó nói to: “Bạch Khởi tới rồi_____! Mau nhường đường!”
Ầm một tiếng, cửa quan rộng mở, không ai dám thủ.
Lý Mục phun ra một ngụm máu, giãy dụa bò dậy từ trong đống tuyết, bình tĩnh mà nhìn Bạch Khởi, Hạo Nhiên buồn cười vô cùng, tiến lên kéo Lý Mục lên, chân thành nói: “Lý huynh, lần này ta không phải tới để gây rối, nói thật cho ngươi biết…”
Một canh giờ sau, xe kéo lại từ Thượng Đảng xuất phát, men theo quan đạo Hàm Đan chậm rãi tiến tới.
Lý Mục ngồi trên xe, mặt mày bầm tím, ôm địch ý mà nhìn Bạch Khởi một hồi mới nói: “Hắn chính là Vũ An quân”
Hạo Nhiên gật đầu: “Đúng, bởi vì trận chiến Trường Bình năm đó, nên hắn bị Lão Tử trấn vào trong huyết trì ở núi Thủ Dương, bất sinh bất tử mà trải qua ngần ấy năm…Lý huynh, ta nhớ khi đó ngươi từng bảo rằng, hận mình sinh muộn hai mươi năm…”
Lý Mục lạnh lùng nói: “Chớ có nhắc lại”
Hạo Nhiên phì một tiếng bật cười, biết lúc giao thủ hai người Lý Mục Bạch Khởi đã phân rõ cao thấp, Lý Mục tự hiểu mình địch không lại, y bèn chuyển đề tài: “Hôm đó chúng ta rời Hàm Đan…”
Bỗng Lý Mục nói: “Giờ ngươi và Tử Tân đã trở mặt thành thù rồi à?”
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Không đến nỗi trở mặt thành thù, kết cục tang gia chi khuyển đã được định trước rồi, lát nữa ngươi đưa hai người bọn ta xuất quan vào biên giới Hàn xong thì hãy trở về đi, tránh cho rước phiền phức vào người…”
Lý Mục nói: “Ngươi là thái phó của Tần vương, hiện giờ hành tung bất định, chỉ sợ các nước đều muốn bắt ngươi làm con tin” Nói xong lại ý vị thâm trường mà nhìn Bạch Khởi một cái, coi như không thấy Từ Phúc ngốc đang ngồi sau đuôi xe đớp không khí, nói tiếp: “Ngươi có nghĩ kỹ sẽ đi nơi nào chưa?”
Hạo Nhiên lười biếng nói: “Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định mời ta làm khách khanh à?”
Bỗng Lý Mục nói: “Ta giúp ngươi tìm Thần Nông đỉnh, ngươi giúp ta kháng Tần, thế nào?”
Bạch Khởi lạnh lùng mỉa mai: “Không có lương tướng, khổ chẳng minh quân, Triệu quốc ngươi dân phong thượng võ, năm đó nếu không phải trên trận đổi tướng, thì vốn đâu đến nỗi đại thương nguyên khí như vậy, quân chủ ngu muội, cho dù có mời nhiều khách khanh hơn cũng ích lợi gì?”
Hạo Nhiên cười nói: “Đúng vậy, hay là Mục huynh muốn mời ta về làm Triệu vương?”
Lý Mục nghe thấy lời này nhưng không phẫn nộ, chỉ thở dài: “Đại vương mới mất, tân vương ngây thơ, dầu gì ngươi cũng từng làm thái phó, nếu có thể dạy ra được một nửa bản lĩnh như Tần quân, chắc cũng không đến nỗi khó khăn như vậy”
Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Ngươi trái lại tin ta à, Triệu vương chết rồi sao?”
Hạo Nhiên hơi cảm động, hồi tưởng lại cái ngày mà mình vừa tới thời đại này, người đầu tiên nhìn thấy chính là Triệu Tương vương, khi đó còn đụng cho hắn lăn xuống đài tế thiên, ai ngờ cứ như vậy mà vô thanh vô tức thối lui khỏi vũ đại lịch sử.
Lý Mục gật đầu nói: “Trầm mê tửu sắc”
Hạo Nhiên lại nói: “Ta rời đi quá sớm, không biết động hướng của Hàm Đan và Ung Đô…”
Bỗng Bạch Khởi nói: “Doanh Chính vạch kế hoạch diệt Hàn trước”
Lý Mục khẽ gật đầu nói: “Tin tức bọn ta nhận được cũng như thế, Hàn đất chật người thưa, dễ tấn công…”
Hạo Nhiên lắc đầu cười nói: “Không, ta nghĩ chiếu theo tính tình nó, công Hàn tuyệt không phải bởi vì dễ đánh”
Lý Mục cau mày khó hiểu, Hạo Nhiên cười giải thích: “Đứa đồ đệ kia của ta mang thù là số một, năm đó bị cơ quan Mạc gia bắn một tiễn ngoài thành Hàm Dương suýt chết, lần này tám phần là sẽ lôi Mặc gia ra khai đao trước rồi. Nếu tấn công Hàn quốc, Triệu quốc các ngươi có xuất binh viện trợ không?”
Lý Mục gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nói: “Hiện nay trong nước đang tranh luận chuyện này”
“Tam Tấn môi hở răng lạnh, Triệu quốc cư nhiên có thể bàng quan sao?” Hạo Nhiên hết sức hứng thú hỏi.
Lý Mục không đáp, hai mắt giăng đầy tơ máu, cả người khôi giáp rách nát lại càng lộ vẻ chật vật trong gió rét.
Qua hồi lâu, Lý Mục chợt nói: “Ngươi coi thường đại vương, ta đây biết mà”
Hạo Nhiên chỉ cười không đáp, Bạch Khởi nằm bên rìa xe nhìn đại tuyết giăng kín trời, thản nhiên nói: “Ai y cũng không đặt vào trong mắt”
Hạo Nhiên nghiêm mặt nói: “Không không, đương nhiên có người đặt vào trong mắt chứ, tỷ như Bạch huynh đệ nè, Mục huynh ngươi nè, còn có tiểu tử Lý Tư kia, và…cái trứng ngốc này nữa” Nói xong đưa chân đá đá Từ Phúc đang há mồm hứng tuyết.
Lý Mục và Bạch Khởi đều bật cười.
Hạo Nhiên nói: “Về phần Dị Nhân, Lã Bất Vi…Đúng thực là xem thường”
Lý Mục nhịn không được cười nói: “Có thể được ngươi xem trọng, thật là vinh hạnh cho Mục”
Lý Mục tiếp tục nói: “Nhưng đạo làm thần tử, lại rất xa không chỉ như thế, nay quốc quân mới mất, đem ấu vương ủy thác cho ta; nhìn chung Đại Triệu ta, gần trăm năm nay những người có năng lực xuất hiện lớp lớp, mãnh tướng nhiều như mây, tuy nhiên đều không địch lại cường Tần, cớ sao như vậy?”
Lý Mục nói: “Trong nước thường đồn đãi rằng một kẻ bố y nam tử như Mục, được tiên vương sủng hạnh mới leo được đến…”
Lời này vừa thốt ra, Hạo Nhiên lập tức cảm thấy xấu hổ, ngay cả Bạch Khởi cũng dở khóc dở cười lắc đầu. Hạo Nhiên hoàn toàn không biết Lý Mục chỉ mới gặp qua mình vài lần, vậy mà lại thành thật với nhau như thế. Y vội nói: “Lý huynh…Quen biết sơ sơ thì còn được, chứ lời này mà nói nhiều quá, sẽ…”
Bạch Khởi mỉa mai: “Ta ở trong nước trái lại thường xuyên nghe đồn rằng, Thượng tướng quân Triệu quốc phải thị tẩm”
Nhưng Lý Mục chẳng hề tức giận, chỉ nói: “Kẻ thông minh bỏ lời đồn ngoài tai, cần gì phải phân bua nhiều? Mục ở trong nước cũng nghe mấy kẻ tiểu nhân kia chửi bới Tử Tân và Hạo Nhiên, suy bụng ta ra bụng người, nên nghĩ rằng những lời không thể nào là thật”
Hạo Nhiên tử tế đánh giá Lý Mục, người nam nhân này đã ngoài ba mươi, so với ngày mới gặp ở Hàm Dương, trên người hắn đã nhiều thêm không ít tang thương, chẳng còn là bộ dáng tướng quân thiếu niên khí phách hăng hái năm xưa nữa.
Đoán là lúc Tương vương lâm trọng bệnh, Lý Mục chắc bị tất cả đại thần trong triều chén ép thảm lắm, đầu tiên là phải thủ Bắc cương, sau lại bị điều tới chống Tần quốc. Trong lòng Hạo Nhiên khẽ động, nói với Bạch Khởi: “Nếu Hàn bị diệt, Mặc gia sẽ phải đào vong tới chỗ nào?”
Bạch Khởi chẳng quan tâm đáp: “Theo ngươi”
Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát, chợt Lý Mục nói: “Hạo Nhiên, ta cần một người ở Hàm Đan hiệp trợ ta, bằng không cường Tần đông tiến, lại bị quần thần trong triều cản trở, thì Đại Triệu ắt vong, chuyện xưa của Bạch Khởi có thể một bút xóa bỏ, hiện nay cũng chẳng còn ai có thể nhận ra Vũ An quân nữa”
Hạo Nhiên nói: “Doanh Chính tấn công Hàn cảnh, thắng bại chỉ còn là vấn đề thời gian, cụm hắc hỏa kia địch không lại đại quân Tần quốc, nhất định sẽ mang theo Thần Nông đỉnh chạy tới Triệu quốc…”
Lý Mục hỏi: “Cái gì?”
Nhưng câu đó là Hạo Nhiên nói với Bạch Khởi.
Bạch Khởi đáp: “Cứ đi thôi, ta tùy tiện đi tới bất cứ đâu cũng chẳng sao cả. Ngươi tin được tên này không? Đừng có bảo chân trước vừa vào Hàm Đan, chân sau đã kêu quân đội tới…”
Lý Mục phẫn nộ nói: “Nhân phẩm của bản tướng quân tệ hại đến thế sao?!”
Bạch Khởi khịt mũi xem thường.
Hạo Nhiên lại hỏi: “Nói cho rõ đã, ngươi muốn ta làm gì?”
Nhưng Lý Mục dường như rất tức giận, lát sau cởi một vật bên hông ra giao cho Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên nói: “Yêu bài?”
Lý Mục: “Nếu ngươi không chê, đời này Mục liền cùng ngươi kết nghĩa huynh đệ, yêu bài trong quân này chính là mạng sống của Mục…”
Thời gian này trong quân đội các nước trên có tướng quân, dưới có binh sĩ đều mang theo một tấm mộc bài, bất kẻ chức quan lớn hay nhỏ, yêu bài này bắt buộc không được rời thân, để lỡ lúc tham chiến tử trận, chiến hữu mới có thể theo đó lục tìm, biết được tục danh, thân phận người nọ.
Nói cách khác, nếu đánh mất quân bài, khi tham chiến coi như thành cô hồn dã quỷ, không ai tới nhặt xác cho. Người tòng quân vật gì cũng có thể tặng, nhưng coi yêu bài quân đội như tín vật mà tặng, thì chỉ có mỗi mình Lý Mục.
Hạo Nhiên cảm thấy không ổn, vội đẩy trả yêu bài cho Lý Mục, lựa lời nói: “Mục huynh hà tất phải vậy. Hạo Nhiên bất tài, năm đó khi lưu lạc Hàm Đan lừa Mục huynh tiến cử, hết sức kính phục…”
Bạch Khởi nhìn Lý Mục chốc lát, rồi cười lạnh nói: “Nếu ngươi biết xe này chạy tới nơi nào, hẳn sẽ không nói vậy đâu”
Hạo Nhiên hơi suy tư, liền nghe hiểu ý tứ trong lời Bạch Khởi, cười nói: “Xem ra Mục huynh đã định liệu trước rồi, biết có thể thuyết phục được hai người chúng ta. Cho nên quyết định đi Hàm Đan ngay từ đầu?”
Lý Mục trầm mặc không đáp, bàn tay cầm mộc bài vẫn giữ vững trước người, chờ Hạo Nhiên nhận lấy.