Dưới lòng đất, Trịnh Hạo Thiên đang lẳng lặng ngồi trong một huyệt động nóng rực.
Quanh thân thể hắn có lấp lánh vô số quang điểm rực rỡ. Những đạo kiếm quang
này, dưới sự khống chế của hắn, liên tục phiêu diêu bay lượn giữa không
trung, giống như vô số tên vệ sĩ trung thành đang thủ hộ chủ nhân của
bọn chúng vậy.
Đột nhiên, đôi mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng sáng
ngời. Vô số kiếm quang kia lập tức trở nên linh động hơn, chúng nhanh
chóng khuếch tán ra ngoài, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, chúng đã tràn
ngập khắp mọi ngóc ngách trong cái huyệt động này rồi.
Quang mang từ trên kiếm quang phóng thích ra, đem toàn bộ huyệt động chiếu sáng rõ ràng, cho dù là góc âm u nhất cũng được kiếm quang chiếu rọi tới.
Chỉ là, vô luận kiếm quang có mãnh liệt thế nào, cũng không tạo thành chút thương tổn nào cho huyệt động.
Trình độ không chế kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên đã đạt tới cảnh giới đăng
phong tạo cực. Dưới sự khống chế của hắn, những đạo kiếm quang này giống như được sống lại vậy. Tuy kiếm quang tràn ngập từng tấc không gian
trong huyệt động, nhưng vẫn không hề lưu lại nửa vết xước trên thạch
bích.
Loại năng lực khống chế cường đại này mới chân chính là khủng bố.
Tuy Trịnh Hạo Thiên không thể giống như Cừu Hinh Dư, có thể đem Cực Âm Nội
Mị thuật dung nhập vào trong kiếm trận, nhưng trong kiếm trận của hắn,
lại có một dạng uy lực hoàn toàn bất đồng.
Thế giới kiếm quang là một thế giới hoàn toàn độc lập. Trong cái thế giới này, chỉ có chủ nhân kiếm quang mới có thể nắm giữ mọi thứ trong tay. Mà Trịnh Hạo Thiên
không thể nghi ngờ chính là chủ nhân cái thế giới này. Dưới sự khống chế của hắn, những kiếm quang bay vờn quanh thế giới kiếm quang đều dung
hợp lực lượng quang ám, khiến cho người ta không thể nhìn ra thuộc tính
của kiếm quang.
Mà bên trong những kiếm quang này, còn có một ít kiếm quang cường đại mà kỳ dị.
Những đạo kiếm quang này đều là quang minh chi kiếm, hoặc là hắc ám chi kiếm
tinh túy. So với kiếm quang dung hợp quang ám, thì thuộc tính của chúng
đơn thuần hơn. Mặc dù trên lực lượng và âm dương trao đổi, so với kiếm
quang quang ám dung hợp thì kém hơn một chút, nhưng bởi vì thuộc tính vô cùng đơn thuần, cho nên đặc điểm lớn nhất của chúng chính là dễ dàng áp súc.
Sau nhiều lần đối chiến với cường giả chân chính, Trịnh Hạo Thiên đã rút ra một kinh nghiệm.
Số lượng kiếm quang khổng lồ có thể tạo thành kiếm trận uy lực vô biên.
Nếu dùng kiếm trận này để đối phó tu luyện giả bình thường, đương nhiên
là không ai chống nổi. Cho dù là cường giả thập giai bình thường đối
diện với kiếm trận này, cũng bị hắn dễ dàng giết chết giống như giết gà
vậy.
Nhưng sau khi hắn gặp Hoàng, chỉ bằng số lượng kiếm quang thì rất khó thắng được đối phương.
Thực lực của Hoàng vốn không phải tu luyện giả bình thường có thể so sánh,
cho nên kiếm trận do kiếm quang hình thành cho dù có huyền ảo hơn nữa,
cũng không thể phá vỡ Kim Cương Hộ Thể thần công của hắn.
Sau này muốn chiến thắng kẻ cường đại như Hoàng, Trịnh Hạo Thiên chỉ có cố gắng tu luyện Ngưng Kiếm thuật mà thôi.
Môn kiếm kỹ này mặc dù chỉ là kiếm kỹ cơ bản nhất của cao giai linh khí sư. Nhưng uy lực của nó lại gần như là vô hạn.
Ngưng Kiếm thuật thiên kiếm hợp nhất đã đủ khiến địa ma hoàng tộc như Ô Hồng
nuốt hận mà chết, vậy nếu kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên khống chế có thể lại nhảy vọt về chất, thì chẳng phải có thể gặp thần sát thần, Phật cản giết phật sao.
Kiếm quang bên ngoài càng lúc càng trở nên linh
hoạt. Chúng bay vờn suốt một thời thần, sau đó mới dần dần biến thành vô số quang điểm, chui vào trong thân thể Trịnh Hạo Thiên.
Bất quá, cũng không phải tất cả kiếm quang trong hư không đều biến mất, mà để lại ba ngàn sáu trăm tám mươi đạo.
Mà trong hơn ba ngàn đạo kiếm quang này, chỉ có một đạo hắc ám kiếm quang, tất cả còn lại đều là quang minh chi kiếm.
Trong thời gian gần một năm, Trịnh Hạo Thiên cũng không ra ngoài liệp sát địa ma, mà lẳng lặng ở trong cái huyệt động này khổ tu Ngưng Kiếm thuật và
các loại năng lực yêu hóa biến thân.
Hiện giờ, hắn đã thích ứng
với năng lực biến thân các yêu thú thập giai. Trừ bỏ cái yêu phách
phượng hoảng, sở hữu lực lượng quá mức khổng lồ, không thể vận dụng ra,
bốn loại biến thân còn lại đã có thể phát huy ra uy lực lớn nhất rồi.
Đặc biệt là Tam Mục thần quang của hắn đã bước đầu tu luyện thành công. Ba
loại lực lượng của ba yêu thú bất đồng hội tụ với nhau, dùng thần mục
phóng ra, uy lực cực lớn, không ngờ đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Tuy Trịnh Hạo Thiên không lấy người sống ra làm thí nghiệm, nhưng hắn tin
chắc rằng, trừ cường giả linh thể và Hoàng ra, không ai có thể chống đỡ
được đạo thần quang này.
Mà cho dù có gặp phải cường giả linh
thể, thì nhân lúc đối phương không chú ý, có lẽ Tam Mục thần quang cũng
khiến đối phương phải thua thiệt ít nhiều.
So với năng lực yêu hóa biến thân, trên phương diện tu luyện kiếm quang Trịnh Hạo Thiên cũng đạt tới đỉnh phong.
Trải qua vô số lần thử nghiệm, hắn đã biết, khi hắn ở cảnh giới linh khí sư
cửu giai đỉnh phong, tối đa cũng chỉ có thể dung hợp ba ngàn sáu trăm
tám mươi đạo kiếm quang mà thôi.
Đây là thành tích sau khi hắn
hóa thân thành yêu thú. Nếu như sử dụng thân hình nhân loại để dung hợp
kiếm quang, thì có thể dung hợp một ngàn đạo cũng là cực hạn rồi.
Lúc này, hắn hít sâu một hơi, thân hình khẽ rung lên, không ngờ trong nháy mắt đã hóa thân thân thành một con kim cương cao lớn.
Tiếp đó, hắn rống to một tiếng, hai mắt trợn trừng lên, trên mặt lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.
Mà trong một khắc này, toàn bộ kiếm quang vờn quanh người hắn cũng bắt đầu dung hợp với nhau.
Số lượng kiếm quang càng nhiều, tốc độ dung hợp càng chậm. Nhưng khi Trịnh Hạo Thiên khống chế, lại không phải là dung hợp từng đạo từng đạo một,
mà là dung hợp trước thành những đạo kiếm quang năm trăm hợp nhất, rồi
sau đó, cứ hai đạo kiếm quang lại đem dung hợp với nhau.
Cứ như
vậy, tốc độ lập tức được đề cao lên rất nhiều. Chỉ trong chốc lát, một
thanh kiếm quang tỏa ra hào quang rực rỡ đã xuất hiện trước mắt hắn.
Đây là một thanh cự kiếm dài tới ba trượng, chiều dài này so với thiên kiếm hợp nhất còn phải lớn hơn gấp ba lần.
Tinh mang trong mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe, hắn vươn tay điểm một chỉ, một đạo kiếm quang hắc ám cuối cùng còn lưu lại trong hư không liền dung
hợp vào trong.
Lập tức, toàn bộ cự kiếm đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Ánh sáng vốn mãnh liệt, chói mắt, khiến người ta không thể nào nhìn thằng
tựa hồ trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Mà chân chính khiến người ta cảm
thấy khó tin chính là, khi đạo kiếm quang hắc ám này sát nhập vào trong
thanh cự kiếm, thể tích thanh cự kiếm này không ngờ lại nhanh chóng thu
nhỏ lại. Chỉ trong chốc lát, đã biến thành một thanh cự kiếm dài một
trượng, chẳng hơn Ngưng Kiếm thuật thiên kiếm hợp nhất là bao.
Tuy thanh cự kiếm này vẫn có thể tích rất lớn, nhưng nếu đem ra so sánh với thanh cự kiếm ban đầu, mặc dù là nhỏ hơn rất nhiều, nhưng tính linh
hoạt cũng chẳng gì so sánh được.
Đây chính là hình thái giúp
Ngưng Kiếm thuật có thể phát huy uy lực lớn nhất có thể. Trịnh Hạo Thiên có thể ở cửu giai đã làm được điểm này, có thể nói là cực kỳ kinh người rồi.
Hít một hơi thật sâu, thân thể Trịnh Hạo Thiên chậm rãi thu nhỏ lại, tiếp đó khôi phục lại bộ dáng nhân loại.
Bất quá, sau khi hắn khôi phục lại hình dáng nhân loại, thanh cự kiếm trong hư không cũng không vì vậy mà tan rã, mà cứ tiếp tục huyền phù phiêu
lãng trên đỉnh đầu hắn.
Muốn ngưng ra cự kiếm ba ngàn sáu trăm
tám mươi kiếm quang hợp nhất, hắn nhất định phải yêu hóa biến thân.
Nhưng nếu chỉ muốn bảo trì đạo kiếm quang này tồn tài, thì không cần phí nhiều công phu như vậy.
Chỉ cần bằng vào thân thể nhân loại kiên thể đại thành, cũng đủ để chịu đựng áp lực cường đại này rồi.
Cánh tay chậm rãi giơ lên, thanh cự kiếm trên đỉnh đầu cũng theo đó mà động.
Giữa hắn và cự kiếm phảng phất như có một sợi dây liên hệ không thể nhìn
thấy, theo động tác của Trịnh Hạo Thiên, cự kiếm cũng có phản ứng tương
ứng.
Nó chậm rãi phiêu phù lên trân cao, sau khi đạt tới một độ cao nhất định thì dừng lại.
"Đi...."
Trịnh Hạo Thiên quát khẽ một tiếng, cánh tay đồng thời chém xuống.
Cự kiếm trên bầu trời thoáng khựng lại một chút rồi đột nhiên chém tới.
Một lực lượng mãnh liệt không thể hình dung nổi từ trên trời giáng xuống.
Theo một kiếm này chém xuống, ngay cả không gian xung quanh tựa hồ cũng
phải run rẩy.
"Oanh...."
Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trên mặt thạch bích ầm ầm vang lên.
Uy lực của cự kiếm không ngờ lại cường đại đến thế, toàn bộ một mặt của
huyệt động đột ngột bị chém vỡ. Đó không phải là một cái khe nứt, mà là
bị lực lượng khổng lồ chém thành hai nửa.
"Uỳnh ùynh...."
Ngay sau đó, tiếng nổ càng lúc càng lớn, toàn bộ huyệt động đã xảy ra biến hóa rợn người.
Mặt thạch bích này ầm ầm đổ sập, một cái thông đạo u ám, đen tối từ giữa
dần dần mở ra, đồng thời nhanh chóng lan ra tới tận đỉnh.
Giống như có một người khổng lồ cầm một thanh đại kiếm khai thiên tích địa, dùng sức mạnh chém thạch bích thành hai nửa.
Mà phản ứng tiếp theo chính là, toàn bộ huyệt động run rẩy kịch liệt không ngừng, vô số tro bụi , đất đá bắn văng tung tóe khắp cả huyệt động,
phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, quang minh cự kiếm lập tức quay trở lại, phiêu phù bên người hắn.
Từ trên thân kiếm tỏa ra lực lượng quang minh mãnh liệt, tất cả tro bụi đá vụn một khi tiếp xúc phải thanh kiếm quang này đều lập tức bị chấn nát, không còn một mẩu.
Đây là lực lượng tịnh hóa của lực lượng quang minh, không chỉ là thân thể huyết nhục, mà phàm là tất cả những thứ gì
không ẩn chứa lực lượng quang minh, đối diện với loại lực lượng này đều
sẽ biến thành hư ảo.
Sau một hồi lâu, trong huyệt động cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên lộ ra một nụ cười. Quả nhiên như hắn sở liệu, nơi này đã có một quả trứng phượng hoàng tồn tại, vậy kết cấu địa lý nhất
định không phải tầm thường.
Một kiếm này của hắn nhìn thì có vẻ
uy mãnh tuyệt luân, nhưng nếu cùng giao chiến với cường giả linh thể thì vẫn kém hơn một bậc.
Cho nên công kích như vậy căn bản không thể tạo thành thương tổn mang tính hủy diệt đối với toàn bộ huyệt động
chằng chịt như mê cung, nằm sâu trong lòng đất này.
Chỉ là, nhìn một cái khe khổng lồ, khủng bố trước mắt, Trịnh Hạo Thiên trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Uy lực một kiếm này, không ngờ lại kinh người như vậy, so với thiên kiếm
hợp nhất còn lớn hơn gấp mấy lần. Kết quả này đương nhiên khiến hắn cảm
thấy hơi vui mừng.
Hắn đã có thể ngưng luyện ra ba ngàn sáu trăm tám mươi đạo kiếm quang hợp nhất bất cứ lúc nào rồi.
Thành tựu như vậy, cho dù là Văn Nhân Băng Oánh khi ở thập giai đỉnh phong
cũng chưa chắc làm được. Huống chi hiện giờ, Trịnh Hạo Thiên mới chỉ là
cửu giai, một khi hắn thăng cấp thập giai, thì có thể ngưng luyện bao
nhiêu kiếm quang đây.
Chín ngàn chín trăm chín mươi chín..
Đây là kỷ lục được ghi nhận trong Vạn Kiếm tông, hắn có thể đạt tới, thậm chí là phá vỡ hay không?
Trong lúc nhất thời, Trịnh Hạo Thiên cảm xúc mênh mông. Hắn có một nỗi xúc
động, chỉ muốn thử nghiệm, rốt cuộc cực hạn mình là ở đâu.
Đột
nhiên trong lòng hắn chợt động, cúi đầu tính toán trong chốc lát, than
nhẹ một tiếng, nói: "Một năm, cũng đến lúc trở về rồi."
Hắn ngẩng đuầ, đột nhiên huýt dài một tiếng. Tiếng huýt gió lan truyền ra xa, không ngừng vang vọng trong toàn bộ lòng đất.
Tiếp đó, thân hình vừa chớp động, hắn đã rờ