Trong sơn cốc, vô số cự lang chậm rãi tản mát ra bốn phía.
Chúng vì cảm nhận thấy một lực lượng nào đó hấp dẫn, nên mới từ bốn phương tám hương tụ tập về nơi này. Nhưng khi cỗ lực lượng này biến mất rồi, chúng liền không thể nào tụ tập lại với nhau nửa.
Trong Hùng Lang sơn, mỗi một con thâm sơn cự lang đều rất kiêu ngạo. Tất cả lang vương đều không muốn thuần phục đồng loại khác.
Mà số lượng bầy sói ở nơi này lại quá đông, cho dù là bạch nhãn lang vương cũng không thể nào ra lệnh cho một bầy sói có số lượng khổng lồ như vậy.
Đương nhiên, bạch nhãn lang vương là chúng loại thông minh nhất trong những con thâm sơn cự lang. Đặng Thú kia tuy tụ triệu tập được vô số cự lang những trong số đó lại không có đến một con bạch nhãn lang vương nào.
Tất cả bạch nhãn lang vương đều ngửi thấy mùi vị nguy hiểm ở nơi này, đồng thời dẫn theo bầy sói của nó rời xa khỏi nơi đây.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa bạch nhãn lang vương và lang vương thông thường. Chúng thậm chí còn không thể bị bất cứ thủ đoạn nào dụ dỗ, khống chế. Bất quá, không phải tất cả bầy sói đều rời đi vẫn còn rất nhiều cự lang ở lại nơi này, cắn xé thi thể đồng bạn nằm la liệt khắp nơi. Chúng há cái miệng đò lỏm như chậu máu, không chút lưu tình nuốt những con cự lang đã chết vào trong bụng.
Trong ngoài sơn cốc, khắp nơi đều tràn ngập thứ mùi tanh, gay mũi đến cực điểm.
Đột nhiên, một đám mây đen từ phương xa phiêu lãng bay đến.
Tốc độ của đám mây nhìn qua thì có vẻ không nhanh, nhưng lại hơn xa liệt mà, gần như chỉ trong một hơi thở đã bay đến nơi này rồi,
Đám mây màu đen đột nhiên thu liềm trở lại, lộ ra phụ từ Cừu Đường Cổ .Tôn Kiều Cảnh và Dư Uy Hoa sắc mặt đang tái nhợt.
Mấy người bọn họ nhìn quanh một vòng, vẻ mặt không khỏi khẽ biến sắc.
Những bầy sói vẫn lưu lại nơi này phát hiện ra con mồi mới, chúng gầm gừ một tiếng, đình chỉ tranh chắp cũng ăn thịt đồng loại, cũng nhau nhào về phía bọn họ.
Cừu Đường Cổ hừ lạnh một tiếng, nói: "Nghiệt súc, muốn chết,..."
Ống tay áo hắn vung lên, trên người hắc khí dập dờn, đám mây đen kia lại xuất hiện một lần nửa, đồng thời tràn ra xung quanh.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở, đám mây mũ màu đen này đã bao phủ một diện tích bán kính mười trượng quanh thân thể hắn.
Trong mây mù, những tiếng gào thét bí thảm của bầy sói không ngừng vang lên, phảng phất như đang phải chịu đựng vô tận đau đón. Tiếp đó, mây mũ tản ra, mấy chục con cự lang dám liều lĩnh tấn công đã nằm sóng xoài trên mặt đất.
Trên người bọn chúng không hề có bất cứ vết thương nào, cũng không có một vết máu nào, thậm chí ngay cả máu tươi và tro bụi dính trên người chúng lúc trước cũng biến mất toàn bộ.
Giống như đã có người cầm bàn trải lông và nước sạch, gột rửa kỹ càng cho bọn chúng, khiến cho bọn chúng trở nên sạch sẽ như vậy.
Bất quá lần gột rửa này cũng gột rửa luôn cả tính mạng của chúng. Trên người bọn chúng hiện giờ đã không còn nửa điểm khí tức sinh mệnh.
Không có khí thế lăng lệ, cũng không có hành động khiến người ta sợ hãi. Cừu Đường Cổ chỉ tiện tay tung ra một chiêu như vậy đã dễ dàng giải quyết mấy chục con cự lang.
Dư Uy Hoa nhìn mà khóe mắt co giật. Hắn cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Cừu gia lại được xưng tụng là một trong tứ đại thế lực.
Cừu Đường Cổ đứng đầu Cừu gia vốn có thực lực cao thâm mạt trắc, có hắn tọa trấn, trong Biền Tây thành còn có người nào có thể đè ép hắn đây?
"Ngao ô."
Phảng phất như đã cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm trên người vừa tới này, những con cự lang còn lại gầm gừ mấy tiếng, những không có còn nào đám xông liên liều chết nửa.
Chúng xoay người, tản ra bốn phía mà bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vào rừng cây rậm rạp.
Trong rừng rậm, mùi máu tươi nồng đậm thường thường sẽ hắp dẫn vô số động vật ăn thịt tới. Nhưng nếu mùi huyết tinh kia nồng đậm đến cực điểm, đồng thời tràn ngập một khí tức thảm thiết không thể hình dung được, thì thường lại hình thành một vùng cấm địa, khiến cho tất cả các sinh vật theo bản nàng rời khỏi nơi đó, cự lang cũng không đám tới gần.
Cừu Đường Cổ thu hồi mây đen, giống như vừa làm một chuyện vật vãnh không đáng kể, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề lướt qua bầy sói gì chỉ một lần.
Thân hình hắn lóe lên một cái đã tiến vào trong sơn cốc, ánh mắt đảo quanh một vòng rồi đừng lại vào một chỗ.
Nếu như Trịnh Hạo Thiên có mặt ở đây lúc này, hắn là sẽ bái phục sát đất nhãn lực của Cừu Đường Cổ. Bởi vì nơi Cừu Đường Cổ nhìn tới chính là chỗ hắn và Đặng Thú giao thủ.
"Cừu lão gia. Hạo Thiên hắn...." Dư Uy Hoa run giọng hỏi.
Hắn nhìn quanh một hồi, nhưng không hề tìm thấy bóng đáng Trịnh Hạo Thiên và Nhạc Mãnh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Chăng lẽ bọn họ thật sự chết rồi, ngay cả thi thể cũng bị bầy sói nuốt sạch, Vừa nghỉ đến đây, đầu hắn không khỏi choáng váng.
Cừu Đường Cổ khẽ lắc đầu, nói: "Ngươi yên tâm, bọn họ chưa chết."
Dư Uy Hoa khép hờ hai mắt, tâm tình dần dần binh phục trở lại.
"Hừ, đám thâm sơn cự lang tập kích các ngươi là do có người khống chế.” Cừu Đường Cổ đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Một tên lang chiến sĩ yêu hóa lại có thể khống chế được nhiều thâm sơn cự lang như vậy, trên người hắn nhất định là có dị bảo.”
Sắc mặt Cừu đại tiểu thư và Dư Uy Hoa đều đại biến, những Tôn Kiều Cảnh vẫn bất động thanh sắc, tựa hồ như đã dự đoán trước được chuyện này.
"Cha, cha nói có người muốn hạ thủ Cừu gia chúng ta?" Cừu đại tiểu thư nghiêm mặt nói
Cừu Đường Cổ chậm rãi gật đầu, hắn khẽ cười, nói: "Dám hạ thủ Cừu gia chúng ta, hắc hắc, chẳng lẽ Cừu gia chúng ta mấy năm nay hiền như vậy sao?”
Trong lời nói của hắn mơ hồ lộ ra một cổ sát khí, đồng thời càng lúc càng nồng đậm.
Sau khi thấy cảnh tượng xảy ra, bọn họ không hẹn mà cũng nghỉ rằng, đối phương sử dụng thế trận lớn như vậy, nhất định là nhằm vào Cừu gia mà hạ thủ.
Nhưng bọn hắn như thế nào cũng nghỉ tới, đối tượng Đặng Thú muốn đối phó ban đầu kỳ thật chỉ có một mình Hạo Thiên mà thôi.
Chỉ là Trịnh Hạo Thiên lại vô tình tặng lại Phi Long cung cho Lâm Đình, mà mấy người bọn họ lại vào núi đi săn, cho nên mới khiến Đặng Thú triệu tập một bầy sói khổng lồ, cuối cùng biến thành tình thế không kiểm soát được như bây giờ.
Tôn Kiều Cảnh đột nhiên đưa tay lên ngực, khẽ ho khan mấy tiếng.
Cừu Đường Cổ vội vàng nói: "Kiều Cảnh, người thế nào rồi?”
Tôn Kiều Cảnh xua tay, nói: "Lão gia, không sao đâu, chẳng qua là lúc trước vận dụng lực lượng biến thân, cho nên mới dẫn phát vết thương cũ."
Hai mắt Dư Uy Hoa đột nhiên trợn trừng, nhìn Tôn Kiều Cảnh với ánh mắt khó có thể tin tưởng nổi.
Hắn cũng Tông Kiều Cảnh một mạch đánh giết qua bầy sói mà trở về, hắn đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh mà Tôn Kiều Cảnh thể hiện ra. Hình tượng đó tuyệt đối được xưng tụng là gặp thần giết thần, phật ngăn giết phật. Đem ra so sánh, ngay cả người trời sinh thần lực như Trịnh Hạo Thiên cũng trở nên bé nhỏ không đáng kế.
Nhưng đó chỉ là lực lượng phát huy khi trên người Tôn Kiều Cảnh có thương tích từ trước. Nếu như thân thể hắn hoàn hảo không có thương tổn gì thì sức chiến đấu sẽ cường hãn đến mức nào đây?
Cừu Đường Cổ than nhẹ một tiếng, nói: "Kiều Cảnh cũng là vì bảo hộ Tư Vịnh, nếu không làm sao có thể khiến vết thương cũ của ngươi tái phát."
Tôn Kiều Cảnh cười khổ, lắc lắc đầuu nói: "Bảo hộ thiếu gia là trách nhiệm của ta. Trong mắt hắn đột nhiên lóe lên một tia tinh mang, nói: "Nếu không phải lão phu thương cũ chưa khỏi, thì một đàn sói nho nhỏ làm sao có thể thương tổn được thiếu gia."
Trên mặt Cừu Đường Cổ lộ ra vẻ áy náy, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải rời khỏi Vạn Kiếm tông, có lẽ người đã được chữa lành rồi."
Tôn Kiều Cảnh liên tục lắc đầu, nói: "Lão gia, ngài nói như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi nghỉ rằng hai huynh đệ chúng ta hối hận vì lựa chọn lúc trước sao?"
Cừu Đường Cổ lắc đầu nói: "Không, ta chỉ cảm thấy có lỗi với hai huynh đệ các ngươi."
Tôn Kiều Cảnh cười ha hả, nói: "Lão gia, một khi đã như vậy, ngài nhất định phải tìm cho chúng ta một tên đồ đệ tốt, tiếp tục truyền thừa sở học cả đời này của chúng ta.”
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn lại như vô tình hữu ý lướt về phía Dư Uy Hoa.
Cừu Đường Cổ trong lòng hiểu rõ, mỉm cười, hứa hẹn nói: "Ngươi yên tâm."
Dư Uy Hoa trong lòng lo lắng bất an, cuối cùng không nhịn được nửa, nói: "Cừu lão gia, người xem huynh đệ của ta sẽ đi đâu?”
Ánh mắt Cừu Đường Cổ xoay chuyển, cười nói: "Muốn tìm hắn sao, vậy hãy đi theo ta.” Hắn vừa vung tay lên, đám mây mũ màu đen lại tràn ra ngoài, trong nháy mắt đã bao phủ bốn người vào bên trong, đồng thời bay lên bầu trời, hướng về phương xa mà phóng đi.
"Grư.... người trốn không thoát đâu.” Thanh âm điên cuồng của Đặng Thú từ phía bọn hắn chốc chốc lại truyền đến: "Ngươi muốn chạy, ta cho ngươi chạy. Nhưng ta sẽ đuổi theo ngươi, sau đó uống máu của người, ăn thịt ngươi, rút gân ngươi lột da ngươi. Ta phải lột da ngươi, làm thành đệm trải giường, vĩnh viễn vùi dập ngươi."
"Đồ điên, đúng là một thằng điên." Nhạc Mãnh thì thào nói.
"Nhạc thúc, ngài yên tâm... phù phù... Hắn nhất định... không đuổi kịp chúng ta."
Trịnh Hạo Thiên sải bước chân, cắm đầu cắm cổ chạy vào sâu trong rừng cây. Trên lưng hắn là Nhạc Mãnh đang nằm xắp, tay thì nắm chặt cây lang nha bổng.
Nhạc Mãnh nỗ lực ngoảnh đầu nhìn về phía sau một cái. Trong rừng cây rậm rạp, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng đen đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với bọn họ. Trong lòng hắn dần dần trầm xuống.
Kinh nghiệm lịch duyệt của hắn hơn xa Trịnh Hạo Thiên, biết luyện yêu võ giả rất tưởng tận.
Đặng Thú chính là luyện yêu võ giả dòng sói, mà sói lại là sinh vật dùng tốc độ và thân pháp linh hoạt mà nổi danh.
Tốc độ Trịnh Hạo Thiên mặc dù nhanh, nhưng thân thể đã bị thương, nếu mang theo một gánh nặng như hắn trên lưng, vô luận thế nào cũng có khả nàng cắt đuôi Đẳng Thú.
Hơn nửa sói là loại sinh vật kiên cường cố chắp, vì săn giết con mỗi, nó có thể truy giết không ngừng một quãng đường dài, cho đến khi giết được con mồi mới thôi.
Một khi bị chúng chú ý, không đạt được mục đích, chúng sẽ không dừng lại.
Đặng Thú nhất định được kế thừa những đặc tính của loài sói.
Nhạc Mãnh thở dài một tiếng, nói: "Hạo Thiên, ngươi buông ta xuống đi thôi."
Trịnh Hạo Thiên hô hấp dồn dập. Lúc trước chiến đấu kịch liệt, lục phủ ngũ tạng của hắn đã chắn thương nhẹ, bây giờ lại còn phải cõng Nhạc Mãnh trên lung, tay mang theo lang nha bổng bỏ chạy trối chết.
Cho dù với thể chất của hắn cũng cảm nhận thấy thân thể đang mệt mỏi đến cực độ.
Từng hạt từng hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên người hắn không ngừng nhỏ xuống, nhanh chóng thẫm ướt quần áo trên người hắn.
Tuy hắn đã cố gắng áp chế khí tức của mình, không để Nhạc thúc biết được tình trạng thật sự của mình, nhưng hắn cũng không cách nào khống chế được thân thể bản thân.
Hút vào từng ngụm từng ngụm, giống như một con cá sắp chết ngạt, đang gắng gượng hớp lấy chút không khí quý giá vào trong bụng.
Lục phủ ngụ tạng của hắn nóng rát, đau đớn, một bước chân cắt lên đều phải dùng đến khí lực toàn thân, tựa hồ có thể ngã xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
Nhưng cho dù hắn đã kiệt sức, nhưng chỉ cần hai chân còn có thể đi động, tốc độ của hắn tuyệt không chậm lại, bất kể Đặng Thú có gầm rú thế nào đi nửa, cũng không thể khiến hắn rút ngắn khoảng cách, dù chỉ nửa bước.
"Ngu ngốc, bỏ ta lại đi." Nằm trên lưng Trịnh Hạo Thiên, Nhạc Mãnh lại quát lên.
"Không...'
"Buông ra....".
Trịnh Hạo Thiên im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Được...."
Nhạc Mãnh thở phào một hơi: Khi nghe thắy Trịnh Hạo Thiên thốt lên, trong lòng hắn thật không biết là nên vui mừng hay lá bi 'ai đây.
Nhân tính, quả nhiên là ích kỷ. Trong thời khắc sinh tử. Trịnh Hạo Thiên vẫn lựa chọn tính mạng của mình.
Nhưng khi hắn vừa nghỉ đến đây thì một tiếng choang lớn đột nhiên vang bên tai.
Nhạc Mãnh khẽ ngây người, quay đầu nhìn lại xung quanh. Ở phía sau hắn, thanh lang nha bổng khủng bố lăn lóc mấy vòng trên mặt đất rồi lặng lẽ nằm ở đó.
Hắn lập tức hiểu được. Trịnh Hạo Thiên quả thực đã buông ra.
Nhưng cái hắn buông không phải là mình, mà là binh khí tùy thân - thứ mà mỗi người tập võ đều coi như tính mạng thứ hai.
"Thúc, phù phù.... Ngài bám chắc."
Trịnh Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi, từ trên một rỉ ra một tia máu đỏ tươi, nhưng tốc độ của hắn cũng chợt tăng lên một chút, kéo dài khoảng cách với Đặng Thú.
Đôi môi Nhạc Mãnh khẽ mấp máy, hai hàng lông mày hơi rung động, trong hốc mắt tựa hồ cũng có một tia hơi nước nhàn nhạt.
"Phanh, phanh, phanh...."
Hắn nghe được trái tim minh đang đập, đã bao nhiêu năm rồi trái tim hắn chưa bởi vì kích động mà trở nên loạn nhịp?
Du lãng phiêu bạt mấy chục năm, trái tim đã trở nên chết lặng, lạnh lẽo như bằng lại một lần nửa trở nên sôi trào.
Nhân tính... kỳ thật rất khó đoán.
Đôi mắt hắn dần trở nên kiên định, tựa hồ như đã hạ quyết tâm làm một điều gì đó.
Hắn chậm rãi ngả đầu lên vai đứa cháu, không hề kêu la, mà trong tình trạng xóc nảy liên tục, tận hết khả nàng điều chỉnh lại chân khí đang hỗn loạn trong cơ thể.
Đây là một việc khá nguy hiểm, những hắn vẫn tiến hành không chút kiêng nể.