Chiến Thiên

Chương 617: Q.5 - Chương 617: Cảnh giới cao hơn.






Trong lòng Trịnh Hạo Thiên đột nhiên vừa động. Một ý niệm cực kỳ quỷ dị đột nhiên lóe lên trong đầu hắn. Hắn trầm giọng nói: "Âm Mị... chân nhân, ngài có chuyện gì cần tại hạ cống hiến sức lực?"

Nếu Túy chân nhân tin nàng đã hàng phục được tâm ma thì nàng đương nhiên không còn là ma thần nữa, mà là chân nhân rồi.

Âm Mị mỉm cười, phảng phất như bách hoa đua nở, khiến cho người ta chấn động tâm thần.

"Trịnh chân nhân, ta hy vọng ngươi có thể cùng ta đi tới viễn cổ mộ phần."

"Không được."

Đúng lúc này, không chỉ có Túy chân nhân quả quyết lắc đầu, mà ngay cả mấy người Thất Xảo chân nhân cũng cự tuyệt không chút do dự.

Bắc Đẩu chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Muội muội, nếu ngươi còn chưa từ bỏ ý định thì tỷ tỷ sẽ đi với ngươi một chuyến. Trịnh chân nhân vừa mới tấn chức tông sư, thật sự không nên đi mạo hiểm."

Trịnh Hạo Thiên hít thật sâu một hơi. Lúc này hắn đã hiểu được, vị Âm Mị chân nhân này đã biết trên người hắn có thánh khí Huyết Quang kích rồi. Chỉ là, nàng lại không dám khẳng định, liệu nó đã bị mình luyện thể thành công hay chưa.

"Âm Mị chân nhân, tại hạ muốn thỉnh giáo một chuyện." Hắn trầm giọng nói: "Từ khi nào ngươi đã biết thánh khí rơi vào tay ta?"

Mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt lập tức rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên. Túy chân nhân lại thầm nghĩ trong lòng, tên tiểu tử này, ẩn giấu đúng là sâu a.

Âm Mị ôn nhu nói: "Ở trong Hàn Lâm tiểu Linh giới, ngươi đã từng vận dụng lực lượng của thánh khí, ta đương nhiên có thể cảm ứng được." Nàng hơi dừng lại một chút, lại nói: "Bản thân ta cũng có chút tò mò. Năm đó ta đánh rơi thánh khí trong đại hải mênh mông , không biết như thế nào lại rơi vào tay ngươi?"

Trịnh Hạo Thiên cũng không giấu diếm nói: "Vật này là tại hạ đoạt được từ tay một tên ngư nhân."

Âm Mị chậm rãi gật đầu, nói: "Thiên đạo tuần hoàn, quả nhiên có quy luật của nó. Ha ha, vật ấy cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Phiêu Miểu đại lục chúng ta."

Túy chân nhân nhíu mày, nói: "Trịnh sư đệ, nghe ngu huynh một câu, đem thánh khí trả lại cho Âm Mị ." Hắn dừng lại một chút, nói: "Bảo tàng Vạn Kiếm tông chúng ta phong phú, có thể mặc ngươi lựa chọn, một kiện thánh khí thôi mà, không cần tham luyến làm gì."

Âm Mị tức giận nhìn Túy chân nhân một cái, nói: "Túy huynh, giá trị của kiện thánh khí này vượt xa tưởng tượng của ngươi. Đừng nói là Vạn Kiếm tông, cho dù là tất cả bảo vật của nhân tộc cộng lại cũng đừng hòng so sánh được với nó."

Túy chân nhân hừ nhẹ một tiếng, mặc dù không phản bác nhưng rõ ràng là không tin.

Trịnh Hạo Thiên cũng cười khổ một tiếng, nói: "Sư huynh, tiểu đệ cũng không phải là tham luyến nó, mà là thật sự không thể hoàn trả."

Túy chân nhân khẽ ngây người, nói: "Vì sao."

Trịnh Hạo Thiên vươn một cánh tay ra, một vầng huyết sắc từ trong tràn ra. Ngay sau đó, cánh tay của hắn đã biến thành một mũi kích chớp động quang mang hồng sắc.

Tất cả mọi người đều cả kinh. Hai mắt Âm Mị tỏa sáng, nói: "Thần binh luyện thể, không ngờ ngươi đã đem nó luyện thể thành công rồi...."

Sắc mặt Túy chân nhân lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn đương nhiên biết thần binh luyện thể sẽ gây ra hậu quả gì.

Trừ phi làm thịt Trịnh Hạo Thiên, nếu không căn bản không thể nào tách vật đó ra khỏi cơ thể hắn.

"Thiên ý, đúng là thiên ý." Âm Mị thì thào, nói: "Chiến trường linh giả quả nhiên thuộc về nhân tộc chúng ta."

Túy chân nhân sửng sốt nói: "Ngươi nói gì?"

Ánh mắt Âm Mị đảo qua một lượt tất cả mọi người xung quanh, nói: "Túy huynh, năm xưa khi tiểu muội xâm nhập viễn cổ mộ phần, từng gặp được một kỳ ngộ. Chỉ là chuyện này thật sự quá mức ly kỳ, cho nên vẫn không nói cho mọi người biết."

Túy chân nhân nghiêm mặt nói: "Hiện tại ngươi có thể nói rồi chứ?"

"Vâng." Âm Mị nói: "Năm xưa khi tiểu muội phiêu đãng trong mộ phần, đã vô tình xâm nhập vào một cái thông đạo hư vô, đồng thời tiến vào trong Đế Vương lăng."

"Ngươi tiến vào Đế Vương lăng?" Túy chân nhân biến sắc nói: "Nơi đó không phải đã bị phong ấn hoàn toàn, bất cứ ai cũng không thể tiến vào sao?"

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia tinh mang, hắn cũng biết một số thông tin về viễn cổ mộ phần rồi.

Nơi đó là một vùng đất rộng lớn vô cùng, là mộ phần của vô số cường giả. Bên trong những mộ phần đó cất giấu các loại bí pháp cường đại, nhưng có nguy hiểm trí mạng.

Mà mộ phần lớn nhất trong đó chính là Đế Vương lăng ở chính giữa trung tâm. Chỉ là bao nhiêu năm qua, vô luận các vị tông sư các tộc có cố gắng thế nào cũng không thể tiến vào bên trong.

Âm Mị khẽ gật đầu, nói: "Chính bởi vì tiến vào Đế Vương lăng cho nên tiểu muội mới tìm được thánh khí ở trong đó, hơn còn biết được một bí mật kinh thiên." Nàng cười tự giễu nói: "Chính bởi vì duyên cớ đó cho nên tiểu muội mới bị thập đại cấm địa chi vương liên hợp truy sát.

Nếu không phải được các vị huynh trưởng cứu giúp thì lần đó tiểu muội vô luận thế nào cũng không thể sống sót rời khỏi chiến trường."

Túy chân nhân cùng mọi người nhìn nhau. Cho dù là tông sư chân nhân cường đại như bọn họ, vào lúc này hô hấp cũng phải ngưng trọng hơn vài phần.

Bởi vì bọn họ đều biết, chuyện Âm Mị sắp kể tiếp theo tuyệt đối là đại sự kinh thiên động địa.

Âm Mị nhẹ giọng nói: "Ở trong Đế Vương lăng, có ghi lại một truyền thuyết lưu truyền từ thời viễn cổ." Nàng dừng lại một chút, nói: "Thời viễn cổ, ở trong Đại Linh giới trừ chiến trường linh giả ra, còn có một chiến trường long phượng. Thiên địa linh lực ở nơi đó càng thêm nồng đậm, lại rộng lớn khôn cùng, so với Đại Linh giới còn thích hợp cho sinh linh sinh tồn và phát triển hơn."

"Chiến trường long phượng không phải đã biến mất theo long phượng lưỡng tộc sao?" Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, nói: "Ý ngươi là, toàn bộ long phượng lưỡng tộc đã di chuyển vào trong chiến trường long phượng, đồng thời phong ấn nó lại?"

Có thể đứng ở nơi này, đều là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh cả. Vừa nghe Âm Mị khơi gợi liền lập tức nghĩ ra đáp án.

"Không sai, ở thời viễn cổ, long phượng lưỡng tộc lần lượt sinh ra một vị cường giả đỉnh cấp. Tu vi bọn họ đều đạt tới cảnh giới đỉnh phong của tông sư. Vì thế bọn họ mới tìm mọi biện pháp để đột phá cái cực hạn này. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bị thất bại, bởi vì bọn họ phát hiện, trong hoàn cảnh như Đại Linh giới, tông sư chân nhân đã là tu vi đỉnh phong và cực hạn rồi. Nếu như muốn tiến thêm một bước nữa thì nhất định phải tiến vào một hoàn cảnh mới."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, nói: "Đại, tiểu linh giới."

Hắn là tu luyện giả tấn chức từ Tiểu Linh giới mà lên, đối với biến hóa của hoàn cảnh có cảm nhận cực kỳ sâu sắc.

Tu hành trong hoàn cảnh giống như Tiểu Linh giới, cho dù thiên phú có cao tới đâu thì cũng chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới thập giai thường thường thôi. Nhiều nhất là thập giai vô địch. Nhưng vô luận như thế nào, cũng khó có khả năng tấn thăng linh giả trong loại hoàn cảnh như vậy.

Tuy năm xưa, mấy người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư đã tấn chức trong Hàn Lâm tiểu Linh giới, nhưng tình huống lúc đó lại hoàn toàn bất đồng.

Âm Mị chân nhân hàng phục tâm ma thành công, hoàn toàn thoát khốn, đồng thời còn dẫn ma khí vô biên trong Thiên ma giới tới. Nồng độ linh lực ở nơi đó thậm chí so với địa vực bình thường trong Đại Linh giới còn nồng đậm hơn, đương nhiên không thể vơ đũa cả nắm được.

Nếu như nói tu luyện giả là cực hạn của Tiểu Linh giới, thì tông sư chính là cực hạn của Đại Linh giới.

Bên trong hoàn cảnh này, cho dù thiên phú có cường đại hơn nữa cũng không thể nào siêu việt cực hạn tông sư, đạt tới cảnh giới cao hơn.

Chính như phượng hoàng chi vương trong truyền thuyết kia, cảnh giới tối cao mà bọn hắn có thể đạt tới cũng chỉ là vô địch tông sư mà thôi.

Âm Mị chậm rãi nói: "Không sai, các ngươi đều hiểu được đạo lý này rồi." Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phảng phất như xuyên thấu qua vô tận phong vân, nhìn thấy một địa phương thần bí xa xôi: "Long phượng chi vương muốn tìm kiếm hoàn cảnh mới, nhưng mặc cho bọn họ có cố gắng thế nào cũng không thể tìm được. Cuối cùng hai vị tiền bối cường đại này đã hạ một quyết định kinh thiên. Bọn họ nói: "Nếu không có hoàn cảnh như vậy, thì chúng ta sẽ sáng tạo ra nó."

Trong lòng mấy người Trịnh Hạo Thiên đều phát lạnh, nhưng đồng thời cũng dâng trào cảm xúc mênh mông.

Hai vị đại năng này không ngờ lại muốn sáng tạo ra một thế giới cường đại hơn cả Đại Linh giới.

Có lẽ, cũng chỉ có long phượng chi vương đứng trên đỉnh thế gian mới có suy nghĩ như vậy.

"Chiến trường long phượng và chiến trường linh giả đã trở thành mục tiêu của bọn hắn." Âm Mị tiếp tục tiết lộ bí mật không ai biết được: "Bọn họ đã thiết hạ một trận pháp cấm chế không gì sánh nổi bên trong chiến trường, chậm rãi thay đổi toàn bộ thế giới chiến trường, đồng thời phát động chiến tranh vô tận giữa các cường giả, khiến cho tất cả cường giả lần lượt ngã xuống. Mà lực lượng của những người ngã xống cũng không hề biến mất, mà dung nhập vào bên trong chiến trường, khiến cho chiến trường đạt tới trình độ cường đại hơn." Nàng dừng lại một chút, như cười như không nói: "Ha ha, Hiện giờ các ngươi đã biết vì sao chiến trường linh giả lại có những điểm thần kỳ kia rồi chứ. Linh giả bảy sao trở lên có thể nhận được lợi ích cực lớn ở đó, nhưng trước khi tấn chức bảy sao, bọn họ lại phải giết chóc thật nhiều, cống hiến cho chiến trường bao nhiêu linh lực đây?"

Đám người Trịnh Hạo Thiên lại một lần nữa biến sắc, chiến trường linh giả đã tồn tại từ thời viễn cổ. Bọn họ vốn cho rằng, đây là thánh địa sinh ra để bồi dưỡng tông sư tương lai cho các tộc. Chỉ là hiện giờ mới biết được, thì ra hết thảy đều là do long phượng lưỡng tộc giở trò quỷ.

Chỉ là, đối với năng lực của cường giả hai tộc này, bọn họ cũng bội phục sát đất.

Cũng chỉ có chủng tộc cường đại như vậy mới có thể sáng tạo ra vùng đất thần kỳ như vậy.

"Long phượng lưỡng tộc cùng cải tạo hai đại chiến trường này, sau mấy vạn năm tích lũy, chiến trường long phượng đột phá giới hạn, đạt tới cảnh giới cao hơn trước. Vì thế long phượng chi vương mới dẫn theo toàn bộ tộc nhân của bọn hắn cùng một số chủng tộc phụ thuộc trung thành tiến vào chiến trường long phượng, đồng thời phát động thần thông, mang theo chiến trường long phượng biến mất khỏi Đại Linh giới."

Túy chân nhân thở dài một hơi. Sau khi nghe được câu chuyện này, tất cả mọi người đều chấn động vô cùng.

Âm Mị chậm rãi, nói: "Năm đó long phượng chi vương cải tạo hai đại chiến trường, nhưng khi rời đi lại chỉ mang theo một cái. Mà chiến trường linh giả trải qua vô số năm tích lũy, cũng đạt tới tiêu chuẩn tấn chức rồi." Trong thanh âm của nàng đột nhiên lộ ra một vẻ kích động: "Muốn tấn thăng tới cảnh giới cao hơn, tuyệt đối không chỉ có nhân tộc chúng ta. Nếu như chúng ta bỏ qua, coi như không biết được, thì khi chủng tộc khác chiếm được thánh khí, đồng thời biết được bí mật này, thì bọn hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?"

"Thì ra là thế, thì ra là thế...." Túy chân nhân thì thào hai tiếng, đột nhiên nói: "Âm Mị, ngươi có tính toán gì không?"

"Thánh khí luyện thể." Âm Mị nhìn Trịnh Hạo Thiên nói: "Ngươi đã làm tới được bước này, thì có thể tiến vào Đế Vương lăng thử nắm giữ toàn bộ chiến trong tay. Nếu như có thể thành công thì toàn bộ chiến trường sẽ là của ngươi."

Trịnh Hạo Thiên kinh hãi, nói: "Nếu như thất bại?"

"Ta không biết." Âm Mị thành thật, nói: "Ta đã nói tất cả nhân quả cho ngươi biết rồi. Còn lựa chọn ra sao, đều là do ngươi thôi."

Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng, nhìn về phía các vị tông sư.

Sắc mặt mọi người biến đổi không ngừng, lúc thì cổ quái, lúc thì bình thản không một gợn sóng, nhưng tất cả đều giống nhau, không một ai lên tiếng gợi ý cho hắn.

Cúi đầu trầm tư một hồi lâu, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cười, nói: "Nếu kiện thánh khí này đã bị ta luyện thể thành công, chứng tỏ ta có duyên với nó. Một khi đã vậy, không đi thử một chút thì chẳng phải quá đáng tiếc sao...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.