Chiến Thiên

Chương 73: Q.2 - Chương 73: Bồi dưỡng.






Mặt trời do đó treo trên không trung, giống như một quả bóng cao sư màu đỏ, lại giống như một quả cả chua. Nó giống như một con khổng tước đang xòe đuôi, tỏa ra bốn phía quang mang màu vàng, khiến cho mặt đất trở nên ấm áp.

Vân Thải Điệp vừa mới rời đi. Trịnh Hạo Thiên liền cấp tốc cho gọi phụ tử Dư Uy Hoa và thúc cháu Lâm Đình.

Sau khi nhận được tòa trạch viện này trong Biền Tây thành. Trịnh Hạo Thiên đã mời luôn phụ tử Dư Uy Hoa và thúc cháu Lâm Đình đến đây.

Kỳ thật, hiện giờ Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều có khá nhiều tiền, mỗi người đều có một căn tiểu viện gần đây, cuộc sống cũng coi như đã hoàn toàn hòa nhập vào Biền Tây thành.

Nhưng căn nhà cũ ở Đại Lâm thôn tuy vẫn còn lưu lại, đồng thời địa vị Đại Lâm thôn ở vùng phụ cận cũng tăng lên rất cao, nhưng mấy người bọn họ đều biết, sau này chỉ sợ mình ít mà quay về đó cư ngụ.

về phần Trịnh Thành Liêm, đã sớm được khiêng đến Biền Tây thành như khiêng bồ tát rồi. Chỉ là hắn cả đời chơi với gỗ, tuy hiện giờ con trai đã phát đạt, nhưng hắn vẫn không đánh mất một thân thủ nghệ tuyệt hảo của mình. Hắn dành riêng lấy một nơi trong hậu viện, suốt ngày gõ gõ bào bào, coi như một thú vui giải sầu.

Sau một lát, bốn người Dư Uy Hoa. Lâm Đình đã đến nơi.

Lâm Bảo Hoa đi thắng vào vắn đề nói: "Hạo Thiên, đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên tìm ngươi có chuyện gì thế?"

Trong mấy người ở đây, hắn là người ở Biền Tây thành lâu nhất, biết rất rõ thực lực của Vạn Bảo Hiên, cho nên mới giống Cừu Bác Thành, có chút ngạc nhiên.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, đút tay vào ngực lấy ra một bình ngọc, nói: "Du thúc. Lâm thúc, nàng mang đồ tới cho ta."

Hắn chỉ chào hai vị trưởng bối thôi, đối với Dư Uy Hoa và Lâm Đình thì chỉ gật đầu một cái thôi. Ba huynh đệ bọn họ đã không cần đến cái lễ nghi phiền phức này đề duy trì quan hệ nửa rồi.

Dư Uy Hoa thò tay cầm lấy cái bình ngọc, mở nắp bình, nhẹ nhàng ngửi ngửi, kinh hô: "Dạng Vân đan."

Sắc mặt ba người còn lại đều biến đổi. Dạng Vân đan chính là đan dược đỉnh cấp. Lúc trước Dư Uy Hoa và Lâm Đình cũng chỉ là được dùng Dạng Vân đan mà có thể từ liệp thủ tấn thăng lên cảnh giới liệp sư..

"Mỗi bình đều chứa mười viên Dạng Vân đan, các ngươi cầm lấy mà dùng." Trịnh Hạo Thiên tủm tỉm cười, nói: "Dư thúc và Lâm thúc đều là sơ giai liệp sư, cứ mười ngày lại dùng một viên, đại khái là có thể luyện hóa hết dược lực. Lâm Đình là trung giai liệp sư, cứ năm ngày lại dùng một viên. Dư Uy Hoa là cao giai liệp sư, mỗi ngày dùng một viên đi."

Mấy người Dư Uy Hoa nghe mà không khỏi hít một hơi lạnh.

Cho dù là Dư Uy Hoa và Lâm Đình được Tôn Kiều Cảnh nhận làm môn hạ, được Cừu phủ cung cấp đan dược tu luyện, nhưng tuyệt đối không thể lãng phí đến bậc này.

"Hạo Thiên, ngươi lấy đâu ra nhiều Dạng Vân đan như vậy?" Lâm Bảo Hoa trầm giọng hỏi.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Lâm thúc, ta vẻ một ít phù triện bán cho Vạn Bảo Hiên rồi đổi lấy mấy thứ này. Các ngươi cứ yên tâm mà dùng."

Hắn thầm nghỉ trong lòng: "Hiện giờ cứ tạm thời cho các ngươi dùng đan được quen đã, chờ đến khi tấn chức liệp vương rồi mới cho các ngươi xem yêu đan. Nếu một lần lấy ra hết chỉ sợ dọa ngất các ngươi mất.’'

Dư Uy Hoa cười to mấy tiếng, nói: "Cha. Lâm thúc, các ngươi có hy vọng tấn chứ cao giai liệp sư rồi."

Nếu có đầy đủ Dạng Vân đan sử dụng, chỉ cần là người tu luyện ra chân khí, thì trên cơ bản đều có thể tấn chức cao giai liệp sư. Nhưng đáng tiếc là, không phải tất cả mọi người đều có điều kiện đề tiêu xài xa xỉ như vậy, cho dù là tứ đại thế lực Biền Tây thành cũng khó mà làm được.

Dư Kiến Thăng thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc, với tư chất của chúng ta, chỉ sợ rất khó tấn chức liệp vương, cao giai liệp sư là giới hạn cuối cùng rồi."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười. Hắn thầm nghĩ, chờ ngài tấn thăng đến cao giai liệp sư đỉnh phong rồi, ta sẽ lấy ra Bích Linh đan, khiến cho ngài phải kinh hỉ một lần nửa.

Đương nhiên, thứ quan trọng nhất - yêu đan phải chờ bọn họ tấn chức liệp vương rồi hãy nói.

Lâm Bảo Hoa vỗ vỗ vai lão bằng hữu, nói: "Kiến Thăng, đừng tham lam như vậy, nếu hai người chúng ta có thể tấn chức cao giai liệp sư, đúng là ngủ cũng cũng phải mỉm cười rồi."

Dư Kiến Thăng liên tục gật đầu, vẻ mặt rất hưng phấn.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng chợt động, nói: "Dư thúc, nếu ta đem Dạng Vân đan cho người không biết võ công dùng, có thể giúp bọn họ cô đọng thành chân khí không?”

Dư Kiến Thăng suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ cần ngươi có Dạng Vân đan, chấp nhận lãng phí hơn phân nửa dược lực, thì có thể khiến một người không có thiên phú tập võ tăng lên tới cảnh giới cao giai liệp sư. Nhưng mà...." Hắn hơi ngừng lại, nghiêm mặt nói: "Lâm Đình và Uy hoa có lẽ chỉ cần năm mươi viên Dạng Vân đan là có thể tấn thăng đến cao giai líệp sư đỉnh phong. Ta và Bảo Hoa thì cần tầm hai, ba trăm viên. Nhưng nếu là người chưa tu luyện ra chân khí, muốn đạt tới cảnh giới này, thì ít nhất cũng phải cần một ngàn viên Dạng Vân đan."

Trịnh Hạo Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần có thể làm được thì cho dù có cần nhiều Dạng Vân đan hơn nửa hắn cũng kiếm được.

Đương nhiên, nếu là lúc trước, đừng nói là một ngàn viên Dạng Vân đan, cho dù là mười viên cũng khiến hắn bó tay chịu thua rồi. Còn hiện giờ sao, Cho dù là nhiều hơn gấp mười lần hắn cũng tự tin có thể kiếm được....^

Lại lấy ra hai bỉnh Dạng Vân đan nửa. Trịnh Hạo Thiên đưa cho Dư Kiến Thăng nói: "Dư thúc, xin ngài hãy truyền cho cha ta và Uyển Ngọc tẩu tử các tu luyện chân khí."

Trong con người Lâm Đình lóe lên một tia kích động. hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên rồi gật đầu một cái thật sâu, không hề nói thêm lời cảm kích, ngược lại còn từ từ trở nên bình tĩnh.

Dư Uy Hoa cười hác hác, nói: "Hạo Thiên, sau này ta phải nhờ hết vào người rồi, còn cả cha ta, lão bà của ta, con ta..."

Trịnh Hạo Thiên dở khóc đỡ cười, nội: "Ngươi lấy đâu ra lão bà hả?"

''Hiện giờ không có, những sau này sẽ có." Dư Uy Hoa cười ha ha nói.

Trịnh Hạo Thiên giơ tay, làm bộ đuổi đánh, nói: "Mau đi tu luyện đi, chờ đến khi tấn thăng cao giai liệp sư đỉnh phong, ta lại có món quà nửa cho người."

Dư Uy Hoa hai mắt sáng ngời: "Ngươi mau nói đi...."

Trịnh Hạo Thiên nháy mắt, làm bộ thần thần bí bí: "Phật dạy: không thể nói, không thể nói....''

Đùa giỡn một hồi lâu, bốn người Dư Kiến Thăng rời đi, bọn họ cũng có chút nóng lòng muốn thử dùng đan được luyện công rồi.

Tuy Trịnh Hạo Thiên không nói rõ, nhưng ý tứ hắn đề lộ ra cũng đủ khiến mọi người phải tâm động không thôi.

Sau khi tiễn bọn họ trở về, Trịnh Hạo Thiên phân phó một tiếng, tiến vào một gian tĩnh thất, bất đầu chế tác phù triện.

Vừa rồi, Vân Thải Điệp không chỉ mang tới yêu đan và đan được, mà còn mang theo hơn một ngàn tấm phù trắng tiêu chuẩn và một lượng lớn huyết mặc trấp.

Chia đống phù triện trắng thành ba phần. Trịnh Hạo Thiên đã sớm có kế hoạch trong lòng.

Hắn sẽ luyện chế hai phần ba là Sinh Mệnh phù triện, một phần ba là Tịnh Tẩy phù.

Hắn cũng không bán hết phù triện ra ngoài, mà chỉ bán ra một nửa Sinh Mệnh phù triện mà thôi.

Về phần một nửa Sinh Mệnh phù triện và tất cả Tịnh Tẩy phù, hắn đều giữ lại. Sinh Mệnh phù triện bán đi cũng được, nhưng Tịnh Tẩy phù vô luận thế nào cũng không thể đề lộ ra ngoài.

Hắn ẩn ước cảm giác được, bán Sinh Mệnh phù triện thì sao, nhưng nếu đề người ta biết mình có thể luyện chế Tịnh Tẩy phù, thì e rằng cả đời này không bình an nổi nửa rồi.

Hắn theo thói quen làm công tác chuẩn bị xong xuôi, tiếp đó hóa thân thành cuồng bạo hùng vương.

Trong tất cả những ngọc phù sư, sợ là chỉ có hắn mới có thói quen như vậy.

Những không thể không nói, sau khi yêu hóa biến thân thành cuồng bạo hùng vương, lực lượng và sức chịu đựng của hắn so với lúc còn hình thể nhân loại thì lớn hơn nhiều lắm. Mặc cho linh lực mênh mông trùng kích thế nào, cũng không thể khiến cho cánh tay gấu của hắn rung lên dù chỉ một chút.

Hắn có thể luyện chế phù triện thành công một trăm phần trăm, đồng thời chất lượng đạt tới siêu phẩm cũng có quan hệ rất lớn đến yêu hóa biến thân.

Tuy yêu hóa biến thân như vậy khá khó coi, những vì có thể luyện chế ra nhiều phù triện tốt hơn, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Đạo phù triện trong khí xoáy càng ngày càng trở nên rõ ràng, được linh lực dẫn động, hắn dễ dàng luyện chế ra mấy chục tấm nhất giai siêu phẩm Sinh Mệnh phù triện.

Nếu đề cho ngọc phù sư khác biết tốc độ luyện chế và tỷ lệ thành công chân chính của hắn, chỉ sợ sẽ chết ngắt luôn.

Cho dù là ngọc phù sư cường đại đi nửa, lúc luyện chế phù triện có thể am đoan thành công một nửa cũng là rất giòi rồi. Những khí xoáy trong não vực Trịnh Hạo Thiên lại không giống người thường, cho nên thành tựu của hắn cũng khác người thường rất nhiều.

Một lúc lâu sau. Trịnh Hạo Thiên ngừng lại. Hắn ngồi xuống, tĩnh tọa trong chốc lát.

Sau khi hồi phục lại tinh thần mệt mỏi, khi cầm một tấm phù triện trắng lên, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng chuyển sang luyện chế ám hệ Tịnh Tẩy phù.

Đây là lần đầu tiên hắn luyện chế loại phù triện này, trinh độ thuần thục tất nhiên là thua xa Sinh Mệnh phù triện....^

Tinh thần tập trung cao độ, theo linh lực dẫn dắt. Trịnh Hạo Thiên đột nhiên phát hiện, ở trong khí xoáy của hắn bẳt đau xuất hiện một cái ấn ký phù triện mới.

Đây là ấn kỳ Tịnh Tẩy phù, tuy còn xa mới rõ ràng được như Sinh Mệnh phù triện, nhưng ẩn ước cũng bất đầu thành hình rồi.

Hắn có thể khẳng định, nếu hắn luyện chế Tịnh Tẩy phù càng nhiều thì cái ấn ký này sẽ càng trở nên rõ ràng.

Khi đạo ấn ký này bất đầu xuất hiện, khí xoáy cũng xảy ra biến hóa vi diệu. Linh lực từ trong khí xoáy tràn ra đã không có quang thuộc tính nữa, mà biến thành ám thuộc tính rồi.

Khí xoáy dần dần tăng tốc xoay tròn, biến linh lực cuồn cuộn không dứt thành ám hệ lực lượng, đựng nên một cây cầu hắc ám giữa linh bút và linh thạch.

Linh lực khổng lồ biến thành nảng lượng ám hệ, theo đường đi của linh bít mà bị phong ấn vào trong phù triện.

Một hồi lâu sau. Trịnh Hạo Thiên thở hắt ra một hơi, đạo phù triện trước mặt tựa hồ như nở ra rồi lập tức biến trở lại thành bình thường.

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười thòa mãn. Hai loại phù triện quang ám, cuối cùng hắn cũng luyện chế thành công.

Hơn nửa, phàm là phù triện do hắn luyện chế đều có chất lượng siêu phẩm, đây mới là chuyện khiến hắn vui mừng vạn phần.

Bất quá, tiếc nuối duy nhất chính là luyện chế phù triện mới tiêu hao nhiều linh lực hơn phù triện cũ rất nhiều.

Nhìn cả bàn đầy ắp những phù triện trắng chưa luyện chế, Trịnh Hạo Thiên đành bỏ qua ý định tính toán.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, trong lòng hắn khẽ động, lấy ra ngọc bài Vân Thải Điệp đưa tặng, đem linh lực và tinh thần chim vào trong đó, bất đầu cẩn thận đọc một lượt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.