Bạch sắc quang mang bỗng nhiên lóe lên, khi những hình ảnh hư ảo trước mắt Trịnh Hạo Thiên đều biến mất, hắn mới phát hiện, mình đã về tới Phi Thiên phong rồi.
Đương nhiên, ở dây chỉ là phần nửa dưới của Phi Thiên phong mà thôi, còn nửa phần trên của Phi Thiên phong đã ẩn trong những đám mây xanh, bị vân vụ dày đặc bao phủ không thể nhìn thấy được.
Ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Trịnh Hạo Thiên, ngươi tạm thời hồi phong nghỉ ngơi mười ngày, mười ngày sau lão phu sẽ đưa ngươi tới Vạn Bảo Hiên".
Thần sắc Trịnh Hạo Thiên trở nên ngưng trọng, vội vàng nói: "Đệ tử tuân mệnh".
Chủ nhân của âm thanh này chính là Vân thái thượng trường lão, tất nhiên là Trịnh Hạo Thiên không dám làm trái ý.
Hắn cung kính hướng về phía bầu trời hành lễ một cái, sau đó xoay người hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong chủ phong.
Trước khi khởi hành Cao Cầu đã dặn dò hắn rất nhiều, trong đó điều khiến hắn nhớ kỹ nhất chính là: Trước khi đi rút thăm, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Dựa theo quy củ từ trước tới nay, sau khi thất giai tu luyện giả rút thăm, nhất định phải lập tức chấp hành nhiệm vụ. Hơn nữa trong thời gian này, chúng tu luyện giả không được mượn lực lượng của môn phái, mà phải tự mình hoàn thành.
Bởi vì nhiệm vụ khảo nghiệm do các đại lão trong Vạn Bảo Hiên cùng với bát đại siêu cấp môn phái đã đặt ra thiên bách kỳ quái, cho dù ai cũng nắm được quy luật bên trong, cho nên mỗi một vị thất giai tu luyện giả đều cố gắng mang theo hết những thứ có thể cần dùng đến.
Mà Trịnh Hạo Thiên sau khi biết được nguyên nhân đó, tất nhiên cũng sẽ làm như vậy rồi.
Hắn hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng phóng vào thông đạo bên trong ngọn núi, một lát sau đã tới trung tâm thị trường.
Điều giống với quá khứ chính là: Ở đây vẫn huyên náo như trước, dường như ở nơi này không lúc nào thiếu nhân khí.
Trịnh Hạo Thiên trực tiếp tiến vào chi nhánh của Vạn Bảo Hiên.
Ở nơi này hắn đã trở thành một khách quen rồi, cho dù là ở nhất giai hay nhị giai thì cũng có thể vào ra như thường. Lại càng không cần nói tới lúc này hắn đã tấn thăng tới thất giai, đã được xếp vào hàng ngũ cao giai tu luyện giả.
Trong một năm gần dây, Trịnh Hạo Thiên vẫn ở trong Phiêu Miểu Vân Hải thần bí khó lường, đã đoạn tuyệt liên lạc với Vân Thải Điệp. Tuy Vân Thải Điệp hiểu nguyên do, nhưng nếu nói là không lo lắng thì quả thật là lừa mình dối người. Lúc này nghe Trịnh Hạo Thiên tới chơi tất nhiên là rất vui mừng.
Song phương gặp mặt, trong mắt Vân Thải Điệp lóe lên linh quang, nàng không nhịn được mà ngẩn người ra, mắt mở to, sau đó mới kinh hô: "Trịnh công tử, ngươi.. ngươi đã tấn chức thất giai rồi?"
Mặc dù việc Trịnh Hạo Thiên đi tới Phiêu Miểu Vân Hải nàng cũng đã nghĩ đến qua, Trịnh Hạo Thiên có khả năng đang chờ đợi đạt được tấn chức. Nhưng mà, bất luận như thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được rằng: Trong thời gian ngắn ngủi không tới một năm Trịnh Hạo Thiên lại có trực tiếp tấn thăng đến cảnh giới linh khí sư cao giai. Tốc độ như vậy, quả thực là nghe mà cảm thấy rợn người.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Vân cô nương, Trịnh mỗ có thể tấn chức thất giai chẳng qua là nhờ may mắn mà thôi". Hắn móc ra từ trên người một cái ngọc bài, nói tiếp: "Trịnh mỗ muốn mua một ít đồ vật, mong cô nương hỗ trợ thu thập hộ".
Vân Thải Điệp lập tức hiểu rằng Trịnh Hạo Thiên không muốn nói nhiều tới việc này. Nếu như là trước kia, có lẽ trong thâm tâm nàng sẽ có chút hiếu kỳ, nhưng mà lúc này đối mặt với một vị cao giai tu luyện giả, một chút ý muốn dò xét tâm tư của nàng đã không cánh mà bay rồi.
Cầm lấy ngọc bài thoáng cảm ứng qua rồi đặt xuống, đôi mi thanh tú của Vân Thải Điệp cau lại, nói: "Trịnh công tử, giờ ngài muốn đến bản hiên tham gia bốc thăm nhiệm vụ có phải là hơi sớm không?"
Trịnh Hạo Thiên hơi giật mình, nhưng mà sau đó chợt hiểu ra: Vân Thải Điệp làm quản sự đồng bài trong Vạn Bảo Hiên, đối với việc rút thăm này chắc là không hề lạ lẫm. Vừa nhìn thấy những vật phẩm mình cần, nàng lập tức từ đó có thể suy đoán ra vài phần.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Vân cô nương yên tâm".
Vân Thải Điệp do dự một chút, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Trịnh công tử, theo Thải Điệp biết, thất giai tu luyện giả ở bát đại siêu cấp môn phái đều sau ba năm tấn chức mới đi rút thăm, ngài ... có thể xem xét lại không".
Tu luyện giả tấn thăng thất giai chưa được ba năm, trên cơ bản là chưa thông thuộc với lực lượng nên trên cơ bản thực lực vẫn có chỗ chênh lệch. Vì vậy cho nên Vân Thải Điệp khuyên hắn chớ vội vàng.
Trịnh Hạo Thiên cảm kích gật đầu với nàng một cái, sau đó nói: "Cảm ơn Vân cô nương, nhưng mà Vân cô nương cho rằng Trịnh mỗ so với Hoàng của Kim Cương nhất tộc thì như thế nào?"
Vân Thải Điệp ngẩn người, sau đó mỉm cười, lo lắng trong lòng lập tức tiêu tan, nói: "Là Thải Điệp sai rồi, mong công tử bỏ qua".
Nàng rung nhẹ cái Linh khải, lập tức có người cung kính tiến đến , Vân Thải Điệp đưa ngọc bài tới rồi nói: "Căn cứ vào danh sách, chuẩn vật phẩm bên trong thật kỹ lưỡng, ta muốn đích thân nghiệm thu".
Nhìn người nọ cung kính rời đi, Trịnh Hạo Thiên nhịn không được mà cười lên, nói: "Vân cô nương bây giờ càng lúc càng có khí độ của đại chưởng quỹ rồi".
Vân Thải Điệp khi cùng hắn nói chuyện thì rất nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng một khi sai khiến thuộc hạ của mình thì lập tức khí độ thay đổi ngàn dặm, phảng phất như biến thành một người khác.
Nghe thấy lời tán dương của Trịnh Hạo Thiên, sắc mặt Vân Thải Điệp hơi đỏ lên, nói: "Công tử chê cười rồi, nếu không phải công tử gấp gáp, Thải Điệp cũng không phải đích thân ra mặt".
Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, ở cùng với mỹ nữ này thật ra cũng là một việc khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Vạn Bảo Hiên đúng là Vạn Bảo Hiên, tuy trong danh sách vật phẩm của Trịnh Hạo Thiên có rất nhiều thứ, nhưng mà sau khi Vân Thải Điệp ra lệnh thì chỉ nửa ngày toàn bộ đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Tuy nói rằng trong những tài liệu này không có cái nào thật sự trân quý, nhưng mà có thể đạt tới hiệu suất như vậy, cũng khiến cho Trịnh Hạo Thiên tán dương trong lòng.
Đương nhiên, vì thu thập được những tài liệu này, linh thạch trong ngọc bài đã tụt tới mức nguy hiểm.
Buổi tối ngày thứ chín, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xuất quan, hơn nữa đem một lượng lớn các loại quang ám phù triện bán cho Vạn Bảo Hiên, khiến cho số lượng linh thạch trong tay hắn lại đột tăng.
Luyện chế phù triện vốn tiêu hao một lượng lớn linh tực cùng tinh thần, nhưng mà Trịnh Hạo Thiên vốn liếng hùng hậu, lại là quang ám đồng tu, có thể trong nội thể tiến hành tự động điều tiết cho nên lúc khi hắn luyện chế phù triện, bản thân cũng chẳng khác nào ở trong trạng thái tiềm tu. Mấy ngày sau, tinh thần của hắn chẳng những không có uể oải, ngược lại tinh thần càng trở nên phấn chấn.
Sáng sớm ngày thứ mười, Trịnh Hạo Thiên từ biệt trưởng bối, một mình đi lên chủ phong.
Ở đây là thánh địa trong lòng tất cả các đệ tử Vạn Kiếm Tông, dưới tình huống bình thường rất ít người dám lên thượng phong. Dù chỉ là lên giữa đỉnh nửa ngọn núi bên dướicũng không dám.
Nhưng mà, sau khi Trịnh Hạo Thiên đến nơi này, đột ngột trên bầu trời phát ra hào quang chói mắt.
Đạo tia sáng này tràn đầy lực lượng thần kỳ, nhưng mà Trịnh Hạo Thiên thân hãm trong đó cũng không kháng cự lại lực lượng này.
Hào quang ngày càng sáng, cuối cùng bọc lấy Trịnh Hạo Thiên, bay lên trên bầu trời biến mất trên đỉnh núi to lớn.
Trịnh Hạo Thiên buông lỏng thân thể, chỉ lưu lại xung quanh thân thể một tầng linh lực nhàn nhạt mà thôi, toàn thân thả lỏng cho cỗ lực lượng này dẫn dắt hắn phi hành.
Cũng không biết trải qua bảo lâu, trước mắt bỗng nhiên tinh quang mãnh liệt, ánh mắt của hắn nháy lên vài cái, kinh ngạc phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã tiến nhập vào một cung điện to lớn.
Trong tòa cung điện này, khắp nơi đều có những nét vẽ kỳ lạ, hơn nữa có những hoa văn nhiều màu sắc. Đặc biệt là những bích họa kia, quả thực là giống như có thể tùy thời phá tường mà ra theo gió bay mất, quả thật là làm cho người ta khó hiểu vô cùng.
Cho dù biết những bích họa này đều là giả, nhưng khả năng đánh sâu vào trong tri giác của người ta vô cùng mạnh mẽ.
"Trịnh Hạo Thiên". Một âm thanh già nua vang lên bên cạnh hắn: "Ngươi đi theo ta, cẩn thận đừng đi loạn, nếu không thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu".
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên rùng mình một cái, liền vội cung kính cúi đầu. Vân thái thượng trưởng lão cong ngón búng ra, giống như là cùng ai đó trao đổi cái gì, sau đó bước về phía trong cung điện.
Trịnh Hạo Thiên tập trung toàn bộ tinh thần, mỗi bước đặt chân của hắn không sai biệt tý nào so với Vân thái thượng trưởng lão.
Con đường thông vào trong cung điện không dài, nhưng hai người Trịnh Hạo Thiên đi lại trọn vẹn một canh giờ.
Tiến nhập vào trong cung điện, Trịnh Hạo Thiên càng cảm thấy kinh ngạc. Cung điện này to lớn như vậy mà không hề có một bóng người.
Vân thái thượng trưởng lão tựa hồ đã quen với điều này, lão hướng về phía trước cung diện nhẹ nhàng vung tay lên, cất giọng nói: "Môn hạ Vạn Kiếm Tông đến để nhận nhiệm vụ thất giai, thỉnh người thủ hộ hiện thân".
Thanh âm của lão vừa dứt, một đạo hắc ảnh lập tức vọt tới với tốc độ cực nhanh.
Động tac của bóng đen này cực kỳ nhanh nhẹn, trong giây lát đã tới trước mặt hai người. Vân thái thượng trưởng lão không có một cử động nào, mà Trịnh Hạo Thiên cũng chỉ hơi cau mày, sau đó bình tĩnh trở lại, tốc độ của người này mặc dù rất nhanh, nhưng nếu so với quang đạn phù triện của hắn thì không bằng.
Vân thái thượng trưởng lão vuốt râu cười nhẹ, lão đối với biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên vô cùng hài lòng.
Đạo nhân ảnh khong lưng hướng về Vân thái thượng trưởng lão, sau đó xoay người đối mặt với Trịnh Hạo Thiên.
Đến lúc này, hắn mới nhìn ra, đạo nhân ảnh này không phải là nhân loại chân chính, mà chỉ là một khôi lỗi bằng gỗ.
Loại khôi lỗi này hắn từng thấy một lần trong nhà của Lỗ đại sư, nhưng so sánh thì khôi lỗi này linh hoạt và mạnh mẽ hơn một chút.
Khôi lỗi vỗ vào sau đầu, đầu của nó lập tức nứt ra. Ở bên trong đầu của nó có hàng ngàn các loại ngọc bài.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, hắn ngẩng đầu nhìn Vân thái thượng trưởng lão, vị lão nhân gia này gật đầu một cái.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, hắn đưa tay ra tùy ý chọn một ngọc bài ở trong đầu của khôi lỗi.
Khi tay của hắn lấy ra, đầu khôi lỗi lập tức khép lại. Hơn nữa từ bên ngoài nhìn vào, cái đầu này tuyệt đối là hoàn toàn nguyên vẹn. Nếu như không phải Trịnh Hạo Thiên tận mắt nhìn thấy thì rất khó tin rằng cái đầu vừa mới mở ra rồi khép lại.
"Trịnh Hạo Thiên, ngươi nhận được nhiệm vụ gì?" Vân thái thượng trưởng lão trầm giọng hỏi.