Chiến Thiên

Chương 397: Q.5 - Chương 397: Đã lâu không gặp.






Không trung giống như một con chim lớn béo mập, khắp cả thân hình đều là những đám mây trắng muốt như lông vũ. Ở giữa những đám mây trắng lại có những khe sâu thăm thẳm màu lan, ánh mặt trời rực rỡ lại xuyên qua những cái khe đó, chiếu sáng khắp vạn vật trên mặt đất.

Đột nhiên, một đạo thân ảnh hắc sắc từ trong đám mây chui ra. Nó giương đôi cánh thật lớn, phát ra những tiếng hót chói tai.

"Vụt...."

Tiếp đó, thân ảnh của nó lại biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như một thanh kiếm hắc sắc, xuyên thấu qua hư không, bay về phương xa.

Đây là tốc độ siêu cấp của chim đại bàng, truyền thừa từ hung cầm viễn cổ.

Tuy linh thể đại bàng lúc này vẫn chưa phát huy tốc độ cực hạn của mình, nhưng tốc độ phi hành như vậy đã không thua gì mấy linh giả phi cầm cường đại rồi.

Mà ở trên tấm lưng mềm mại của linh thể đại bàng, Trịnh Hạo Thiên đang thoải mái nằm ngả ngón. Hắn lẳng lặng hưởng thụ cái cảm giác tuyệt vời, được thả mình chìm nổi trong biển mây vô tận, để mặt ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên thân thể của mình.

Trên khóe miệng hắn khẽ nở một nụ cười an nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy ngôi sao đã sáng hoàn toàn trên cánh tay, vẻ mặt của hắn lại càng trở nên vui vẻ.

Thời gian hắn tiến vào chiến trường linh giả cũng không dài, chỉ mới mười ngày ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng chỉ trong mười ngày ngắn ngủi này, hắn đã thành công tấm chức một sao. Tuy tấn chức một sao không khó, nhưng cái tốc độ mười ngày chấn chức một sao, cũng đáng để hắn khoe khoang với mọi người rồi.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một thân ảnh khôi ngô tráng kiện.

Hoàng, niềm kiêu ngạo của kim cương nhất tộc cũng tiến vào chiến trường linh giả. Hơn nữa còn tạo ra chiếc tích chói lọi, không gì so sánh nổi.

Chỉ trong thời gian mấy tháng, hắn đã giết chết hơn trăm vị linh giả dị tộc, đồng thời tấn thăng tới đẳng cấp bốn sao. Mà đó lại là tin tức nhận được trước đây. Hiện giờ, có khi hắn đã trở thành linh giả năm sao rồi cũng chưa biết chừng.

Chiến tích như vậy, tốc độ như vậy, lại có bối cảnh cường đại - một trong thiên địa nhị thập tứ thánh cường đại, đã khiến cho thanh danh của hắn lan truyền khắp toàn bộ chiến trường linh giả.

Mỗi khi nhớ tới đối thủ cường đại này, trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại tràn ngập chờ mong cùng chiến ý dạt dào.

Bối Tịch Đức tuy cũng là niềm kiêu ngạo của nhân tộc, đồng thời có thực lực rất cường đại. Nhưng trong suy nghĩ của Trịnh Hạo Thiên, chỉ có kim cương Hoàng mới có tư cách trở thành đối thủ chân chính của hắn thôi.

Nếu ý nghĩ này của hắn để Bối Tịch Đức biết được, nhất định sẽ khiến hắn giận tím mặt, nhào tới khiêu chiến

Tốc độ đại bàng phi hành đột nhiên chậm lại, cặp cánh to lớn hơi chao nghiêng, lượn tròn một vòng lớn. Đôi mắt sáng ngời mà lợi hại của hắn lập tức bắn ra hai đạo tinh mang giống như dao nhọn.

Trên mặt đất, hai con dị thú đang điên cuồng chém giết. Trên người bọn chúng đã có mấy chục vết thương lớn nhỏ bất đồng, tuy khí tức quanh người vẫn cường liệt như trước, nhưng cho dù là nhãn lực của Trịnh Hạo Thiên cũng có thể dễ dàng nhìn ra, chúng đã như nỏ mạnh hết đà rồi.

Rất rõ ràng, hai con dị thú này đã đánh nhau rất lâu rồi. Thực lực của bọn chúng tuy không thể nói là ngang nhau, nhưng tuyệt đối không chênh lệch bao nhiêu.

Cho nên tới giờ khắc này, chúng đã bắt đầu liều mạng rồi.

Đại bàng giương cánh, lập tức bay lên thật cao, giấu mình vào sâu trong tầng mây.

Chiến trường linh giả, là một nơi tràn ngập giết chóc.

Trừ bỏ phải phòng bị địch nhân trước mắt ra, còn phải chú ý đề phòng kẻ ở ngoài dánh lén nữa.

Hai con dị thú này đều là cường giả cấp bậc linh thể, nhưng hiện giờ chúng đã đánh nhau tới phát điên rồi, nhất định phải phân cao thấp sinh tử kiếp này ở đây.

Đây chính là điều cực kỳ kiêng kỵ trên chiến trường linh giả.

Bởi vì loại giao chiến này rất dễ gây ra lực lượng dao động kịch liệt, do đó hấp dẫn càng nhiều linh giả hơn tới.

Mượn gió bẻ măng, ngao sò đánh nhau ngư ông đắc lợi, đây tuyệt đối là chuyện mà đám linh giả thích làm nhất.

Chính như lúc này, ánh mắt sắc bén của chim đại bàng đã phát hiện, ở cách nơi hai con dị thú đại chiến không xa, có một thân ảnh quỷ dị đang tiềm phục dưới một tảng đá lớn.

Nhưng, Trịnh Hạo Thiên chỉ lạnh lùng cười.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn. Phải xem xem, rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng.

"Hống...."

"Grao...."

Hai tiếng gầm đinh tai nhức óc từ trong miệng hai còn linh giả cự thú bạo phát. Phảng phất như biết, đây sẽ là lần đánh cược cuối cùng, hai con linh giả cự thú này đều dốc toàn lực, tung ra một đòn cường đại nhất của mình.

Từng gợn từng gợn sóng lực lượng quái dị mà cường đại từ trên người bọn chúng tỏa ra. Những gợn sóng này không ngừng giao phong, va chạm trong hư không, gây ra những con sóng xung kích càng thêm mãnh liệt.

Tất cả xung quanh đều bị ảnh hưởng cực lớn, ngay cả những tảng đá to lớn trên mặt đất cũng bị đánh nát thành bột phấn trong nháy mắt.

Hai linh giả cự thú không hề lưu lại thực lực, hung hăng đụng vào nhau, tạo thành một uy lực gần như mang tính hủy diệt.

"Oanh...."

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, một con cự thú cuối cùng cũng ngã xuống không cam lòng. Trong một khắc khi thân thể nó tiếp xúc với mặt đất, toàn bộ sinh cơ trên người đã tiêu tán hết.

Hai con linh giả dị thú này cũng không biết mắc phải cừu hận không đội trời chung gì, mà con cự thú này nguyện chết trận đương trường, chứ không muốn viễn độn bỏ chạy.

Con dị thú linh giả còn lại tuy sống sót, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, trên người máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất, thân hình khổng lồ lảo đảo chực nhã, phảng phất như có thể ngã nhào xuống đất bất cứ lúc ào.

Bất quá, dù sao cũng là kẻ chiến thắng cuối cùng, cho nên nó đương nhiên là hưng phấn dị thường.

Ngẩng đầu, nó gầm lên một tiếng vui xướng, Đạo thanh âm này nhanh chóng truyền ra thật xa, tràn ngập một khí thế mãnh liệt duy ngã độc tôn.

Trên bầu trời, Trịnh Hạo Thiên mỉm cười. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy trận chiến này, đồng thời nhìn thấy thảm trạng của con dị thú kia, thì khi nghe thấy tiếng gầm này, tuyệt đối không thể tưởng tượng được, vào giờ phút này, nó lại đang cực kỳ chật vật.

Con dị thú này cũng coi như thông minh. Ngay khi đại địch vừa mới ngã xuống, liền dốc toàn lực gầm một tiếng, cảnh báo đám dị tộc linh giả định mon men mò tới.

Nhưng nó lại không biết, ngay tại một nơi cách đó trăm trượng, một thân ảnh ẩn núp đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện.

Khi linh giả dị thú còn toàn thịnh, đạo hắc ảnh đó có lẽ vẫn ẩn núp không ra. Nhưng lúc này, nhìn dị thú thương tích đầy mình, giống như một bữa tiệc thịnh soạn linh đình trước mắt. Bất cứ kẻ nào cũng khó mà từ chối nổi miếng thịt béo bở, chỉ cần đưa tay một cái là có thể giành lấy a.

Nó cũng giống như con dị thú vừa chết, cũng là dị thú ba sao. Mà đánh giết với một linh giả cùng cấp, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, cho nên nó tuyệt đối không buông bỏ chiến quá hiếm có này.

Nhưng ngay trong nháy mắt định thu thập chiến quả, nó đột nhiên có cảm ứng, toàn bộ thân thể cao lớn dịch ngang sang bên cạnh.

"Xoẹt...."

Một tiếng xé gió bén nhọn xẹt qua bên cạnh người nó. Tuy nó đã dự cảm được nguy hiểm, đồng thời lập tức phản ứng lại. Nhưng tốc độ đạo hàn quang này thật sự là quá nhanh, trong nháy mắt đã để lại một vết thương sâu tới tận xương trên cơ thể nó.

"Ngoa...."

Cự phú phát ra một tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ. Nó quay đầu, há ngoác cái miệng như chậu máu, rồi phun ra một đạo hỏa quang đỏ tươi như máu.

Đạo hỏa quang này phảng phất như có uy lực cực lớn, khiến cho đạo hắc ảnh kia giống như gặp phải quỷ, vội vàng thối lui về phía sau. Nhưng đạo hỏa quang này lại đuổi theo không bỏ, đồng thời dùng tốc độ còn nhanh hơn đuổi theo hắn.

"Bùng...."

Một tiếng, nổ chợt vang lên. Đạo hắc ảnh lập tức bị nhấn chìm vào trong ngọn lửa huyết sắc.

Linh giả cự thú hơi ngẩn ra. Nó tựa hồ đang kinh ngạc, làm sao thực lực kẻ này lại kém đến thế. Chỉ là trong nháy mắt đó, dưới bụng của nó chợt lóe lên một đạo quang huy rực rỡ.

Phảng phất như một lưỡi đao sắc bén xuyên thấu qua lớp vải dày, một đạo hàn quang dọc theo hạ thể cự thú đột nhiên bay lên, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã xẹt qua thân thể nó, cho tới tận giữa sọ mới phá không bay ra.

Cự thú há to miệng, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin và không cam lòng.

Tiếp đó, thân thể nó chậm rãi đổ vật sang hai bên, toàn bộ thân hình khổng lồ, dưới một đạo hàn quang chẳng có gì đáng chú ý, không ngờ bị chém thành hai nửa.

Vô số máu tươi phun ra lênh láng cùng nội tạng nát bét rải đầy mặt đất.

Nhưng cảnh tượng huyết tinh này vẫn không thể dao động tới ý chí của cường giả linh thể.

Người vừa xuất thủ giết chết dị thú, không ngờ lại là một nhân loại mặc hắc y, dáng người mảnh khảnh. Tay hắn nhoáng lên một cái, thứ tỏa ra hàn quang mãnh liệt lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Một đạo tuyệt sát, con dị thú linh giả cường đại kia, không ngờ chỉ dưới một đao, đã bị mất sạch sinh cơ.

Trên bầu trời, hai mắt đại bàng lập tức trừng lên.

Tuy nhân loại phía dưới mang khăn che mặt, không nhìn thấy dung mạo thật sự. Nhưng trong nháy mắt khi hắn xuất thủ, đã bạo phát khí tức của mình ra ngoài.

Chỉ là trong một tích tắc ngắn ngủi này, Trịnh Hạo Thiên đã từ khí tức mà nhận ra thân phận của đối phương.

Chin đại bàng đột nhiên giương cánh, cứ như vậy từ trên không trung lao xuống.

Trong một khắc khi nhìn thấy người kia, hắn bỗng vội vã muốn chạy tới.

Hắc y nhân lặng lẽ đi tới thi thể dị thú, cước bộ của hắn vững vàng hữu lực, phảng phất như không phát giác ra điều bất thường trên bầu trời.

Nhưng ngay trong một khắc khi chim đại bàng sắp tiếp cận mặt đất, hàn quang lúc trước đột nhiên lại lóe lên, tỏa ra một vầng quang huy chói mắt rực rỡ, phảng phất như có thể cắt đứt tất cả mọi thứ trên thế gian.

Chim đại bàng rung động hai cánh, thân thể xẹt qua tạo thành một đường cong tuyệt đẹp giữa hư không, trong tích tắc tránh được một đao tuyệt sát lăng lệ.

Tuy một đạo thất bại, nhưng hắc ý nhân kia cũng không tức giận chút nào, trong lúc ánh đao chớp động, lật tay một lần nữa chém tới.

Chim đại bàng lại lượn nhào một vòng trong hư không, khó khăn lắm mới tránh thoát được một đao nữa, cuối cùng tiếp cận mặt đất thành công.

Đứng trên lưng đại bàng, Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu, hắn cũng không hề phòng ngự, mà mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn hắc ý nhân tới gần.

Tinh mang phảng phất như tới từ đêm tối vô tận đột nhiên biến mất.

Trong một khắc khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, sát khi lăng lệ tràn ngập lại giống như tuyết tan, dần dần tiêu tán.

"An An, đã lâu không gặp." Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Ta cũng tấn chức linh thể rồi...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.