CHƯƠNG 6 – ĐÊM ĐEN NGĂN ĐỊCH
Bóng đêm đen đặc như mực, trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, một chiếc xe kéo không ngừng xóc nảy giữa đồng hoang mênh mông, chạy như bay.
Lã Bất Vi đè thấp giọng nói: “Phạm tướng quốc đã phái viện quân tiếp ứng ở bờ Thấm Thủy hà, chỉ cần vượt qua cầu Thấm Thủy là đêm nay có thể thoát hiểm rồi”
Dị Nhân nhìn không rõ sắc mặt Lã Bất Vi, nhưng nghe ra sự lo lắng trong lời nói của hắn, bèn bảo: “Năm đó Phạm Thư phái ta qua làm con tin nước Triệu, tại sao hôm nay lại nóng lòng truyền ta về như vậy?”
Lã Bất Vi chỉ phụ trách đưa người, bị hỏi về triều chính Tần quốc cũng không biết gì cả, đành an ủi: “Ngươi là vương tôn, ở trường kỳ tại Triệu quốc cũng không phải cách”
Triệu Chính và Cơ Đan cuộn trong góc xe kéo, dựa vào nhau mơ mơ màng màng, lúc săn bắn Triệu Chính và Cơ Đan một tấc cũng không rời, Lã Bất Vi vốn muốn đuổi Cơ Đan đi, nhưng mấy lần không có biện pháp, lại sợ Cơ Đan trở về để lộ phong thanh, đành phải vội vã mang hai thiếu niên lên xe.
Cơ Đan vừa thấy trận đấu này, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, sau khi lên xe lại bị Triệu Chính đẩy vào trong góc, hai đứa đều thức thời không dám lên tiếng hỏi nhiều, cứ thế một đường chạy khỏi đại doanh săn bắn, chỉ cần qua tiếp mấy canh giờ nữa thôi là đã có thể hội hợp cùng quân Tần tới tiếp ứng rồi.
Lã Bất Vi chưa kịp nói thêm gì thì đột nhiên Triệu Cơ kinh hô một tiếng, phía xa đuốc uốn lượn như trường long, chính là binh sĩ Triệu quốc tới truy bắt!
Hạo Nhiên sờ sờ mũi, phục trên một cây đại thụ ở sườn núi cao, đưa mắt nhìn vô số ánh đuốc giữa đồng hoang, nói:
“Biết tốc độ mã xa của Bất Vi nhân huynh là 20km/h, Lý Mục tướng quân tăng tốc lên 26km/h, tốc độ cố định là @%&#$%… Khoảng cách giữa đôi bên là 7km…Hỏi thời gian đuổi kịp?”
“…”
Hiên Viên kiếm dở khóc dở cười nói: “Chia không hết, Cô dở toán học, chớ có càn quấy”
Hạo Nhiên cười nói: “Giờ đi chứ?”
Hiên Viên kiếm nói: “Quan sát trước tính sau”
Hiên Viên kiếm nói tiếp: “Vừa rồi lúc ngươi ngự kiếm lao ra khỏi doanh trướng, hình như đã dọa tên vua nhát cấy kia tè ra quần…”
Hạo Nhiên mỉm cười: “Lý Mục cũng không thèm giúp hắn quăng tã nữa, cứ thế vội vội vàng vàng mang binh đuổi theo…Đi, tới gần chút nữa xem…”
Hạo Nhiên nhảy vọt lên không, Hiên Viên kiếm nháy mắt rời lưng, lót dưới lòng bàn chân, một người một kiếm lao ra không trung, đi theo sau đuôi truy binh của Lý Mục.
Người kiếm lơ lửng trên không, nhờ bóng đêm đen kịt che giấu, trên đại địa ánh đuốc sáng rực, nhìn rõ nét vô cùng.
Xe kéo đã tới bờ Thấm Thủy hà, lung la lung lay qua cầu, tốc độ của kỵ binh Triệu quốc cực nhanh, đội tiền phong đã đuổi tới rừng cây sau cầu. Không bao lâu sau liền có tiếng chém giết truyền tới.
“Theo ta_____!”
“Đừng để Tần vương tôn chạy thoát!”
Rừng cây bên bờ Thấm Thủy hà quỷ dị yên lặng chốc lát, ngay sau đó tiếng la hét trước lúc chết lại nổi lên.
“Có mai phục_____!”
“Rút lui…”
Thoáng chốc lại yên tĩnh trở lại.
Hạo Nhiên nhìn một hồi, chợt nói: “Sao trận đánh nhau này cứ đứt quãng hoài vậy? Thấp xuống chút, có gì đó không ổn”
Hiên Viên kiếm hạ thấp độ cao xuống chút, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng “Ông” một tiếng.
Hiên Viên kiếm cũng đã ý thức được, thất thanh nói: “Trong rừng có giấu pháp khí tiên gia? Ở trong tay ai?”
Hạo Nhiên hít vào một hơi, định hạ xuống dò xét, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, vội quay đầu nhìn lại, nói: “Lý Mục đuổi tới rồi!”
Hạo Nhiên nói: “Làm sao đây? Cởi hả?”
Hiên Viên kiếm giận mắng: “Không cởi! Đi xuống! Cô cản hắn, ngươi cứ đi cứu người tìm vật là được!”
Hạo Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng Hiên Viên kiếm đã xoay tròn giữa không trung, lao xuống mặt đất, Hạo Nhiên suýt nữa té cạp đất, vội không ngừng mượn lực lao xuống chạy mấy bước, trừ bỏ thế xông. Ngượng ngùng nhặt một thanh kiếm sắt lên, đuổi vào rừng cây.
Hiên Viên kiếm “Keng” một tiếng, cắm chặt lên tảng đá đầu cầu.
.
Xe ngựa chạy như điên, Lã Bất Vi và Dị Nhân đều cầm lợi nỏ trong tay, khẩn trương nhắm vào kỵ binh truy sát, xe ngựa xuyên qua rừng cây, vô số nhánh cây gãy răng rắc trên đầu.
“Ta đánh lạc hướng truy binh! Các ngươi đi hướng Tây Bắc!” Một vị tướng quân thiếu niên Tần quốc phóng ngựa phi nhanh quát.
Dị Nhân hô: “Sao Hạo Nhiên và Tử Tân còn chưa tới? Ngươi tên gì?”
Tướng quân thiếu niên quát: “Không biết ngươi đang nói ai! Ta tên Vương Tiễn! Cứ đi đi!” Chợt giương kiếm đâm nhẹ lên đùi con ngựa kéo xe, con ngựa bị đau, tức khắc nổi khùng ra sức chạy, bỏ Vương Tiễn lại phía sau.
“Phóng tiễn_____!”
Đội trưởng kỵ binh Triệu quốc hạ lệnh một tiếng, mũi tên vượt qua nhánh cây dầy đặc bay tới, mọi người trên xe đều kinh hãi!
Triệu Cơ che chở cho Cơ Đan và Triệu Chính, kinh hoảng nói: “Hai ngươi cúi xuống, không được ngẩng đầu lên!”
Triệu Chính đang muốn ngẩng đầu, chợt nghe mẹ nó thét một tiếng, Lã Bất Vi và Dị Nhân đồng thời sợ đến nỗi vứt cả cung, nhào về phía Triệu Cơ.
Cơ Đan chỉ cảm thấy bị một dòng dịch thể tóe đầy đầu, sờ lên chỗ cổ, huyết dịch sềnh sệch, sợ đến hét to, nhìn lại thì thấy Triệu Cơ đã bị một cây lợi tiễn bắn xuyên ***g ngực, Dị Nhân bi ai khó nén, bật khóc òa lên.
Cơ Đan nghĩ rằng hôm nay sẽ phải bỏ mạng ngoài đồng hoang này, tự biết không còn hy vọng, dũng khí tăng lên, xông ra phía trước nhặt lấy cung nỏ, mắc lợi tiễn vào, quát lớn một tiếng, cài động tay quay, bắn loạn xạ vào mấy chục tên kỵ binh kia.
Mây đen tản đi, trăng bạc soi tỏ bầu trời.
“Sư phụ_____!” Cơ Đan đang luống cuống tay chân thay tên thì dư quang khóe mắt đã liếc thấy kiếm tiên dưới ánh trăng!
Hạo Nhiên ngự kiếm đằng không trên cao hai trượng, cười nói: “Sư phụ tới rồi đây, đồ nhi đừng hoảng hốt_____”
Hạo Nhiên giang hai cánh tay, hai chân lăng không giẫm một cái, thiết kiếm dưới chân nháy mắt một hóa mười, mười hóa trăm!
Kiếm rơi như mưa!
Thiên địa tiêu điều!
Dưới kiếm quyết tiên gia, gần cả trăm phàm binh hóa thành vô số thiết kiếm xoay tròn bay tới!
Một tiếng nổ vang giữa đồng trống, kiếm phong dầy đặc lóe hàn quang, mỗi thanh kiếm nghênh đón một tên kỵ binh!
Chỉ nghe tiếng kêu gào nổi lên liên tục, uy lực một chiêu của Hạo Nhiên đã đem gần trăm tên truy binh cả người lẫn ngựa ghim chặt xuống mặt đất!
Hạo Nhiên tung mình trên không, lao về phía mã xa, sau đó khụy một gối vững vàng hạ xuống xe kéo trong tiếng khóc tuyệt vọng của Triệu Chính.
Lý Mục hãy còn đang ra roi thúc ngựa, nhạy bén phát giác thấy bất ổn, đó là điềm báo trước nguy cơ sắp đến, giống như có một đôi mắt ở xa xa trong bóng tối đang theo dõi động tác của mình.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Lý Mục hít sâu một hơi, một chân câu ngược lưng ngựa, nhạy bén cực điểm xoay người một vòng, núp xuống dưới bụng ngựa!
Tiễn như sao băng bay tới, trong đội thân binh phía sau phát ra liền liền ba tiếng kêu gào, ám tiễn bắn thủng ***g ngực một người, thấu ra sau giáp, lại xuyên qua một người nữa, xuyên liên tiếp ba người!
Lý Mục ghìm ngừng chiến mã, giương mắt nhìn về phía đầu cầu.
Tử Tân một chân gập, một chân duỗi ra phía trước, ngồi trên tảng đá, tiện tay ném trường cung xuống dưới cầu, thờ ơ nói: “Binh sĩ dưới trướng ngươi đều dùng cung bọc sắt sao?”
Tử Tân lại nhặt trường kiếm bên cạnh tảng đá lên, cầm trong tay quơ quơ, giống như đang điều chỉnh tư thế cầm kiếm.
Lý Mục nheo hai mắt, tránh đi kiếm phong do ánh trăng phản xạ chiếu tới, chậm rãi nói: “Hiên Viên Tử Tân, Mục kính ngươi võ nghệ cường tuyệt, nhưng hôm nay có lệnh tại thân, không thể không chiến”
Toàn thân Tử Tân mặc chiến giáp thiết mỏng, dưới ánh trăng bao phủ một tầng sáng bạc, một tay hắn đè tảng đá, nhảy xuống, giày sắt vững vàng giẫm trên mặt đất, tiếng va chạm giữa sắt và đá cư nhiên làm cho kỵ binh Triệu quốc đồng loạt lùi một bước.
Chỉ có một người thủ cầu, nhưng khí thế đó chẳng khác nào thiên quân vạn mã, khiến tay cầm thương của Lý Mục khẽ phát run.
Tử Tân chỉa mũi kiếm xuống đất, lười biếng nói: “Một ngàn bốn trăm bốn mươi bốn tên, đều không phải đối thủ của ta”
Lý Mục và chúng binh sĩ đều hơi động dung.
Tử Tân lại nói: “Lát nữa sẽ có người triệu ngươi trở về, Lý Mục, thức thời quay đầu mới là thượng sách. Không biết tự lượng sức, lấy trứng chọi đá, không phải là chuyện lương tướng nên làm”
Lý Mục hít sâu một hơi, cuồng vọng tự đại đến mức độ này, bình sinh chỉ thấy có một mình người trước mắt.
“Không cần nói nhiều, hôm nay phải lãnh giáo Hiên Viên thế huynh!” Lý Mục trầm giọng nói, sau đó giơ cao chiến thương vẽ một vòng trong không trung.
Binh sĩ sau lưng đồng loạt dựng thương, khom người, chỉ đợi Lý Mục hạ lệnh một tiếng sẽ lập tức xung phong.
Khóe miệng Tử Tân nhếch lên một nụ cười nhạo khinh thường, Lý Mục cúi người trên lưng ngựa, hai mắt khóa định động tác của Tử Tân, nhưng đúng lúc này, tín sứ hậu phương của Triệu vương lại phi băng băng tới!
“Quân tình khẩn cấp! Tần An Quốc quân phát binh Hàm Cốc, đã bức tới tây bắc Hàm Đan! Hội săn đã giản tán, đại vương truyền Lý Mục tướng quân cấp tốc quay về viện trợ!”
Tử Tân thu kiếm, thuận tay giật, trường kiếm gãy làm hai đoạn, giương mắt nhìn Lý Mục, trong mắt tràn ngập tiếu ý.
Chân chính tận mắt nhìn thấy màn Hạo Nhiên ngự kiếm từ phía Tây bay tới, lợi nhận như mưa chỉ có mình Lã Bất Vi, lúc này Lã Bất Vi không thể khống chế run lẩy bẩy.
Vô luận thế nào hắn cũng không ngờ rằng Hạo Nhiên lại có bản lĩnh như thế.
Dị Nhân vẫn còn ôm Triệu Cơ trong lòng, lớn tiếng gào khóc, ***g ngực đã bị máu của Triệu Cơ nhuộm ướt đẫm.
Triệu Chính khóc lại càng đứt gan đứt ruột hơn, Hạo Nhiên đứng vững thân mình, một tay vịn mép xe, tới gần trước mặt Dị Nhân, đôi môi đỏ của Triệu Cơ đã mất hết huyết sắc, có lẽ sắp chết rồi, Hạo Nhiên nhìn một hồi, nói: “Đừng khóc nữa, không chết đâu”
Triệu Cơ thở “Hà hà” đứt quãng, Hạo Nhiên đưa tay trái ra, tiếng chuông khánh trong lòng bàn tay rung vang, nhẹ nhàng phủ lên mũi tên cắm ngập trong ngực, sau đó nắm chặt.
Mũi tên kia nháy mắt vô thanh vô tức hóa thành bụi phấn bay đi, đồng tử của Triệu Cơ đột nhiên co rút, Hạo Nhiên lại dùng tay phải ấn lên ngực Triệu Cơ, máu ngừng chảy.
Triệu Cơ thở ra một hơi dài, nhắm hai mắt lại.
Hạo Nhiên nói: “Mất máu quá nhiều, hư nhược, nghỉ ngơi một quãng thời gian sẽ khỏi”
Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng vó ngựa giẫm đều trên mặt đất, không ngừng vang vọng.
Hạo Nhiên hơi kinh ngạc, cười nói: “Sao vậy?”
Hồi lâu sau Dị Nhân mới run giọng nói: “Hạo…Hạo Nhiên, tại sao lúc này mới tới?”
Hạo Nhiên liếc Lã Bất Vi một cái, thần sắc Lã Bất Vi như thường, thản nhiên nói: “Tử Tân đâu? Trên đường tới đây hai người các ngươi bị ngăn chặn sao?”
Hạo Nhiên cười trừ, nói: “Tử Tân đang cản Lý Mục, sẽ tới sau”
Tảng sáng, mã xa đã phi vào nội địa bình nguyên, mọi người trên xe vừa trải qua một đêm ác chiến, mỏi mệt vô cùng, ai nấy đều mơ mơ màng màng thiếp ngủ. Dị Nhân ôm Triệu Cơ, cùng Triệu Chính ba người dựa vào nhau. Lã Bất Vi nhắm mắt ngồi ở góc khác…
Còn Cơ Đan thì giang tay chân thành hình chữ “Đại” (大) ngủ bên cạnh Hạo Nhiên, ngáy khò khò.
Lúc mặt trời lên Tử Tân một mình một ngựa đuổi theo, một tay đè lưng ngựa, đằng không nhảy lên.
Cơ Đan lập tức tỉnh dậy.
Hạo Nhiên thấp giọng nói: “Ngủ đi” Bèn chừa chỗ cho Tử Tân, nghe thấy hô hấp của Lã Bất Vi nghẹn lại, có lẽ cũng tỉnh dậy rồi, nhưng không mở mắt, giả bộ ngủ.
Tử Tân liếc nhìn Dị Nhân và Triệu Cơ cả người đẫm máu, thấp giọng nói: “Bị thương hả?”
Hạo Nhiên hơi mệt mỏi, dời chân Tử Tân ra, ngồi lên hông hắn, dựa đầu vào vai hắn, ôm lấy nhau, nhắm mắt lại nói: “Ừm, trị khỏi rồi”
Tử Tân cười giễu: “Bị thương ngay chỗ đó cũng xui xẻo thật”
Hạo Nhiên hơi hé mắt, vừa quan sát vẻ mặt Lã Bất Vi đang giả ngủ, vừa nhỏ giọng nói: “Lúc trị thương cảm thấy…xúc cảm rất tuyệt”
“Tinh nghịch” Tử Tân dở khóc dở cười nói.
Khóe miệng Lã Bất Vi khó có thể phát hiện giật giật mấy cái, biểu tình hết sức cổ quái, Hạo Nhiên nhịn cười đến là khổ sở.
Cơ Đan lại tỉnh dậy, dụi dụi mắt, rụt đến bên chân Tử Tân, chợt nói: “Sư phụ, sao ngươi luyện được cách phi kiếm vậy, lợi hại như thế, ngươi là kiếm tiên sao?”
Hạo Nhiên không đáp, nhìn sang Lã Bất Vi, chỉ nghe Lã Bất Vi nín thở, giống như hết sức khẩn trương, sợ bị mình một kiếm chém rụng.
Cơ Đan lại hỏi lần nữa, Hạo Nhiên mới ngập ngừng nói: “Đồ đệ, ta cũng không dám chắc điều gì…Chẳng biết sau này ngươi có thể luyện đến trình độ như ta không, nói cho ngươi biết cũng không sao, sư phụ đã từng nghe qua thiên thư một lần rồi”
“Thiên thư?”
Hạo Nhiên thấp giọng nói: “Trước đây bản lĩnh của sư phụ cũng tầm thường thôi, từng có duyên vào một nơi tên là Tử Tiêu cung, được nghe Thủy tổ giảng đạo, từ đó về sau liền thông suốt…”
Cơ Đan lại thắc mắc: “Là Lý Nhĩ* tiên sinh?” [*chính là Lão Tử, Thái Thượng Lão Quân]
Hạo Nhiên đáp: “Không…Là sư phụ của Lão Tử…Hồng Quân”
Cơ Đan cái hiểu cái không gật gật đầu, trên thực tế sau trận chiến phong thần Ân Thương, học thuật Đạo gia kéo dài tới thời kỳ Chiến quốc, bởi vì tư liệu lịch sử thiếu khuyết và kinh quyển về Chu vương thất bị xuyên tạc, cho nên niên đại này đã bị gián đoạn, người thời Chiến quốc chỉ biết Lão Tử chứ không biết Hồng Quân, ngay cả hai vị đạo tôn khác trong Tam Thanh cũng hiếm có người biết đến.
Cơ Đan lại hỏi: “Thiên thư nói cái gì? Có thể dạy cho ta không?”
Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, rồi cười nói: “Ta nghe không hiểu, đã là thiên thư thì sao hiểu rõ nhớ kỹ được?
Cơ Đan nghe đến mụ mị cả đầu, chợt Hạo Nhiên nói: “Sư phụ tới đây tìm vài món đồ, vừa rồi các ngươi giao thủ với người khác trong rừng cây đúng không? Tình hình thế nào?”
Nói tới đây, Hạo Nhiên lại nhịn không được giương mắt quan sát thần sắc của Lã Bất Vi đang giả ngủ lần nữa, trong mông lung y nghĩ tới vài việc, Lã Bất Vi có giấu riêng vật nào đó chăng, cho nên mới dẫn đến vụ giết chóc lúc đứt lúc nối trong rừng cây?
Cơ Đan tử tế suy nghĩ, nói: “Vừa rồi có người truy sát bọn ta…Đột nhiên lát sau, hơn một trăm tên kỵ binh kia đều ngừng lại, chỉ ngừng một thoáng thôi, rồi lại la hét đuổi theo tiếp…Sau đó ngừng lần nữa…Sư phụ, ngươi muốn tìm vật gì vậy?”
Hạo Nhiên hít vào một hơi, Tử Tân vẫn trầm mặc nãy giờ lúc này mở mắt, chậm rãi nói: “Nhất định là bảo vật tiên gia rồi, chỉ không biết…”
Hạo Nhiên liếc sắc mặt Lã Bất Vi, thấp giọng nói: “Gương Côn Lôn, tương truyền gương Côn Lôn có thể cắt đoạn thời gian…Là thần khí thượng cổ? Đồ đệ, ngươi tử tế ngẫm lại, lúc đó có dị quang hay âm hưởng gì không, có ai làm chuyện bất thường gì không? Nghĩ kỹ rồi hẳn nói, tuyệt đối không được bỏ sót. Nói cặn kẽ cho sư phụ biết, chuyện này rất quan trọng”
Mã xa đột nhiên tròng trành, Dị Nhân ho mấy tiếng, sau đó mở hai mắt ra.