Kim Cương Vương Tộc cường hãn bá đạo nhất trong Kim Cương nhất tộc là chuyện không thể nghi ngờ.
Hắn cũng không vận dụng yêu lực gì, linh lực trên người cũng chưa từng có dao động, cư nhiên chỉ bằng vào lực lượng cơ bắp đã trực tiếp nhảy tới giữa không trung.
Tố chất thân thể cường hãn bậc này, cho dù là ngay cả Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn yêu hóa biến thân cũng phải hoảng sợ.
Cũng may tốc độ phản ứng của ba người cũng không chậm, lúc Thạch Bá mới vừa nhảy dựng lên, dưới chân bọn họ đã phun ra linh lực, trong nháy mắt bay cao hơn mười trượng.
Mặc dù Thạch Bá này bổ nhào về phía trước nhanh như tia chớp, nhưng mà tốc độ linh khí phi hành cũng không chậm chút nào. Thân thể Thạch Bá dừng lại trên không trung, không bị rơi xuống, mà biến chuyển, tiếp tục nhào tới hướng Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng nói: “Vương huynh, Hoắc huynh, viên nhân phía dưới giao cho các ngươi.”
Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương đồng thời gật đầu, bọn họ cũng hiểu ý tứ của Trịnh Hạo Thiên.
Nếu đã đến đây, sớm muộn gì cũng gặp cường giả lục giai. Lấy trang bị cường đại vượt xa nhân loại bình thường của họ, cho dù đối diện có mấy viên nhân lục giai cũng có thể thủ thắng, lực chiến đấu của họ thật sự làm người ta nghi ngờ.
Dù sao, viên nhân phía dưới chỉ là Kim Cương nhất tộc bình thường, cũng không phải là Kim Cương vương tộc cường đại.
Hai người đồng thời hướng về phía dưới, tách ra khỏi Trịnh Hạo Thiên.
Dưới chân Hoắc Khánh Cương là một thuyền độc mộc, mà dưới chân Vương Vũ lại là một con chim lớn, hai người bọn họ điều khiển linh khí phi hành chậm rãi bay về phía viên nhân ở dưới.
Thạch Bá dùng ánh mắt hung hãn liếc về Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương một chút, nhưng cũng không để ý đến.
Đối với hắn mà nói, thôn xóm này có bị diệt vong căn bản cũng không đặt ở trong lòng, cho dù cả thôn bị tru diệt sạch trước mắt, hắn cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
Đây chính là suy nghĩ của người có địa vị cao, bọn họ sẽ không để tộc nhân bình thường ở trong lòng.
Cho dù là nhân loại, hay là Kim Cương nhất tộc, ở phương diện này đều chó má như nhau.
Trịnh Hạo Thiên vung tay lên, ba nghìn đạo kiếm quang lần nữa phóng ra, bọn nó lóe lên quang huy sáng ngời, đánh về phía Thạch Bá đang trôi lơ lửng trên không trung.
Khi còn tam giai, Trịnh Hạo Thiên chỉ có thể điều khiển một ngàn đạo kiếm quang, mà lúc này tùy tiện vung tay, đã có thể phóng ra ba nghìn đạo kiếm quang.
Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết, mỗi khi bọn họ đột phá, uy năng vốn có sẽ đề thăng không gì sánh nổi.
Thạch Bá nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đưa tay ra, chắn trước thân thể, yêu lực quanh người bắt đầu khởi động, ngay cả trên da cũng sáng lên một tầng quang huy kim sắc nhàn nhạt.
“Bang….bang….bang…”
Tiếng va chạm liên tiếp không ngừng phát ra trên thân thể hắn.
Kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên như điện ngắn ngủi trong thời gian ngắn đã đâm lên hơn ngàn kiếm.
Song, những thứ cực kỳ đáng sợ này, giết viên nhân như tàn sát kiến hôi lần này lại gặp phải một thân thể vô cùng cường hãn.
Ba ngàn kiếm quang oanh kích lên mặt ngoài thân thể Thạch Bá, cũng không mang đến cho hắn bất kỳ thương tổn thực chất nào. Chỉ để lại từng dấu vết màu trắng rất nhỏ.
Bất quá những đường màu trắng này cũng không thể bảo tồn bao lâu, cơ hồ ngay khi kiếm quang rời đi liền khôi phục bình thường.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một ngụm khí lạnh, mặc dù hắn đã sớm biết Yêu Ma Tinh Quái Nhị Thập Tứ Thánh đại danh đỉnh đỉnh, nên cũng không thể dễ dàng khinh thường tồn tại cường đại này.
Nhưng mà khi giao thủ chính thức mới hiểu được, thì ra những thành viên vương tộc này lại có thực lực cư nhiên kinh khủng vượt xa trong tưởng tượng của mình nhiều.
Cường hoành chống lại ánh sáng linh khí như thế, điều này cũng thật là quá khoa trương mà.
Thạch Bá lộ ra tia mỉm cười đắc ý, rống lên một tiếng, hắn quơ bàn tay giống như cự thạch, đột nhiên đánh về phía Trịnh Hạo Thiên.
Nhất thời, một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng từ hư không truyền tới, tựa hồ muốn kéo Trịnh Hạo Thiên cùng Độn Thiên Chu lại.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, Thạch Bá đột ngột đánh như vậy, cũng không biết người này tu luyện như thế nào, lúc này trình độ cường hãn của lực lượng đã không cách nào nói được.
Khẽ bi hút tới, thậm chí lực hút này còn làm cho hắn có cảm giác khó chống lại.
Tâm niệm thay đổi nhanh chóng, vô số linh lực quán thâu vào trong Độn Thiên Chu. Dù sao nó cũng là một bảo khí, nên sau khi nhận được vô số linh lực duy trì, thân hình vốn lảo đảo của nó lại lần nữa ổn định.
Sau đó, Trịnh Hạo Thiên đưa tay ra điểm, trước mặt hắn lần nữa sáng lên, một tấm chắn khổng lồ chợt hình thành, vững vàng phong tỏa không gian trước mặt hắn.
Trên tấm chắn này có uy năng khổng lồ khó tưởng tượng được, ngay khắc nó xuất hiện, Trịnh Hạo Thiên liền không cảm thụ được hấp lực mênh mông lúc nãy.
Bất quá, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cũng không khá hơn.
Đồng thời điều khiển ba bảo khí, mặc dù nhìn qua uy phong lẫm liệt, nhưng mà linh lực tiêu hao thật sự quá lớn. Nếu không phải hắn treo đầu dê bán thịt chó, lúc điều khiển Hải Vương thuẫn chỉ sử dụng chân khí, thì chỉ bằng vào một linh khí sư tứ giai nho nhỏ như hắn, sợ là khó có thể đồng thời phóng thích ra uy năng ba kiện bảo khí bất đồng.
Thạch Bá sửng sốt một chút, ánh mắt cuồng bạo có một chút chần chờ.
Tên nhân loại này, rất mạnh.
Điểm này hắn có thể nhìn vào thần binh bảo vật mà thấy được, đây đều là ba kiện bảo khí, mà trong nhân loại kia chỉ cần có một kiện bảo khí thôi, thì đã là nhân vật rất giỏi rồi.
Kim Cương nhất tộc mặc dù cường đại, nhưng bọn hắn cũng không đần độn ngu si.
Cổ họng Thạch Bá đột nhiên ngửa cổ, hắn hít một hơi, gào thét một tiếng tràn đầy thê lương, bên trong tiếng gào thét tràn đầy vẻ thảm liệt.
Trịnh Hạo Thiên rùng mình, Kim Cương nhất tộc này không phải muốn liều mạng đó chứ.
Hắn tiện tay phẩy ra, ba nghìn đạo quang mang quanh người hắn nhất thời nổi lên biến hóa kỳ dị, vô số con tiểu long dần dần hiện ra.
Bảo khí chi quang mặc dù cường đại, nhưng cũng không cách nào đánh đồng cùng bảo khí hóa hình.
Nếu bảo khí chi quang bình thường không cách nào làm bị thương con Kim Cương vương tộc này, vậy hóa hình thì sao.
Song, còn không đợi kiếm quang hóa long, Thạch Bá đã nặng nề từ giữa không trung hạ nhanh xuống mặt đất, hai chân hắn hung hăng đạp lên mặt đất, nhất thời nhảy lên. Lần nhảy này cũng không cao lắm, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong chớp mắt đã nhảy ra xa mười trượng, mũi chân rơi xuống đất lại nhún lên, lần nữa vọt lên.
Tốc độ này ngay cả cùng nhân loại phi hành cũng không kém chút nào.
Trịnh Hạo Thiên nhìn đến líu lưỡi, giờ mới hiểu được người này cố làm ra vẻ, mà trong lòng đã quyết bỏ qua đồng bạn mà chạy trốn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vận dụng ba đại bảo khí, làm sao có thể cho Thạch Bá chạy được.
Vô số linh lực tràn vào bên trong Độn Thiên Chu, uy năng bảo khí vào giờ khắc này vô cùng nhuẫn nhuyền.
“Vèo….”
Thanh âm kịch liệt phát ra trên hư không, Trịnh Hạo Thiên giống như Thần Cơ tiễn trong nháy mắt phóng đi, truy kích theo Thạch Bá.
Thạch Bá nghe được thanh âm sau lưng không đúng, hắn quay đầu nhìn lại không trung, không khỏi bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán.
Tốc độ như vậy, cũng quá khoa trương đi….
Song, hắn lại không biết, bảo khí này cũng không phải do nhân loại chế luyện, mà là tinh phẩm của ngư nhân vương tộc chân chính, là vật bảo mệnh của cường giả trực hệ huyết mạch của ngư nhân vương tộc.
Ngư nhân cường giả Ước Sắt nếu mà ở trong thế giới nhân loại, cũng tương đương với tử tôn của chưởng giáo chân nhân Vạn Kiếm Tông, hắn có bảo vật như vậy cũng là chuyện bình thường. Ngay cả Trịnh Hạo Thiên yêu hóa biến thân chim đại bàng cũng không cách nào thoát khỏi truy kích của hắn, chứ đừng nói chi đến Kim Cương vương tộc.
Mấy thấy không cách nào bỏ chạy, Thạch Bá lập tức bị khơi dậy bạo khí hung lệ trong huyết mạch.
Hắn chợt xoay người một vòng, chụp ngược về Trịnh Hạo Thiên.
Cười lạnh một tiếng, Độn Thiên Chu liền chuyển ngoặt qua một bên, lập tức lui về. Tiến nhanh lui dễ cũng chỉ có bảo khí mới làm được như vậy.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, một tấm thuẫn khổng lồ ném tới, mãnh liệt đụng ngã Thạch Bá.
Tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, tấm thuẫn cư nhiên bay ngược về phía sau, nhưng Thạch Bá thì bị nện xuống mặt đất.
Ngay sau đó, giữa không trung phi vũ ba nghìn kiếm quang hóa long, mặc dù như vậy sẽ làm Trịnh Hạo Thiên tiêu hao linh lực rất lớn, nhưng mà muốn đối phó một tên Kim Cương vương tộc, phải tiêu hao như thế cũng là tất nhiên.
Ba nghìn còn tiểu long đồng loạt trong nháy mắt nặng nề kích tới người Thạch Bá.
Thạch Bá kêu to một tiếng, khí sắc bên trong thanh âm đã không còn. Hắn rõ ràng cảm ứng được, những tiểu long này bất đồng với kiếm quang, đã có thể uy hiếp tánh mạng mình.
Trên người hắn đột nhiên dâng lên vô số quang mang kim sắc, yêu lực sôi trào, miễn cưỡng kiên trì.
Song, ba nghìn con tiểu long lại thu về, bọn nó cư nhiên từng đôi một dung hợp lại, trong nháy mắt ngưng tụ thành một ngàn năm trăm con tiểu long.
Những con tiểu long này diện mục dữ tợn, trông rất sống động, bọn nó bay vút lên, trực tiếp xuyên thấu thân thể Thạch Bá, đâm xuyên qua thân thể cường hãn của hắn vô số lỗ thủng.
Thạch Bá tru lên, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, lòng hắn biết tất chết không thể nghi ngờ.
Mắt thấy một ngàn năm trăm còn tiểu long lần nữa đâm tới, hắn đột nhiên rống to, hung hăng đánh lên ngực mình, sau đó, một đạo quang mang kim sắc khổng lồ phóng lên cao, thoáng cái đã biến mất không còn thấy gì.
Trịnh Hạo Thiên ngưng thần chờ đợi, cũng không có bất kỳ chuyện gì, trong lòng không khỏi buồn bực.
Bất quá ngay sau đó hắn lại vung tay lên, một ngàn năm trăm con tiểu long giống như nước chảy, hoàn toàn bao phủ Thạch Bá.
Một khắc đồng hồ sau, Thạch Bá đã hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn tử vong.
Trịnh Hạo Thiên lấy ra một túi không gian, đưa thi thể vào bên trong.
Mặc dù thi thể hắn đã vỡ nát, nhưng mà trong mắt luyện khí sư và luyện đan sư nhân loại, đây đều là chí bảo vô thượng, Trịnh Hạo Thiên tự nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Hắn xoay người, bay về phía thôn xóm đang truyền ra tiếng chém giết động trời kia.
Song, hắn lại không biết, trên một đại lục ở Đại Linh giới, một vị Kim Cương nhất tộc đang bế quan tu luyện đột nhiên rống lên một tiếng giận dữ kinh thiên.
“Người đâu, mở cho ta một thông đạo đến Tiểu Linh giới, mau…”