Vô số tiếng kêu thất thanh, mang theo vẻ kinh hỉ, hoảng sợ và điên cuồng chợt liên tiép vang lên ngoài quang cầu.
Tiếng bàn tán náo nhiệt, giống như hắt một gáo nước lạnh vào trong chảo dầu đang sôi sục, tạo thành tiếng vang ầm ĩ, không thể nào hình dung được.
Bách kiếm hợp nhất.
Nếu đây là do một vị linh khí sư thập giai thi triển, có lẽ còn không đến mức chấn động như vậ.
Nhưng, một linh khí sư bát giai, không ngờ trong đại bỉ này, lại có thể thi triển Ngưng Kiếm thuật bách kiếm hợp nhất.
Chuyện khó tin thế này, cho dù phóng mắt nhìn khắp mấy vạn năm lịch sử của Vạn Kiếm tông, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trên Phi Thiên chủ phong, vô số đạo thần niệm vào giờ khác này cũng phải khựng lại. Và chủ nhân của chúng cũng vì thực lực cường hãn của Trịnh Hạo Thiên mà chấn kinh.
"Vàn lão nhân, hắn có thể ngưng luyện ra bạch kiếm hợp nhất. Hắn thật sự mới thăng cấp bát giai ba tháng trước sao?" Lỗ đại sư trợn tròn mắt, suýt giật đứt cả chòm râu.
Khóe miệng Vân thái thượng trưởng lão khẽ giật giật vài cái, nói: "Mắt lão phu còn chưa kém đến mức đó đâu. Hắn mới chỉ tiến giai bát giai linh khí sư ba tháng thôi.”
Lỗ đại sư ngẩng đầu lên nói: "Ba tháng thời gian, hắn lại có thể tu luyện Ngưng Kiếm thuật tới mức này... Rốt cuộc là ngươi điên hay là ta điên đây?"
Vân thái thượng trưởng lão cười khổ một tiếng, nói: "Nghĩ làm gì. Tiểu tử này là cái loại quái thai, không thể tính theo lẽ thường được.”
Lỗ đại sư do dự một chút, cuối cùng gật đầu đầy vè đồng tình, nói: "Hắn mới là bát giai, vậy mà đã ngưng luyện ra bách kiếm hợp nhất. Nếu để cho hắn tu luyện thêm một thời gian, thật không biết cực hạn của hắn là thế nào nữa..."
Ngưng Kiếm thuật chính là kiếm kỹ cơ bản, cường đại nhất, và cũng khó tu luyện nhất Vạn Kiếm quyết.
Nói chung, linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết, phải chờ tới tu vi thất giai mới có thể bắt đầu tu luyện môn kiếm kỹ này.
Với cảnh giới thất giai, có thể ngưng luyện trên dưới tam kiếm hợp nhất, đã là trình độ không kém rồi. Nếu có thề đem kiếm quang ngưng luyện tới ngũ kiếm hợp nhất, thì chứng tỏ, người đó thập phần thích hợp tu luyện môn kiếm kỹ này.
Một khi tấn thăng đến bát giai, số lượng kiếm quang sẽ gia tăng rất nhiều, mà cường độ của khí xoáy cũng được tăng lên. Khi đó tùy theo tư chất và mức độ tu luyện của mỗi người mà có thể thi triển Ngưng Kiếm thuật tới mức nào. Nhưng một tu luyện giả bát giai đỉnh phong bình thường, thông thường có thể ngưng luyện tới thập kiếm hợp nhất.
Kiếm quang do cường giả cửu giai ngưng luyện lại càng cường đại hơn, miễn cưỡng có thể đạt tới cảnh giới năm mươi đạo hợp nhất. Mà cường giả thập giai bình thường lại có thể áp sức kiếm quang đến bách kiếm hợp nhất.
Đương nhiên, đó chỉ là tu luyện giả bình thường mà thôi. Chứ đối với loại tuyệt thể thiên tài như Văn Nhân Băng Oánh, đương nhiên phải đánh giá theo tiêu chuẩn khác.
Trong lịch sử Vạn Kiếm tông, một vị cường giả thập giai được xưng là linh khí sư tối cường đã từng lập nên kỷ lục khủng bố - 9999 kiếm hợp nhất. Và cái kỷ lục này vẫn tồn tại cho tới tận hiện giờ mà không một người nào có thể phá được.
Tuy không ai đoán được cực hạn Trịnh Hạo Thiên là điểm nào, nhưng biểu hiện của hắn hiện giờ đã khiến tất cả mọi người phải kích động không thôi.
Hắn vừa mới tấn chức bát giai, đã có thể tu luyện Ngưng Kiếm thuật tới cảnh giới thập kiếm hợp nhất, đây thực sự là chuyện kinh thế hãi tục. Bất quá, khi hắn mới tam giai, đã từng thể hiện thiên phú không ai sánh nổi trên phương diện tu luyện Ngưng Kiếm thuật. Cho nên tuy mọi người kinh ngạc, nhưng vẫn miễn cường thừa nhận được.
Nhưng vào giờ phút này, không ngờ hắn lại thi triển Ngưng Kiếm thuật ở một cảnh giới khủng bố mới.
Bách kiếm hợp nhất,.
Đây chính là cực hạn mà một linh khí sư thập giai bình thường có thể đạt tới. Mà càng đáng sợ hơn chính là, hắn chỉ là một linh khí sư bát giai mới tấn chức không lâu.
Đái Mai Lư kinh ngạc nhìn năm mươi vạn đạo kiếm quang to lớn gáp mấy lần lúc trước trên đầu. Hắn chỉ cảm thấy miệng lười đắng ngắt. Mà ở dưới lôi đài, sắc mặt nhị kiệt còn lại của Đường Phẩm phong trong nháy mắt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
"Đái sư huynh, ngươi đã từng thấy qua bách kiếm hợp nhất rồi mà, đánh tan chúng đi.” Phạm Uẩn Ngụy đột nhiên cao giọng hô lớn.
Vẻ mặt Đái Mai Lư khẽ rung lên, hắn rống lên một tiếng, không ngờ trực tiếp nhảy vọt lên trời. Tuy hắn biết rõ, mình không thể nào phá võ vô tận kiếm quang này để đuổi theo Trịnh Hạo Thiên, nhưng tâm tình lúc này của hắn đang bất ổn vô cùng, cho nên bất đắc dĩ phải mượn cơ hội này để phát tiết.
Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Đi...."
Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề sử đụng Độn Thiên châu bỏ chạy, mà chỉ huy năm mươi vạn kiếm quang cường ngạnh nghênh đón Đái Mai Lư.
Đây chính là lần đầu tiên hắn đối đầu trực diện với Đái Mai Lư mà không hề nhượng bộ chút nà.
"Oanh...."
Một tiếng nổ kinh thiên động địa chợt vang lên cùng tiếng thét điên cuồng mà tràn đầy hoảng sợ của Đái Mai Lư.
Linh quang hộ thể của Kiên Thể đại thành mà hắn đầu tư không biết bao nhiêu tâm huyết và trả giá, trong nháy mắt tiếp xúc với bách kiếm hợp nhất, đã vỡ tan thành mây khói.
Vô tận kiếm quang ầm ầm lao xuống, tựa hồ muốn đục vô số lỗ thủng trên thân thể hắn.
Đái Mai Lư cuối cùng cũng bất chấp tất cả. Hắn múa thanh thần binh trong tay, tạo thành một bức tường phòng hộ nghiêm ngặt, đến giọt nước cũng không lọt. Toàn bộ chân khí trong cơ thể sôi trào không ngừng, đánh bay toàn bộ kiếm quang ra ngoài.
Bất quá, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc là có thể nhìn ra, kiểu phòng hộ điên cuồng dữ dội thế này tuyệt đối không thể kẻo dài được, chỉ cần hơi sơ sẩy, hoặc là chân khí không đủ, thì sẽ mất mạng dưới kiếm quang.
Sau khi mất đi thủ hộ thần quang cường đại, bất cứ võ kỹ nào cũng khó mà ngăn cản được Vô Tận Kiếm hải phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Quảng Hưng Lâm thở dài một tiếng, nói: "Trịnh sư đệ, trận này chúng ta nhận thua.”
Vô tận kiếm quang đang bao vây Đái Mai Lư hơi khựng lại rồi lập tức tiêu tán thành vô số quang điểm, lần lượt chui vào trong thân thể Trịnh Hạo Thiên.
Lúc này, mỗi một đạo bách kiếm hợp nhất đều trở nên giống như một thanh cự kiếm chân chính. Nhìn đám kiếm quang lần lượt chui vào thân thể Trịnh Hạo Thiên, tất cả mọi người đều có một cảm giác lạnh buốt.
Cho dù bách kiếm hợp nhất của thập giai cưỡờng giả bình thường, cũng chưa chắc có được uy lực cường đại như thế.
Nhưng kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên cũng không tầm thường, mỗi một đạo kiếm quang đều là kiếm quang hạch tâm, hơn nữa sau khi trải qua chân khí và linh lực song song bồi dưỡng, uy lực bản thân đã hơn xa bình thường. Lúc này lại ngưng luyện thành bách kiếm hợp nhất, cho nên mới vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.
Quảng Hưng Lâm là một vị linh khí sư thập giai thượng phẩm, cũng có thực lực bách kiếm hợp nhất. Nhưng kiếm quang sau khi ngưng luyện thành bách kiếm hợp nhất của hắn so với Trịnh Hạo Thiên lại không chỉ kém hơn một bậc.
Đái Mai Lư bị thua, kỳ thật cũng là hợp lý.
Nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái thật lâu, cuối cùng Đái Mai Lư cũng mang theo vẻ mặt mất mát, ảm đảm rời khỏi lôi đài.
Phạm Uẩn Ngụy tiến tới khẽ vỗ vỗ vai Đái Mai Lư, nói: "Xem ta.”
Đái Mai Lư khẽ gật đầu, gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói: "Sư đệ, dựa vào các ngươi.”
Phạm Uẩn Ngụy thân thể khẽ động một cái đã chạy lên lôi đài nhanh như một tia chớp.
Tốc độ của hắn cực nhanh, không ngờ lại khó tin đến như thế. Trịnh Hạo Thiên vừa thoáng phân tâm, thiếu chút nữa thì để thần niệm mất bóng hắn.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thoáng rùng mình, tu luyện giả có tốc độ nhanh như vậy không phải là không có, nhưng cũng rất hiếm thấy,.
Hơn nữa, loại tu luyện giả đi theo con đường cực đoan thế này thường sẽ có tuyệt kỹ của riêng mình. Một khi để bọn họ phát huy tuyệt kỹ tới cực hạn, cho dù là người mạnh hơn bọn hắn cũng phải lật thuyền trong mương.
Phạm Uẩn Ngụy khẽ gật đầu một cái, nói: ’'Trịnh sư đệ, trận này đến lượt ta, không biết ngươi có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Trong đại bỉ có quy định rõ ràng, đánh xong một trận, người chiến thắng có quyền nghi ngơi một khắc đồng hồ.
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Tiểu đệ vẫn chưa mỏi mệt, xin Phạm sư huynh chỉ điểm.”
Tuy số tuổi ba người bọn họ phải lớn gấp đôi hắn, nhưng nếu thuộc phong khác nhau, thì xưng hô đương nhiên phải là huynh đệ.
Phạm Uẩn Ngụy cười ha ha, nói: "Nếu sư đệ đã có tự tin như thế, vậy cẩn thận.”
Hắn vừa dứt lời, cả người lập tức co rụt lại.
Chân mày Trịnh Hạo Thiên hơi nhướng lên. Trong số những luyện yêu võ giả mà hắn từng gặp, một khi yêu hóa biến thân, cơ thể khẳng định sẽ bành trướng, trở nên to lớn hơn.
Chỉ là yêu hóa biến thân của Phạm Uẩn Ngụy lại hoàn toàn trái ngược. Thân hình của hắn sau khi yêu hóa, không ngờ lại biến thành một con khỉ màu tro, thể hình thắp bé. Hơn nữa, nhìn hình thể của hắn có lẽ so với hình thể nhân loại còn phải bé hơn mấy phần.
Bất quá. Trịnh Hạo Thiên cũng không dám vì vậy mà có nửa điểm khinh thường. Ngược lại, hắn còn đề cao tập trung. Hai tròng mắt không ngừng chớp lên những tia quang huy kỳ dị, tập trung khóa chặt thân hình đối phương.
Từng cỗ từng cỗ chân khí nghịch lưu dâng lên, dũng mãnh tràn vào trong mắt hắn, chỉ là bị linh lực cường đại quanh người che dấu, cho nên không có một ai phát hiện ra, hắn đang sử dụng chân khí.
Cũng chính vỉ thế, tất cả mọi người đều không biết được, hai con ngươi của hắn xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhãn lực đã mạnh mẽ giống như mắt Thiên Bằng rồi.
Phạm Uẩn Ngụy hóa thân xong, đột nhiên quát lớn một tiếng, cả người lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Tiếp đó, hắn đã lướt đi như một cơn gió, xông về phía Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng. Nếu lúc này hắn yêu hóa biến thân, thì chỉ cần một chưởng, tuyệt đối có thể đập bẹp con tiểu hầu tử này. Nhưng hiện giờ, hắn vẫn chưa muốn để người khác biết được thực lực chân chính của mình.
Nhẹ nhàng vung tay lên, quanh người hắn lại một lần nữa xuất hiện năm ngàn vạn kiếm quang. Đám kiếm quang này trong nháy mắt đã khuếch tán ra ngoài, bao phủ đối phương vào trong.
Nhưng đúng lúc này, thân hình Phạm Uẩn Ngụy đột nhiên rung lên một cái, tiếp đó một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám.
Không ngờ chỉ trong tích tắc, hắn đã hóa thành tám người, từ các phương hướng khác nhau đồng loạt công tới.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng lóe sáng. Sau khi tới cửa ải này, quả nhiên thực lực kẻ nào cũng vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cùng vô cùng vô tận, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Bất quá, chỉ là tám cái ảo ảnh, tuyệt đối không thể khiến hắn giật mình.
Muốn nói tới Phân Thân thuật, trong thiên hạ làm gì có kẻ nào vượt qua được Ngũ Sát điện.
Trong hư không, năm ngàn vạn đạo kiếm quang bỗng nhiên trở nên rực rờ chói mắt, tốc độ của nó chợt tăng lên, hung hăng đâm thủng cả tám nhân ảnh.
Chỉ là, khiến Trịnh Hạo Thiên ngây người chính là, tám nhân ảnh này không ngờ đều bị đâm trung, trong nháy mắt đã võ tan thành vô số mảnh, đồng thời hóa thành năng lượng tiêu tán vào hư không.
Phạm Uẩn Ngụy, hắn đâu rồi?
Đột nhiên. Trịnh Hạo Thiên cảm thấy phát lạnh, một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên tràn ngập trong lòng.
Hắn không cần nghĩ ngợi: lập tức sử dụng Độn Thiên châu dưới chân phóng lên cao, đồng thời, trên người hắn cũng hiện lên một tấm thuẫn bài nho nhỏ.
"Định...."
Một đóa hoa lửa làm lòng người rét lạnh chợt nở rộ trên tâm thuẫn.