Chiến Thiên

Chương 360: Q.5 - Chương 360: Cành cây Ngô Đồng.






"Hả, ngay cả ngươi cũng nhận không ra?" Nghiêm Cảnh Nhất vuốt chòm râu, khuôn mặt có chút hả hê.

Tịch Tiếu Nhân sắc mặt hơi đỏ lên, cũng may hắn tu luyện Liệt Hỏa Thuần Dương công, mặt hắn lúc nào cũng bị bao phủ bởi một màu đỏ, cho nên không ai thấy được chút màu đỏ này, thậm chí còn không ai phát hiện ra sơ hở trong đó.

Hắn hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng nói: "Kỳ trân dị bảo trên thế giới vô cùng vô tận, lão phu cũng không phải thần tiền, há có thể biết hết bảo vật trong thiên hạ?"

Nghiêm Cảnh Nhất ngẩn ra một chút, sau đó cất tiếng cười lớn: "Tịch lão nhi, thẳng thắn nói cho lão phu biết, đến tột cùng đó là vật gì đi?"

Tịch Tiếu Nhân sắc mặt hơi đổi, không khỏi trầm ngâm.

Hắn có một loại dự cảm, vật này đối với hắn cực kỳ quan trọng, có thể một bước cuối cùng của hắn có liên quan đến vật này.

Đối với vật này hắn nhất định phải giành được, vì thế hắn đang lo lắng có người âm thầm ngáng chân.

Dường như nhận ra ý nghĩ của hắn, Nghiêm Cảnh Nhất lắc đầu nói: "Tịch lão nhi, nếu lão phu nhận ra lai lịch vật ấy, đối với ngươi chẳng phải có trợ giúp lớn sao?"

Tịch Tiếu Nhân hai mắt sáng lên, rút cuộc nói: "Cũng được, ngươi tới xem thử đi."

Thân hình hắn hơi nghiêng, khí tức cường đại trên người thu liễm lại, khu vực bị hỏa diễm bao phủ nhất thời biến mất.

Nghiêm Cảnh Nhất cười hắc hắc, hắn tiến lên một bước, đã tới bên người Tịch Tiếu Nhân, ánh mắt hắn chớp động một tia linh quang dị dạng, sau đó đảo qua Mặc Tinh Thạch trên tay Tịch Tiếu Nhân.

Đột nhiên, hắn bỗng nhiên kinh thán một tiếng.

Là một đỉnh cấp luyện khí sư, kiến thức của hắn hơn xa Tịch Tiếu Nhân, lúc trước nhìn thoáng qua không phát hiện cái gì, nhưng lúc này cẩn thận kiểm tra, mới biết được vật này quả nhiên không tầm thường.

Mặc Tinh Thạch chính là một loại ngọc thạch màu đen tinh khiết ẩn chứa không gian thần kỳ.

Loại tinh thạch này đều là thuần màu đen, ngay cả hạ phẩm có chứa tạp chấp cũng không thể che giấu đi màu đen mỹ lệ như bầu trời đên của loại tinh thạch này.

Thế nhưng khối tinh thạch này lại khác, trong màu đen thuần túy không ngờ bao hàm một tia màu đỏ của hỏa quang.

Sâu trong đôi mắt hắn không ngờ là một viên Mặc Tinh Thạch bên ngoài màu đen, bên trong màu đỏ.

Đến lúc này, Nghiêm Cảnh Nhất trong lòng hối hận không ngớt, Ngọc thạch kỳ diệu như vậy không ngờ hắn lại dễ dàng buông tha, thực sự quá không có thiên lý.

Tay nhẹ cầm ngọc thạch, một tia thần niệm của hắn tiếp vào bên trong Mặc Tinh Thạch.

Lúc này, trong không gian Mặc Tinh Thạch phiêu đãng một ngọn lửa yếu ớt, dường như có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.

Thế nhưng sau khi thần niệm của Nghiêm Cảnh Nhất cảm nhận được đám lửa này, hắn lại bị chấn động thật sâu, bởi vì hắn cảm nhận được, bên trong ngọn lửa này chứa đựng lực lượng sinh mệnh cùng lực lượng hủy diệt vô tận.

Nó giống như một sinh mệnh tồn tại hai trạng thái mâu thuẫn trái ngược, đồng thời có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào.

"Vụt..."

Dường như cảm ứng được thần niệm Nghiêm Cảnh Nhất xâm nhập chiếm cứ không gian, ngọn lửa đột nhiên bùng nổ, đốt cháy sạch sẽ tia thần niệm của hắn.

"Hừm."

Nghiêm Cảnh Nhất hừ nhẹ lên một tiếng, lập tức chặt đứt thần niệm, chỉ là trên mặt hắn không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi.

Trong đầu chợt lóe linh quang, cuối cùng hắn cũng từ điển tịch cùng kinh nghiệm cả đời mình đưa ra một kết quả khiến hắn khó tin.

"Không, không có khả năng..." Hắn nỉ non nói: "Trên thế giới sao có thể còn tồn tại vật ấy chứ?"

Tịch Tiếu Nhân trợn tròn hai mắt, vội vàng hỏi: "Đến tột cùng là vật gì vậy?"

Không chỉ có hắn mà mấy trăm vị linh giả đều ngừng hô hấp, tò mò vô cùng.

Tuy rằng họ không có tư cách tranh đoạt thứ này, nhưng nghe qua để biết cũng tốt.

Nghiêm Cảnh Nhất sắc mặt thay đổi, đột nhiên nói: "Bằng hữu, viên Mặc Tinh Thạch này ta muốn có, ngươi muốn đổi thứ gì?"

Tịch Tiếu Nhân giận tím mặt, nói: "Nghiêm huynh, đây là ý tứ gì?"

Nghiêm Cảnh Nhất lắc đầu, nói: "Vậy này đối với luyện khí sư chúng ta cực kỳ quan trọng, lão phu nếu có được vật này, có thể tiến thêm một bước trên con đường luyện khí." Hắn áy náy nói: "Tịch huynh, xin lỗi."

Tịch Tiếu Nhân mơ hồ phóng thích ra hỏa ý nóng rực cường liệt, mọi người đứng xung quanh hắn không nhịn được mà lùi về phía sau, nhưng Nghiêm Cảnh Nhất vẫn bất động như núi, dường như không cảm giác được bất cứ thứ gì vậy.

"Khụ." Trịnh Hạo Thiên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, hắn vươn tay, thu viên Mặc Tinh Thạch lại, nói: "Hai vị tiền bối, viên Mặc Tinh Thạch này hiện tại là của tại hạ."

Hai người đều ngẩn ra, ánh mắt đều trở bên có chút bất thiện.

Tịch Tiếu Nhân cười nhạt, nói: "Ngươi đưa vật ấy ra tự nhiên là muốn trao đổi, lẽ nào hiện tại muốn lùi bước sao?"

Nghiêm Cảnh Nhất da mặt hơi co quắp, da cười nhưng thịt không cười nói: "Không sai, vật ấy không nên ở trên mình ngươi, cẩn thận dẫn họa vào người a."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng nổi giận, hắn làm sao lại quên mất, trong đại linh giới chính là mạnh sống yếu chết, điều này không chỉ đúng trên người đám tu luyện giả, cho dù là những tồn tại đứng ở đỉnh núi như đại linh giả cũng vậy.

Cường hành đoạt vật với họ mà nói chính là thuận lý thành chương, dù cho nơi này thuộc về thế lực lớn như Vạn Bảo hiên bọn họ không ngờ cũng không hề kiêng nể.

"Tịch huynh, Nghiêm huynh, hai vị thực sự đã quên đây là đâu sao?"

Bỗng nhiên, một bóng người từ sâu trong cốc nhẹ nhàng đi ra, đây là một vị lão giả sắc mặt hồng hào, ăn mặc hoa lệ, trên người hắn mang một khí độ cao quý, cho dù là giơ tay nhấc chân cũng phóng ra một cỗ uy thế cường đại vô cùng.

Nghiêm Cảnh Nhất cùng Tịch Tiếu Nhân sắc mặt hơi đổi, bọn họ miễn cưỡng nói: "Vân huynh, đã lâu không gặp."

"Vị này là ai?" Trịnh Hạo Thiên nhỏ giọng hỏi.

Có thể khiến hai đại linh giả kiêng kỵ, tự nhiên là cùng thân phận với bọn họ.

Vân Thải Điệp sắc mặt rạng ngời, nói: "Đây là thủ tịch đại trưởng lão Vân Phiêu Phiêu của bản hiên, một thân tu vi cực kỳ bí hiểm."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vân Thải Điệp, lại liên tưởng đến họ của hai người, trong lòng có chút hiểu ra, vì sao Vân Thải Điệp có thể thu được rất nhiều tin tức không thể truyền ra ngoài như vậy.

"Tịch huynh, Nghiêm huynh, Vạn Bảo hiên chúng ta tổ chức lần thịnh hội này, chính là mong muốn giới linh giả có thể bù đắp lẫn nhau, nhưng tuyệt không muốn nhìn thấy việc ép mua ép bán." Vân Phiêu Phiêu mỉm cười, thế nhưng dưới khuôn mặt tươi cười dường như hàm chứa một tia băng lãnh: "Danh dự cùng chữ tín của bản hiên đã tồn tại mấy vạn năm, tuyệt không thể bị hủy trong tay lão phu."

Nghiêm Cảnh Nhất cùng Tịch Tiếu Nhân lông mày nhăn tít, bọn họ tuy rằng đều có chỗ dựa, không sợ trời không sợ đất, nhưng nếu đụng phải con quái vật lớn như Vạn Bảo hiên cũng là không dám có chút khinh thị.

Chỉ là, Vân Phiêu Phiêu tỏ thái độ cường ngạnh như vậy khiến bọn họ trong lòng vừa tức giận lại vừa thất kinh.

Chẳng lẽ, vật ấy vốn là do Vạn Bảo hiên lấy ra để giữ thể diện?

Đồng thời gật đầu, hai người bọn họ sắc mặt đều hòa hoãn xuống, Tịch Tiếu Nhân cười ha ha nói: "Vân huynh nói đùa, chúng ta sao có thể ép mua ép bán chứ? Chỉ là bàn bạc một chút mà thôi."

"Được." Vân Phiêu Phiêu gật mạnh đầu một cái, nói: "Như vậy hội giao dịch tiếp tục, xin mời vị bằng hữu này khai màn đầu tiên được không?"

Hắn điểm một chỉ về phía Trịnh Hạo Thiên, không ngờ hủy đi quy củ số thứ tự, để hắn là người tiếp tục giao dịch hội.

Chỉ là lúc này căn bản không ai phản đối, ngược lại mọi người hăng hái bừng bừng.

Trịnh Hạo Thiên cảm kích gật đầu với Vân Phiêu Phiêu một cái, hắn một lần nữa đặt Mặc Tinh Thạch lên khay, nói: "Các vị, mời."

"Chậm đã." Tiếu Tịch Nhân đột nhiên vung tay, nói: "Không biết các hạ muốn loại bảo vật gì?"

Hắn hỏi như vậy là muốn thêm thông tin để trao đổi, với thân phận cùng thực lực của hắn, cũng không có người nào vì việc nhỏ ấy mà chỉ trích.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Ta nghĩ mình cần một vài bảo vật thuộc tính không gian."

Tịch Tiếu Nhân sắc mặt trở nên khó coi, mà Nghiêm Cảnh Nhất cất tiếng cười lớn, hắn không chút do dự đặt năm viên cực phẩm Mặc Tinh Thạch lên khay.

Mặc Tinh Thạch tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải vật phẩm độc nhất vô nhị, nhưng nếu bỏ lỡ vật kia, chỉ sợ cả đời không có cơ hội gặp.

Trịnh Hạo Thiên đảo mắt, khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngoại trừ hai vị trước mặt, không ngờ rất ít người lấy ra vật phẩm chuẩn bị trao đổi.

Tuy rằng đại đa số người đều ồn ào bàn tán, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng buông tha.

Trong lòng hắn thầm than, thực sự là người có tên cây có bóng, trước mặt hai vị cường giả, đúng là không có bao nhiêu người muốn giơ đầu ra chịu báng, cho dù bọn họ có thân phận bài che lấp diện mạo thực cũng vậy.

Tịch Tiếu Nhân cắn chặt hàm răng, đột nhiên từ trên người móc ra một vật, đặt lên khay, nói: "Bằng hữu, ta dùng vật này trao đổi, ngươi nhìn xem thế nào?"

Trịnh Hạo Thiên đảo mắt qua, không khỏi ngẩn ra.

Trên khay là một cành cây khô, dùng thần niệm đảo qua không ngờ phát hiện bên trong cành cây khô này ẩn chứa lực lượng sinh cơ khổng lồ.

Thấy Tịch Tiếu Nhân xuất ra cành cây, Nghiêm Cảnh Nhất sắc mặt hơi biến đổi, nói: "Khá lắm Tịch lão nhi, ngươi thật sự bỏ được."

Tịch Tiếu Nhân sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Vật ấy tuy trân quý nhưng đối với ta vô dụng, nếu có thể đổi lấy bảo vật có ích với ta, vậy cũng đáng."

Nghiêm Cảnh Nhất đảo mắt hai vòng, hắn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên từ trên người lấy ra ba ống tròn, hai thanh thần binh cùng ba bộ áo giáp, nói: "Đây là ba bộ trận đồ lão phu luyện chế, tuy rằng không thể so với bộ đại trận thủ hộ lúc trước, nhưng lại có thể hiệu dụng thần kỳ khác. Về phần hai thanh thần binh cùng ba bộ áo giáp đều là do lão phu luyến tiếc không bán hay trao đổi, hơn nữa cộng thêm năm viên cực phẩm Mặc Tinh Thạch, xem ra cũng ngang với giá trị vật kia."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại động, Nghiêm Cảnh Nhất là nhân vật cỡ nào, trận đồ, thần bình cùng áo giáp hắn coi trọng sao có thể coi thường chứ?

Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn về phía cành cây khô kia, máu huyết trong người hắn không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm xúc muốn chiếm hữu cực mạnh.

Hắn do dự một lát, nói: "Xin hỏi tiền bối, cành cây khô này rút cuộc là vật gì, không ngờ trân quý như vậy?"

Tịch Tiếu Nhân sắc mặt bình tĩnh nói: "Vật ấy chính là Cành cây Ngô Đồng, sau khi Phượng hoàng biến mất, trong đại linh giới đã không còn bao nhiêu, trên Phiêu Miểu đại lục cũng chỉ trong tay lão phu mới có một cành."

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, cành cây Ngô Đồng, Phượng phong(*).....

(*) :Phượng phong: phong trong từ phong tục, ở đây ý chỉ tập tính của phượng hoàng là đậu trên cây Ngô Đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.