Trên bầu trời vô tận, đột nhiên xẹt qua một đạo thân ảnh.
Đạo thân ảnh này không phi hành quá cao, hắn cũng chỉ phi hành ở tầng mây trung ương, cũng không cẩn trọng di chuyển mà là quang minh chính đại lượn lờ giữa không trung.
Trong địa phương chiến trường linh giả tràn ngập nguy cơ này, phi hành ở độ cao như vậy không nghi ngờ chính là nguy hiểm nhất.
Đừng nói là kẻ địch thuộc chủng tộc phi cầm có cánh, cho dù là dị tộc linh giả phổ thông cũng có đủ thủ đoạn để công kích tới độ cao này.
Nhưng mà, đạo thân ảnh kia không chút kiêng nể một mực phi hành ổn định ở độ cao này.
"Hạo Thiên, ngươi đang làm gì thế?" Trong não vực, một giọng nói bất mãn đột nhiên vang lên: "Lẽ nào ngươi quên những gì nói trong ngọc thạch của Dương Đông Thắng hả?"
"Dương Đông Thắng đã từng nói qua, chúng ta ở đây nên cẩn trọng từng bước mà đối đãi, nghìn vạn lần không thể kiêu căng tự mãn, bởi vì nơi này tràn ngập nguy cơ. Thế nhưng xem ngươi kìa..." Mộng Yểm tức giận nói: "Ngươi chính là đang làm bia ngắm, con mồi đó, hừ, ngươi muốn mau chóng chém giết dị tộc linh giả cũng không cần đặt bản thân vào hiểm cảnh như vậy a."
Trịnh Hạo Thiên nhướng hai hàng lông mày, nói: "Mộng Yểm, ngươi cũng đã xem cuộc chiến giữa ta với Tạp Tây Áo, vậy ngươi nghĩ thực lực của hắn thế nào?"
Mộng Yểm chần chờ một lát, dường như đánh giá cái gì, một lúc lâu sau mới nói: "Không tệ, thực lực của hắn coi như không tồi, so với linh giả loại trung không sai biệt lắm."
Trong nhân loại, siêu phẩm tư chất tu luyện giả hầu như chắc chắn tấn chức linh thể cường giả, mà tu luyện giả tư chất cực phẩm có xác suất tấn chức linh thể cũng không thấp.
Thế nhưng, nếu so về số lượng, tấn chức linh thể cường giả nhiều nhất phải nói tới thượng phẩm tu luyện giả.
Bởi vì số lượng bon họ tuyệt đối là quá nhiều, cho dù tỉ lệ trở thành linh thể cường giả rất ít, thế nhưng bởi số lượng tổng thể áp đảo hai loại phẩm chất kia rất nhiều.
Nếu so sánh với trung phẩm cùng hạ phẩm tu luyện giả, tuy rằng có vài kẻ gặp đủ các loại kỳ ngộ có thể tấn chức linh thể cường giả, thế nhưng số lượng này ít ỏi không đáng nhắc tới.
Tạp Tây Áo tuy rằng bị Trịnh Hạo Thiên dễ dàng chém giết, thậm chí mới chỉ vận dụng hai kỹ năng thập ức kiếm hải đại trận cùng thiên kiếm hợp nhất mà thôi, thế nhưng thực lực của hắn lại có thể đại biểu cho đa số linh thể cường giả mới tấn chức.
Trịnh Hạo Thiên cười ngạo nghễ, nói: "Mộng Yểm, Tạp Tây Áo là nhất tinh linh giả, nói rõ rằng số linh giả chết trong tay hắn ít nhất phải trên mười người, cho dù hắn sử dụng thủ đoạn gì để đạt được thành tích này, nhưng vẫn chứng minh được hắn không chỉ có hư danh. Nhưng nhất tinh linh giả như vậy không thể nào uy hiếp đến an toàn của ta, mà trong khu vực này hầu hết đều là vô tinh, nhất tinh hoặc nhị tinh linh giả, như vậy ngươi nghĩ ta cần giấu đầu mà đi sao?"
Khi hắn nói, trên người tự nhiên dâng lên một cỗ tự tin mạnh mẽ tới cực điểm.
Cỗ lòng tin này cũng đủ để lây truyền cho Mộng Yểm.
Chần chờ một lát, Mộng Yểm nhỏ giọng nói: "Thế nhưng ngươi đã quên dựa theo lời của Dương Đông Thắng, ở đây hẳn là còn một vài tam tinh dị tộc linh giả dừng chân nữa a."
"Tam tinh...." Trinh Hạo Thiên bật cười, nói: "Nếu ta gặp tam tinh linh giả mà sợ hãi, không dám buông tay chiến một trận, như vậy ta làm sao có thể khiêu chiến cực hạn cửu tinh linh giả đây?"
Mộng Yểm đang nằm trong một khí xoáy trợn mắt há mồm, hắn nói: "Ngươi muốn thách thức cực hạn cửu tinh linh giả?"
"Đúng." Trịnh Hạo Thiên hào khí can vân nói: "Dương Đông Thắng có thể làm được, ta cũng có thể."
Nếu Dương Đông Thắng, kẻ mang danh cửu tinh lâu năm này biết người thanh niên tên Trịnh Hạo Thiên vừa tấn chức linh thể này, không ngờ lại mang nguyện vọng lớn này, như vậy khẳng định hắn sẽ cười nhạo là không biết tự lượng sức mình.
Vô luận Trịnh Hạo Thiên biểu hiện ra ngoài thiên phú cùng tiềm lực cỡ nào, thế nhưng trên con đường tu luyện không phải cứ một đường thắng tiến mà tới.
Bây giờ mới vô tinh, không ngờ lai mong ước tới cực hạn cửu tinh, không biết nên nói hắn cuồng vọng tự đại, hay là chí hướng quá cao đây.
Mộng Yểm sửng sốt, rút cuộc thở dài một hơi nói: "Được rồi, ngươi đã điên cuồng như vậy, thì để ta điên cuồng với ngươi một lần đi."
Có thể là bởi vì lây nhiễm hào khí của Trịnh Hạo Thiên, mấy lời nói cuối cùng của Mộng Yểm không ngờ cũng mang theo vài tia kích động.
Đối với Mộng Yểm mà nói, chuyện này tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy.
Trịnh Hạo Thiên phóng tiếng cười dài, nói: "Ta muốn xem, thực lực hiện tại của ta trong giới linh giả có thể sánh ngang với con số mấy sao đây?"
Thân hình hắn khẽ động, tốc độc phi hành nhanh hơn vài phần, đồng thời khiến cho không khí xung quanh ầm ầm bùng nổ, không ngờ tạo ra ầm ĩ cực lớn trong không gian.
Hắn đương nhiên biết, hiện tại mình mới đặt chân vào cảnh giới linh giả, sợ là không cách nào so sánh với kẻ mang danh cửu tinh lâu đời như Dương Đông Thắng. Nhưng nếu trong khu vực chỉ có linh giả từ tam tinh trở xuống, hắn tuyệt đối có đủ tự tin quét ngang khu vực này.
Sau một lúc, lần thứ hai phi hành một canh giờ, Trịnh Hạo Thiên có chút chán nản.
Cũng không biết vận khí hắn quá tốt, hay quá xấu.
Hắn không ngờ không phát hiện bất cứ dị tộc linh giả nào, đừng nói là có người chủ động khiêu khích hay công kích hắn, cho dù hắn muốn chủ động công kích kẻ khác cũng không có mục tiêu cho hắn thử tay.
Lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên trong lòng oán thầm, ngọc thạch của Dương Đông Thắng rõ ràng ghi chép nơi này là khu vực đại chiến dành cho linh giả mới vào chiến trường, hắn còn tưởng ở đây dễ dàng gặp rất nhiều linh giả dị tộc, có thể khiến hắn nhanh chóng tích lũy đủ tam tinh.
Nhưng sự thực lại khiến hắn hoàn toàn thất vọng, cho tới hiện tại, hắn còn chưa phát hiện bất cứ chiến đấu nào xảy ra.
Bởi vậy có thể thấy được, linh giả vẫn là linh giả, cho dù trong hoàn cảnh này linh giả cũng không phải cải trắng, muốn thấy là có thể thấy.
Bỗng nhiên, thân hình đang phi hành trên không trung của hắn dừng lại một chút, ngưng mắt nhìn về phía xa.
Tại một phương hướng, vừa truyền tới một ba động linh lực mạnh mẽ.
Loại cảm giác này không thể sai, tuy rằng bởi cự ly quá xa mà không thể biết được tình huống cụ thể, thế nhưng ba động linh lực cường liệt như vậy, đã nói lên ở đó có người giao chiến.
Trên mặt hắn xuất hiện một tia mỉm cười, đúng là đi mòn gót gầy tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng mất công.
Thân hình hắn nhoáng lên, lập tức phá không bay về phương hướng kia.
Đương nhiên, để không làm đối phương hoảng sợ xé rách không gian mà bỏ chạy, hắn cũng không dùng tốc độ cực hạn, mà không nhanh không chậm phi hành, chỉ là trong lòng hắn đã chuẩn bị tốt, nếu một khi bị địch nhân phát hiện, sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh gọn một mẻ.
Tiêu diệt sinh mệnh dị tộc linh giả, làm gia tăng tinh cấp của chính mình, đây chính là tâm nguyện và mục tiêu của mọi linh giả trong chiến trường.
"Chạy, nhanh..."
Từ phương xa truyền tới một tiếng hét tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương.
"Ha ha, các ngươi muốn chạy, chỉ bằng hai tên nhất tinh linh giả nhỏ nhỏ như hai ngươi mà cũng dám xông vào trận mục của ta, thực sự là tự tìm đường chết." Một tiếng cười điên cuồng mà kiêu ngạo vang lên.
"Trát Hảo linh giả, ngươi từ lâu đã là tam tinh linh giả, vì sao còn muốn dừng lại ở khu vực này." Một giọng nói tuyệt vọng khác vang lên: "Ngươi bắt nạt đám nhất tinh cùng vô tinh linh giả chúng ta có gì là vinh quang, lẽ nào ngươi không muốn đột phá sao?".
"Hắc hắc, lão tử tự nhiên có thể tiếp tục đột phá, nhưng mà trước lúc đột phá giết hết mấy con kiến hôi cũng không tốn sức là mấy." Trát Hảo linh giả cười lớn nói: "Nhân loại linh giả các ngươi tuy thực lực không cao lắm, thế nhưng bảo vật mang theo người lại không ít. Đem bảo vật giao ra đây, ta liền tha cho các ngươi một con đường sống."
"Phi, chúng ta thà tự bạo hủy diệt hết bảo vật cũng tuyệt đối không lưu lại cho ngươi."
Trịnh Hạo Thiên khóe miệng hơi giật giật, thì ra ở chỗ này giằng co có một phương thuộc về trận doanh nhân loại.
Hắn trước kia còn định buông tay chém giết cả hai bên, thế nhưng lúc này xem ra tính toán kia không xài được nữa rồi.
Bởi vì chém giết đồng tộc có nhiều hơn cũng không khiến cấp bậc của bản thân đề thăng chút nào, về phần bảo vật trên người họ...
Hắn hoàn toàn không đến mức vì mấy thứ này mà phát rồ đi chém giết đồng tộc.
Trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, hắn rút cuộc thấy rõ tình hình bên trong sơn cốc.
Ở chỗ này có một tòa trận đồ lớn, một yêu tộc linh giả loại rắn thân hình cao tới ba trượng đang mở miệng phun ra khói màu, tiên tục dùng độc khí oanh kích về phía trận mục.
Mà trong trận đồ, có hai vị linh giả nhân loại, hai người này đang hợp lực tạo thành một phòng ngự tráo, gian nan chống đỡ lại khí độc.
Trịnh Hạo Thiên yên lặng cảm ứng, sau một lát, hắn nhất thời hiểu ra.
Cũng không biết đầu yêu thú linh giả kia dùng thủ đoạn gì mà có thể nhốt hai linh giả nhân loại vào bên trong trận đồ, mà trận mục này có lực lượng nào đó ước thúc, khiến hai người bọn họ không thể xé rách không gian mà chạy được.
"Ồ, lại một nhân loại..." Đại xà dường như cảm ứng được cái gì, cặp mắt thật lớn như hai chiếc đèn lồng vừa chuyển, lập tức cuồng tiếu, nói: "Vận khí hôm nay thực sự không tồi, không ngờ thoáng cái đã gặp ba tên nhân loại ngu xuẩn, cũng vào bên trong cho ta."
Từ trên trận đồ bỗng dâng lên một cỗ quang mang đồng thời khuếch tán ra ngoài, từ đoàn quang mang phóng ra hấp lực cuồng mãnh mà cường đại.
Trên người Trịnh Hạo Thiên chợt lóe linh quang, chỉ để thủ hộ, nhưng lại không ngăn cản hấp lực, mà tùy ý để nó kéo vào bên trong trận đồ.
Hai nhân loại linh giả trong trận đồ ban đầu thấy xuất hiện một vị nhân loại linh giả khác thì vui mừng quá đối, thế nhưng thấy Trịnh Hạo Thiên không chút năng lực chống lại đã bị kéo vào bên trong trận đồ, không khỏi một lần nữa chán nản.
Trong đó một vị lão nhân than nhẹ một tiếng, vươn tay kéo hắn vào bên trong phòng ngự tráo, cao giọng nói: "Tiểu huynh đệ muốn sống thì hợp sức với chúng ta đi."
Tên còn lại cười khổ nói: "Một vô tinh linh giả không ngờ chạm mặt với một tam tinh yêu thú linh giả, vận khí của ngươi quả thực quá tốt đó."
Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên đã từng chém giết nhất tinh linh giả, nhưng số lượng tuyệt đối là không đủ, cho nên trên mu bàn tay hắn vẫn biểu hiện cấp bậc vô tinh.
Mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên nói: "Hai vị, vận khí ta đúng là không tồi."
Hai người ngẩn ra, đều thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mình gặp phải kẻ điên.
Sau đó, bọn họ thấy Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu, cười mà như không cười nói với đại xà yêu thú: "Ngươi là tam tinh dị tộc linh giả đầu tiên ta gặp phải, vậy thì cho ngươi được chết toàn thây a."
Nhất thời, không khí trong ngoài trận mục trở nên tĩnh lặng.
Vô luận đại xà dị tộc linh giả, hai hai vị nhân loại linh giả kia đều không hẹn mà cùng nổi lên một ý niệm cổ quái trong đầu.
Chẳng lẽ người này thân hãm tuyệt cảnh, không ngờ bị bức bách cho đầu óc choáng váng?