"Trường cảnh thú.” Bạch sắc khải giáp cường giả nhíumày, nói: "Nhìn vào thế tích hẳn là đầu Trướng cảnh thú này đạt cửu giai.”
Hồng giáp ngư nhân vươn đầu lưỡi, liếm mép một chút.
Khi hắn vươn đầu lưỡi không ngờ lộ ra một cái hrỗi quỷ dị đỏ tươi như máu, động tác của hắn càng đầy rẫy bị đạo thô bạo.
Hắn chuyển đầu qua. irũm cười nói: "Hắc hắc. Khải Nhĩ Đặc, nguoi đang lo lắng cái gi?”
Bạch sắc khải giáp ngư nhân tên Khải Nhĩ Đặc ngung trọng nói: "Ước Hàn Phúc, ta không tin nguoi không nhìn ra.” "Hừ" ơ đáy khăng định có thập giai cường giả khác toong hải vực đi qua.
Ước Hàn lạnh lùng cười, nói: "Nếu gặp phải thập giai tộc đàn khác, ta sẽ rất vui vẻ.”
Khải Nhĩ Đặc nhíu mày, nói: "Ước Hàn Phúc, chúng ta đến đây không phải đề gảy chuyện thị phi."
Ước Hàn Phúc hai mắt chuyển lạnh, nói: "Ngươi yên tâm: ta tự biết nặng nhẹ, hừ nhưng mà kỳ quái chính là. từ khi chúng ta tiến vào khu vực này. ngay cả một bóng ma cũng không gặp. thật kỳ quái."
Khải Nhĩ Đặc chậm râi gật đầu, nói: "Không sai. chúng ta đã xác định khu vực cửa động đã mờ ra. thế nhưng từ đầu đến giờ vẫn không gặp ai, thực là chuyện không hợp lý."
Ngư nhân bộ tộc chiếm đại bộ phận phiền hải vục, được xung là vương tộc trong biển cả.
Lầnh thồ cùng quốc gia của họ lớn không thể tướng tượng, mà động thí luyện này lại là thánh địa của toàn bộ ngư nhân tộc. toàn bộ tộc đàn trong hải vực đều được quyên tiên vào.
Chỉ là. hai người Ước Hàn Phúc không biết, khu vực này tuy đã tùng mờ cửa động nhưng tiến vào không phải cường giả trong hải vực mà là hai người nhẵn loại tu luyện giả vô tội bị cuôn vào.
Nhưng mà. hai người Trịnh Hạo Thiên nghe được lại có vị đạo khác.
Bọn họ liên tướng đến nhiều chuyện, mà Trịnh Hạo Thiên cùng hiểu ra nguyên nhân nhiều lần điều động trong hải vực.
Hành động kia khẳng định liên quan đến thí luyện chỉ động.
Nhưng đáng tiếc là hôm nay hắn bị nhốt trong Động Thí Luyện, ngay cả muốn về Vạn Bảo Kho cùng không có khả năng.
Ước Hàn Phúc vươn tay giơ về phía yêu thú dưới đất một cái.
Một cổ lực lượng khổng lồ ầm ầm phát ra. oanh kích trên đầu yêu thú.
Đẳu cự thú thân thể khổng lồ như vậy. đầu nó tự nhiên cứng rắn. thế nhưng dưới một kích của Ước Hàn Phúc, đầu của nó như một quả trứng gà, trong nháy mắt nổ tung.
Máu tươi cùng não tương bắn ra khắp nơi.
Mà theo một mảnh máu me này, một viên yêu đan chợt bay ra rơi vào tay Ước Hàn Phúc.
Khải Nhĩ Đặc một lần nữa nhíu mày, trong mắt hắn tựa hồ hiện ra một tia chan ghét, nhưng mà hắn khống chế tốt cảm tỉnh, loại thần sắc này chỉ thoáng qua. cũng không biểu hiện ra cái gì.
Trịnh Hạo Thiên cùng An An đều ngẩn ra, cửu giai yêu đan trong mắt cao giai tu luyện giả đều là giá trị xa xỉ.
Thế nhưng chỉ cần nhìn khải giáp cùng khí thế của hai đầu ngư nhân kia. chỉ biết thân phận bọn họ tuyệt không bình thường.
Nhân vật như vậy nếu tiến vào thí luyện động, còn đề ý đến yêu đan của một đầu cửu giai yêu thú làm gỉ?
Nhưng chuyện sau đó khiến họ kinh hầi.
Ước Hàn Phúc này sau khi bắt được yêu đan không ngờ há miệng, một ngụm nuốt luôn khòa yêu đan máu me kia vào miệng.
Hơn nữa. hẳn cố sức há miệng nuốt trọn khòa yêu đan.
Hàm răng cứng rắn của hắn hung hăng cắn lên yêu đan phát ra tiếng ken két khiến kẻ khác ê răng.
Trịnh Hạo Thiên chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hố băng, đa gà lập tức nổi lên.
Hẳn rút cuộc hiểu vì sao đầu như nhân kia ẩn chứa trên người nhiều sát khí cùng tử vong khí tức đầy rẫy máu tươi như vậy.
Khải Nhĩ Đặc tựa hộ không thuận mất nhìn tình huống này. hắn mặt không đổi sắc chờ đợi Ước Hàn Phúc ăn khối yêu đan như đang nhai kẹo đường.
Thở dài một hơi, Ước Hàn Phúc cười quái dị, nói: "Đầu yêu thú này mới chết, tử vong không quá hai canh giờ thời gian."
Khải Nhĩ Đặc ánh mắt ngưng trong, chân khí dưới chân hắn bắt đầu khởi động, bảo khí phi hành sáng lên. thân thể hắn bắn lên không trung.
Nhưng mà. hắn vẫn là cẩn thận từng li từng tí. cách trận gió một khoảng xa liền dừng lại.
Trên độ cao này. ánh mất hắn như điện bao phủ phía dưới, chỉ khoảng nửa khắc sau đã nhìn xung quanh một vòng, chỉ là dù ánh mắt hắn có lợi hại cũng không thể tìm ra tung tích ngư nhân nào khác.
Khải Nhĩ Đặc bất đắc dĩ hạ xuống, trên mặt hiện ra một tia hoài nghi nhè nhẹ.
Ưóc Hàn Phúc trong mất chớp động tia không cho là đúng nói: "Khải Nhĩ Đặc, ngươi cũng quá cẩn thận rồi. lẽ nào dưới sự liên thủ của ta và ngươi còn e ngại tộc đàn nào khác sao?"
Khải Nhĩ Đặc lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Ước Hàn Phúc, chúng ta đi chuyến này quan hệ trọng đại, trăm vạn lần không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hù. nếu lần này thất bại, ngươi hẳn là biết sẽ chịu hình phạt nào chứ.”
Ước Hàn Phúc sửng sốt một chút, vẻ mặt vốn kiêu ngạo bất tuân cũng thu liềm lại, nhưng hắn vẫn không phục nói: "Khải Nhĩ Đặc, trong động phủ này không có mấy người, ngoại trừ chúng ta không còn tộc đàn nào có đầu môi, vì thè ngươi yên tâm. lân này chúng ta nhất định thành công.”
Khải Nhĩ Đặc ánh mắt phát lạnh, quát: ''Chớ lên tiếng."
Ước Hàn Phúc hai mất vừa đảo nói: “Ngươi quá cần thận rồi. lẽ nào ngươi cho là có người nghe được chúng ta nói chuyện sao?"
Khải Nhĩ Đặc nhún vại, rút cuộc nói: "Cẩn thận vẫn hơn."
Ước Hàn Phúc cười nhạt, không lên tiếng nữa.
Khải Nhĩ Đặc than nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta không tìm được người đã đánh chết đầu yêu thú này, có thể là họ đã đi xa rồi. đã vậy chúng ta nên nhanh chóng một chúng, sớm tìm ra động phủ của đại năng kia. thu truyền thừa trong đó mới là chuyện quan trọng nhất."
Ước Hàn Phúc thần sắc nghiêm túc hẳn lên. hai người đồng hành lần nữa bay nhanh đi.
Chỉ là vỏ luận hai người có cẩn thận cỡ nào. cũng vạn lần không nghĩ ra gần đó không ngờ có hai người dùng hắc ám Àm Phong phù triện ần dấu hành tung.
Ngư nhân, là một chủng tộc cường đại.
Thế nhưng bọn họ cũng có một đặc điểm, đó chính là năng lực chống đỡ cùng cảm ứng hắc ám lực cực kém.
Mà hoàn cảnh ở đây là địa bàn của ngư nhân, chủng tộc khác ở đây chắc chắn bị áp chế lớn mà diệt vong.
Vì thế hai ngư nhân cường giả mới quèn tra xét hắc ám lực lượng.
Bởi vì họ không có nổi ý nghĩ là có ngư nhân sử dụng hắc ám hệ phù triện để ẩn thân, mà hai người họ tuyệt không nghĩ đêncòncó người ngoại tộc.
Sau khi hai người biến mắt khỏi tẩm mắt. Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi. hắn nhẹ vung tay nhất thời hư không nổi lên biến hóa di điệu.
Một đoàn vụ khí màu đen từ hư không hiện ra, một lát sau, thân ảnh hắn cùng An An đều hiện ra.
"Động phủ đại năng là vật gì vậy?" Trịnh Hạo Thiên chóp mắt, hứng thú hỏi.
"Đại Năng là tòn xưng của cường giả đứng đầu toong các chủng tộc.” An An trầm giọng nói: "Nhưng mà, họ lại lưu lại động phủ ở một khu vực của ngư nhân, quả thực kỷ quái.”
"Đây là thánh địa tu luyện của ngư nhân, có mấy động phủ của ngư nhân trước đáy lưu lại cũng không phải là chuyện ki quái a." Trịnh Hạo Thiên cười nói.
An An lắc đầu: "Ngươi không hiểu, hoàn cảnh ở đây đặc thù. ngay cả người toong mình có dòng máu ngư nhân cũng không phải dễ dàng tiển vào."
Trịnh Hạo Thiên toong lòng khẽ rung động: "Ngay cả linh thể cường giả?"
An An thường cho hắn một ánh mắt tán dương, nói: "Không sai. nơi này có cấm chế thần kỳ. linh thể cường giả không thể tiến vào. Mà thập giai Cường giả tiến vào chỉ có ba con đường. một là tiển giai linh thể. xé rách không gian rời khỏi đây. hoặc ở lại đây vĩnh viễn cũng không thể đột phá. cho đến tử vong, và lựa chọn cuối cùng là tiến lên linh thể đưa đồng bọn cùng rời đi.”
Trịnh Hạo Thiên sắc mịt khẽ biến, vậy chẳng khác nào tiến vào một tuyệt địa. không thành còng thì cũng thành ma.
Nhưng mà. con đưòng tu luyện vốn khó khăn, muốn thu được một phen thành tựu bất buộc phải mạo hiểm, ngư nhân cường giả tiến vào đây khẳng định là sớm có loại giác ngộ này.
Chỉ là hắn đột nhiên toát ra một ỷ niệm toong đầu.
Trịnh Hạo Thiên trảm giọng nói: "Nêu linh thể cường giả đều không thể tiên đây vậy cái động phủ đại nãng kia từ đầu mà có?”
An An hai mắt lóe sáng, đưa mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Trong mắt họ đều chóp động tinh mang mờ mịt. mơ hồ họ đều có một loại cảm giác, bọn họ ngày hôm nay đã động phải bí ẩn rải.
''Đuổi theo.”
"Đuổi theo."
Hẳu như hai người cùng lên tiếng, sau đó nhìn nhau cười.
Tuy rằng hãi người không phải ngu nhắn thập giai cường giả. Nhưng hai ngirời liên thủ hoàn toàn không phải sợ.
Trịnh Hạo Thiên đột nhiên vung tay, trên tay đã xuất hiện một xẩp dẩy các loại phù triện, hắn nhét toàn bộ đống phù này vào tay An An, nói: "Mấy thứ này hẳn là có ích. ngươi sắp xếp đi.”
An An khẽ kiểm ưa. trong lòng kinh ngạc không ngót.
Những phù triện này đều là quang minh hoặc hắc ám cửu giai phù triện.
Hon nữa càng làm nàng khiếp sợ là phù ưiện này phẩm cấp đều là siéu phẩm, cho dù kém cỏi nhất cũng là cực phẩm, mà toong đó có hơn nửa là siêu phẩm cửu giai phù triện.
Nàng nhìn Trịnh Hạo Thiên thật sâu. lúc này trong mắt ngoại trừ cảm khái, thì còn một loại cảm giác khó biểu đạt.
Trịnh Hạo Thiên đưa đống phủ biện này cho nàng, tự nhiên là muốn nàng ra tãng nỉng lực bảo vệ minh.
Nhưng hắn đương nhiên hiểu rằng. sau khi nàng thấy đống phù triện này. có vài bí mật sẽ khó che giắu.
Thế nhưng hắn vẫn không chút do dự lấy ra.
Trịnh Hạo Thiên quaymặt đi. vung tay: "Đi.”
Hắn dần đầu dựa theo phương hưỏng hai người kia vừa phi hành mà bay di.
An An khóe miệng đột nhiên hiện ra nụ cười ngọt ngào, thán hình khẽ run lên. cứ vậy theo sát hắn.