Chiến Thiên

Chương 391: Q.5 - Chương 391: Bộ xương.






"Kẽo kẹt...."

Bỗng nhiên, một thanh âm cực nhỏ vang lên trong huyệt động.

Đạo thanh âm này tuy rất nhỏ, nhưng làm sao có thể qua mắt được mọi người chứ. Chỉ là, khiến mọi người kinh hãi chính là, đạo thanh âm này không ngờ lại vang lên từ bộ xương khô kia.

"Cái này, cái này, nó... sống lại." Cáp Thập hít hít hai cái, trong mắt không nhịn được toát lên vẻ kinh sợ.

Mọi người đều đồng loạt vận chuyển chân khí, thậm khí còn phóng thích ra ngân quang bảo hộ nhàn nhạt. Không hiểu sao, một cảm giác nguy hiểm cực kỳ cường đại đột nhiên tràn ngập trong lòng bọn họ. Bọn họ nhìn chằm chằm vào bộ xương toàn thân toát ra vẻ cổ quái, kỳ dị, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo.

"Qua Bỉ Lạc, nơi ngươi tìm được này rốt cuộc là nơi nào?" Nại Tư Nạp Đức âm trầm hỏi.

" Ta không biết." Qua Bỉ Lạc kiệt lực chống lại sát khí uy áp cường đại, lúc này, hắn đã loạn như ma rồi.

"Đi, đi mau." Nại Tư Nạp Đức quyết định thật nhanh, bất chợt quát lên, đồng thời lập tức bỏ chạy ra phía ngoài.

Nhưng, một đạo hắc ảnh tốc độ so với hắn còn nhanh hơn một bậc, Cáp Thập đã lao đi như bay, chạy về phía khúc cua.

Chỉ là, thân ảnh hắn vừa mới xuyên qua khúc cua, liền gầm lên một tiếng tràn đầy tuyệt vọng: "Thạch bích bị đóng, bị đóng rồi..."

Mấy người bọn Trịnh Hạo Thiên rùng mình, vội vàng chạy qua khúc cua, sắc mặt lập tức đại biến.

Bức thạch bích mà bọn họ dốc hết toàn lực mới đẩy ra được, không ngờ đã vô thanh vô tức đóng lại mất rồi. Mà hiện giờ ở trước mặt bọn họ, chính là một bức thạch bích như tường đồng vách sắt.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Nại Tư Nạp Đức không chút do dự hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh ra hai quyền, hai cỗ lực lượng mênh mông mãnh liệt tràn ra, nặng nề oanh kích lên hai bên thạch bích.

Thạch bích có thể thừa nhận được bao nhiêu lực lượng, bọn họ đều biết rõ trong lòng. Ở trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối không thể mở ra được. Một khi đã vậy, đánh thông hai bên thông đạo mới là biện pháp tốt nhất.

Nhưng khi quyền kình của hắn tiếp xúc với hai bên thông đạo, lại phát ra hai tiếng nổ như kim loại va chạm. Hai bên thông đạo không ngờ không sứt mẻ mảy may, thậm chí ngay cả một dấu vết lưu lại cũng không có.

Sắc mặt mấy người càng lúc càng trở nên khó coi.

"Qua Bỉ Lạc, xé rách không gian, chúng ta lên..." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng quát.

Linh giả thử tộc giật mình một cái, vội vàng vươn hai tay ra.

Chỉ là, động tác của hắn vừa mới được một nửa đã dừng lại, tiếp đó vẻ mặt khổ sở nói: "Không được, ta không cảm ứng được lực lượng không gian tồn tại. Nơi này, không ngờ lại là một không gian tuyệt cảnh."

Mọi người quay sáng nhìn nhau, trong lòng không hiểu sao đều dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.

Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xoay người, nhìn bộ xương đỏ như máu đã khẽ run rẩy, hắn quát khẽ một tiếng: "Đánh."

Cùng với tiếng quát, một đôi quyền sáo đã xuất hiện trong tay hắn, đồng thời hung hăng oanh kích về phía trước.

Lực lượng khổng lồ khiến cho không khí xung quanh xuất hiện dao động mãnh liệt. Uy lực của hai quyền này đã mãnh liệt không dưới hai quyền vừa rồi của Nại Tư Nạp Đức rồi.

Ánh mắt mọi người đều sáng ngời, bọn họ đồng loạt xuất thủ, phóng thích ra lực lượng cường đại nhất của mình, hung hăng giáng xuống bộ xương khô đang tỏa ra khí tức khủng bố kia.

"Uỳnh uỳnh uỳnh....."

Vô số tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trong không gian vốn không được lớn lắm này.

Chỉ là, mọi người càng đánh càng kinh hãi.

Sự cứng rắn của bộ xương đã vượt xa dự liệu của mọi người. Cho dù bọn họ có dốc hết toàn lực công kích, nhưng cũng không thể nào lưu lại một vết thương trên bộ xương, thậm chí ngay cả một chút mạt phấn cũng không có.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên âm trầm. Hắn biết, mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi.

Nơi này không hề có bảo tàng gì, mà là một cái bẫy do một vị đại năng bố trí. Hiện giờ bộ xương còn chưa kịp khôi phục hành động, cũng đã tỏa ra khí tức khủng bố mãnh liệt như vậy. Nếu chờ nó từ trong cấm chế nào đó, hoặc là từ trong trạng thái nửa sống nửa chết khôi phục lại, bọn họ há còn đường sống.

Tâm niệm vừa động, cổ tay lật một cái, một đạo huyết quang lập tức bay ra.

Huyết Quang kích.

Kiện ngụy pháp khí cũng mang theo lực lượng huyết sắc sát khí sau khi tiến vào nơi đây, vẫn một mức nóng lòng muốn bay ra.

Trịnh Hạo Thiên ngay từ đầu đã kiệt lực áp chế, nhưng lúc anỳ cũng không thể để ý nhiều thứ như vậy nữa.

"Ba...."

Huyết quang hồng sắc chợt lóe lên, một mẩu xương trên cánh tay bộ xương lập tức vỡ tan.

Mọi người dốc toàn lực cũng không thể tổn thương tới bộ xương, không ngờ Huyết Quang kích vừa công kích tới, đã lập tức võ vụn rồi. Tuy chỉ vỡ một mẩu, nhưng cũng khiến cho mọi người sinh ra hy vọng cường đại.

"Hay, Tranh Vanh, không ngờ ngươi lại có bảo vật này." Qua Bỉ Lạc hưng phấn kêu lên: "Mau, nhanh đánh nát nó, không thể để nó khôi phục lại hoàn toàn..."

Tất cả mọi người đều là tay lão luyện, dày dạn kinh nghiêm, biết nếu để bộ xương khô này khôi phục hành động, thì bọn họ tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.

Trịnh Hạo Thiên rống lớn một tiếng, dưới sự khống chế của hắn, Huyết Quang kích lao đi như chớp, tận tình oanh kích lên bộ xương khô.

Mỗi một lần đánh trúng đều đánh nát một phần xương cốt, hơn nữa càng đáng sợ hơn chính là, những mảnh vụn xương cốt sau khi hóa thành bột phấn lại không hề tiêu tán đi, mà bị Huyết Quang kích hấp thu sạch sẽ, không lưu lại một chút nào.

Huyết Quang kích, kiện thần binh lợi khí chỉ biết hấp thụ máu tươi, lúc này không ngờ lại giống như đói bụng vô cùng, ăn quàng ăn xiên, ngay cả bột xương cũng hấp thụ.

"Hống...." đột nhiên một đạo thanh âm tràn đầy sợ hãi vang lên bên trong động.

"Yêu tộc ti tiện, cũng dám kinh nhờn hài cốt bổn tọa. Ta muốn các ngươi phải chôn cùng."

Cùng lúc đạo thanh âm này vang lên, toàn bộ bộ xương bắt đầu hoạt động. Nó thò cánh tay chớp động quang mang hồng sắc ra hư không, kéo mạnh một cái.

Huyết Quang kích phát ra một tiếng rền rĩ. Huyết quang đang bay như chớp lại bị một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy, giống như con côn trùng bị dính chặt vào mạng nhện, cho dù có kiệt lực giãy dụa cũng không thể thoát ra được.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, chợt nghe thấy mấy người Nại Tư Nạp Đức hét lớn một tiếng, bọn họ không hẹn mà cùng nhào tới.

Vào giờ khắc này, bọn họ mới chân chính không lưu lại thực lực nữa, mỗi người đều dốc hết thực lực ẩn giấu ra rồi.

Thân hình Nại Tư Nạp Đức vẫn cao lớn như trước, nhưng hai cánh tay hắn đột nhiên lại bành trướng lên gấp mấy lần, mang theo một tia khí tức nóng rực nhào tới.

Qua Bỉ Lạc hai tay nhẹ nhàng huy vũ. Ở giữa hai tay hắn, không ngờ lại dập dờn từng tia từng tia không gian nhỏ bé, như có như không.

Những tia không gian này hẹp dài, nhìn qua tựa hồ không có sức uy hiếp gì cả. Nhưng nếu thật sự đụng phải nó, thì tuyệt đối có thể khiến đối phương hối hận không kịp.

Về phần Cáp Thập lại đơn gian hơn nhiều. Hắn vung tay lên, trong tai lập tức bắn ra một chiềc đĩa tròn kỳ dị. Từng cỗ từng cỗ lực lượng huyền ảo từ trong phóng thích ra. Dưới sự ảnh hưởng của cỗ lực lượng này, không gian xung quanh bắn đầy xuất hiện dao động năng lượng vi điệu.

"Oanh...."

sau một tiếng nổ, một cánh tay của bộ xương không ngờ đã bị đánh nát.

Lần công kích này của Nại Tư Nạp Đức không ngờ lại cường hãn đến thế. Nhưng sắc mặt hắn trong nháy mắt đã trắng bệch, hơn nữa cả người cũng lảo đảo sắp ngã, tựa hồ một quyền vừa rồi đã rút sạch toàn bộ tinh khí thần của hắn rồi.

"Rắc rắc....."

Quang mang nhè nhẹ lóe lên trên bộ xương. Trong một khắc khi lực lượng của Qua Bỉ Lạc đánh trúng lên bộ xương, những tia khe nứt không gian nhỏ bé giữa hai tay hắn lập tức biến mất, mà trên bề mặt bộ xương cũng hiện ra vô số khe nứt.

Bất quá, sắc mặt Qua Bỉ Lạc cũng trở nên sầu thảm vô cùng.

Một kích vừa rồi đã là đòn sát thủ của hắn, nhưng bộ xương này thật sự cứng rắn tới mức khó tin. Ngay cả khe nứt không gian cũng không thể hủy diệt, mà chỉ lưu lại mất vết rạn mà thôi.

"Oanh...."

Tiếng nổ lớn lại ầm ầm vang lên trong huyệt động. Trong một khắc khi chiếc đĩa tròn của Cáp Thập đánh trúng bộ xương, không ngờ lập tức tự động nổ tung, Lực lượng vụ bạo tạc không ngờ lại cường đại như thế, mạnh mẽ đánh văng bộ xương xuống đất.

Vào giờ khắc này, ba người bọn hắn tuyệt đối đã dốc toàn lực ứng phó, không lưu lại chút thủ đoạn nào nữa rồi.

"Đi...." Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong bộ xương vang lên, Tiếp đó một đạo hồng ảnh lóe lên, phảng phất như xẹt qua hư không, lần lượt lướt qua thân thể ba người Nại Tư Nạp Đức.

Mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức vang lên. Thân thể ba người Nại Tư Nạp Đức đã cứng lại.

Tiếp đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Trịnh Hạo Thiên, thân thể bọn họ tứ phân ngũ liệt, phảng phất như bị mấy chục lưỡi đao sắc bén chém nát, cả người chia rời thành từng mảnh.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng trầm xuống, ba gã linh giả yêu tộc, không ngờ lại mất mạng trong nháy mắt, thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Vậy nếu là hắn, liệu có thể chống cự nổi công kích như vậy hay không?

"Choang...."

Một tiếng kêu vang lên, đạo hồng quang lúc trước rốt cuộc cũng kiệt lực, rơi xuống mặt đất.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên đảo qua, khóe mắt không khỏi nhảy lên.

Thứ chém chết tam đại linh giả yêu tộc trong nháy mắt, không ngờ chính là Huyết Quang kích của hắn.

Kiện ngụy pháp khí này ở trong tay hắn tuy rất cường đại, nhưng tuyệt đối không đến mức khủng bố thế này. Vậy mà hiện giờ, bộ xương kia chỉ phất tay một cái, dã phát ra uy lực khủng bố như vậy.

"Kẽo kẹt kẽo kẹt....."

Hai hàm răng của bộ xương cọ xát vào nhau, phảng phất như đang cười nhạo.

"Không tưởng được, thân binh của bổn tọa năm đó đã trở lại. Hắc hắc, niệm tình người mang thần binh về cho ta, bổn tọa tha cho ngươi tội bất kính."

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, khóe miệng khẽ run rẩy, trong lòng cười khổ liên tục.

Tuy hắn đã sớm biết, lai lịch Huyết Quang kích này tuyệt đối không tầm thường, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, kiện thần binh này lại là binh khí trước kia của bộ xương này.

Chẳng trách ở trong tay đối phương, nó lại có thể phát ra uy lực cường đại như thế, thậm chí còn có thể thuấn sát linh giả yêu tộc.

"Hắc hắc, bổn tọa vừa mới phục sinh, dưới tay vừa vặn thiếu người hầu hạ. Nếu người ra sức cho ta, bổn tọa chẳng những có thể tha cho ngươi một mạng mà còn có thể giúp ngươi tiến thêm một bước trên con đường võ đạo."

Trịnh Hạo Thiên trầm mặt, chân khí trong người lưu chuyển càng lúc càng nhanh, tựa hồ không hề để ý tới lời nói của đối phượng.

Thanh âm bộ xương trầm xuống: "Nếu ngươi vẫn khăng khăng cố chấp, vậy kết cục của ngươi cũng giống như ba kẻ kia."

Trịnh Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Ngươi có thể khống chế Huyết Quang kích giết chết ba người bọn họ, chẳng lẽ còn có thể sử dụng nó để giết ta sao...." Hắn đưa tay điểm một chỉ, Huyết Quang kích trên mặt đất lập tức phiêu phù giữa hư không: "Kiện thần binh này trước kia có thể là của ngươi, nhưng hiện tại, nó là của ta!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.