Trong phòng Trịnh Hạo Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Sau một lát Vương Vũ lại từ ngoài bước vào.
Bạch Mân cũng không sử dụng tướng mạo thật của mình để tiến vào Bạch Thảo phong, mà đã hóa trang qua một chút. Bất quá, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên nếu hắn muốn thuận lợi ra vào Bạch Thảo phong, thì nhất định phải có Vương Vũ cùng đi. Nếu như để người ta vô tình nhận ra, phát sinh lộn xộn gì đó, thì đối với hắn mà nói, đó chinh là một đại họa.
"Trịnh huynh, Bá Vương phong không ngờ lại lén lút thi triển thủ đoạn như vậy. Chúng ta... có nên cầu viện Phượng sồ phong hay không.” Vương Vũ đè dặt hỏi:
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát, nói: “Vương huynh, ngươi cho rằng lời Bạch Mân nói có thật hay không?"
Tuy hắn từng cứu mạng Bạch Mân ở Tiểu Linh giới, nhưng việc này lại quan hệ tới danh dự của Bá Vương phong. Bạch Mân thân là đệ tử Bá Vương phong, há lại vì vậy mà để lộ tin tức cho mình,
Vương Vũ nghiêm nghị gật đầu, nói: “Lời của Bạch Mân có tới tám chín phần không giả.”
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: “Làm sao khẳng định được?”
"Trịnh huynh còn nhớ, khi ngươi cứu Bạch Mân khỏi tay kim cương hoàng tộc, tình cảnh của hắn như thế nào không?"
Trịnh Hạo Thiên hơi nghĩ lại một chút, lập tức bừng tĩnh, nói: “Ý ngươi là, hiện giờ hắn đang bị đồng môn xa lánh?"
Lúc trước, khi đám người Bá Vương phong bị kim cương hoàng tộc đuổi giết, ai nấy đều bo bo giữ mình, mắt thấy Bạch Mân bị kim cương hoàng tộc vây khốn, hơn nữa mạng cũng lâm vào nguy hiểm, nhưng không có một kẻ nào tới cứu viện, mà quay đầu bỏ chạy. Nếu không phải Trịnh Hạo Thiên xuất thủ cứu giúp, thì Bạch Mân sớm đã chết không có chỗ chôn rồi.
Vương Vũ mĩm cười, nói: “Trịnh huynh nói không sai. Những đệ tử của Bá Vương phong kia sau khi trở về mặc dù không thể nào đổi trắng thay đen, nhưng đều đồ hết sai lầm lên người Bạch Mân. Đồng thời còn nói xấu Bạch Mân trước mặt Hàn Lũy Nguyên. Nói tính mạng hắn là được ngươi cứu. Kết quả, mặc dù Bạch Mân đã đột phá thất giai vào năm trước, thành đệ tử hạch tâm của Bá Vương phong, nhưng không hề được trọng dụng, mà bị phải tới binh kho quản lý sổ sách. Cho nên trong lòng hắn...." Vương Vũ lắc đầu nói," Làm sao phục được?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, đột nhiên hỏi: “Trước kia ngươi từng liên hệ với hắn?"
Vương Vũ mĩm cười, nóị: “Tiểu đệ từng gặp hắn vài lẩn, cũng coi như hợp ý nhau.” Hắn hơi dừng lại rồi bổ sung: “Trịnh huynh yên tâm, tiểu đệ gặp hắn rất bí mật, ngoại trừ ngươi ra, không có một kẻ thứ tư biết được. Hon nữa, tiểu đệ còn từng tặng hắn một ít phù triện, rất có ích đối với con đường tu hành của hắn.”
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cảm thán. Tu vi Vương Vũ tuy không cao, nhưng trên phương diện câu kéo quan hệ, đối nhân xử thế lại giỏi hơn mình không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải hắn có chuẩn bị tốt từ trước, cố ý kết giao thì cho dù Bạch Mân có biết việc này, cũng tuyệt đối không dễ dàng báo cho Bạch Thảo phong biết.
"Vương huynh, theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào.” Trầm ngâm một lát. Trịnh Hạo Thiên chậm rãi hỏi.
Vương Vũ nghiêm nghị nói: “Tiểu đệ từng nghe nói đến ngụy pháp khí. Biết nó có uy lực rất lớn, chỉ sợ không phải người thường có thể chống lại. Tu vi Trịnh huynh tuy hơn xa đồng bối, nhưng...." Hắn liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái, xác định đối phương không có vẻ tức giận gì, lúc này mới nói tiếp: “Bạch Thảo phong trùng kích hạ phong là chuyện rất lớn. Trịnh huynh không ngại tới Phượng sồ phong cầu kiến Văn Nhân Bảng Oánh, đồng thời báo rõ tình hình thực tế, có lẽ có thể mượn được một kiện ngụy pháp khí.”
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: “Ngụy pháp khí là chí bảo bậc nào chứ, há lại dễ dàng mượn được.”
Vương Vũ chần chừ một chút, cười khổ: “Trịnh huynh nói rất đúng, bất quá vẫn nên thử một chút.”
Trịnh Hạo Thiên phất phất tay: “Vương huynh yên tâm, chuyện ngụy pháp khí tiểu đệ sẽ xử lý. Ngươi không cần lo lắng, chỉ có đòn sát thủ mà Hàn Lũy Nguyên chuẩn bị kia mới thật khiến ta có chút lo lắng.”
Vương Vũ khẽ ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ. Nhìn biểu tình của Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ thật sự không để kiện ngụy pháp khí kia vào trong lòng. Chẳng lẽ hắn thật sự nắm chắc đối phó bảo vật cấp bậc cường giả bán linh thể này sao?
Tuy điều này thật sự khiến người ta khó mà tin nổi, nhưng vừa nghĩ tới đủ loại kỳ tích mà Trịnh Hạo Thiên từng sáng tạo ra, hắn lập tức có vài phần tưởng.
Suy nghĩ một chút. Vương Vũ nói: “Trịnh huynh, vô luận Hàn Lũy Nguyên có chuẩn bị mưu mô gì đằng sau. Thì hắn cũng không thể thay Hoa Lộ phong xuất chiến được. Chúng ta... cũng chỉ có gặp chiêu phá chiêu thôi.”
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, Vương huynh, chuyện này chỉ giới hạn ta và ngươi biết, không nên nói cho những người khác.”
Hiện giờ trên Bạch Thảo phong, tuy tu vi của hắn chỉ là bát giai, nhưng thực lực lại là đệ nhất.
Nếu như ngay cả hắn cũng bó tay không có biện pháp, thì những người khác cho dù có biết thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Hơn nữa, Bạch Mân chấp nhận mạo hiểm báo tin này cho hắn, hắn cũng không muốn biến thành chuyện ai ai cũng biết.
Trong Bá Vương phong, có thể chôn xuống một cái đinh như vậy, ngày sau tuyệt đối sẽ có tác dụng cực lớn.
Vương Vũ khẽ ứng tiếng, đang định quay đầu rời đi thì đột nhiên khựng lại, trên mặt lộ ra một tia dị sắc.
Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: “Làm sao vậy?"
Vương Vũ đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ vừa cổ quái vừa ngưng trọng, nói: “Trịnh huynh, tiểu đệ vừa hồi tưởng lại môn quy Vạn Kiếm tông, đột nhiên nhớ ra một thứ.”
"Môn quy làm sao?"
"Môn quy Vạn Kiếm tông, trong đại bỉ các phong, cho phép khách khanh thái trượng trưởng lão xuất chiến.”
"Khách khanh thái trượng trưởng lão..." Trịnh Hạo Thiên trong lòng giật mình, cả kinh nói: “Ngươi nói là khách khanh thái trượng trưởng lão?”
Khách khanh trưởng lão binh thường tối đa cũng chỉ là cường giả thập giai. Trịnh Hạo Thiên đương nhiên sẽ không đặt bọn họ vào trong lòng. Nhưng nếu đối phương đột nhiên phái ra một cường giả linh thể, thì cho dù trong tay hắn có hai kiện ngụy pháp khí, e rằng cũng phải nuốt hận mà về.
Tất cả tư liệu về Hoa Lộ phong chợt lóe lên trong đầu Trịnh Hạo Thiên.
Sau một lát, hắn trầm giọng nói: “Hoa Lộ phong không có cường giả linh thê tọa trấn. Hơn nữa dựa theo quy định, khách khanh thái trượng trưởng lão muốn tham chiến, thời gian gia nhập phải nhiều hơn một năm, cho dù Bá Vương phong có muốn giúp bọn hắn, cũng bất lực mà thôi.”
Vương Vũ cười khổ một tiếng, nói: “Nếu Bá Vương phong thật sự quyết tâm muốn giúp Hoa Lộ phong, kỳ thật còn có thể thông qua dàn xếp.”
Tuy hắn không phải là môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông, nhưng từ khi đi theo Trịnh Hạo Thiên, hắn liền bỏ rất nhiều tinh lực ra để nghiên cứu các hạng môn quy của Vạn Kiếm tông. Nếu luận về trình độ thông thuộc quy định môn phái, cho dù là trong toàn bộ tông môn, chưa chắc đã có ai có thể vượt qua được hắn.
Chân mày Trịnh Hạo Thiên hơi nhướng lên, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Dàn xếp thế nào?"
Vương Vũ cúi đầu, khẽ thì thầm vào tai Trịnh Hạo Thiên.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên dần dần trầm xuống. Nếu Hoa Lộ phong thật sự chơi trò đó, thì Bạch Thảo phong thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ tự biết.
Mà các phong khác cho dù có phản đối, cũng không thể thay đổi kết quả đại bỉ được.
Vương Vũ hơi tăng thêm ngữ khí, nói: “Trịnh huynh, kế sách ứng đối hiện giờ, e rằng chỉ có lấy đạo người để trả lại người thôi.”
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng gật mạnh đầu một cái. Hắn đừng lên nói: “Được rồi. Nếu bọn hắn không làm như vậy. Trịnh mỗ sẽ dựa vào thực lực chân chính để đấu với bọn hắn một trận. Còn nếu bọn hắn thật sự như lời ngươi nói... Hừ hừ, Bạch Thảo phong làm sao dễ dàng chọc vào như thế.”
Thân hình hắn chợt lóe lên, đã rời khỏi tu luyện thất, hướng về phía đinh núi mà lướt đi.
Sau một hồi lâu, hắn đã bước vào trong một căn đình viện u nhã, thanh tĩnh.
Nơi này chỉnh là chỗ ở của Hố Bá Thiên trên Bạch Thảo phong. Lúc này, điều duy nhất khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy vui mừng chính là, khi Hổ Bá Thiên tới đây lại vừa kịp đại bỉ vạn phong. Cho nên chuyện mời Hổ Bá Thiên trở thành khách khanh thái trượng trưởng lão của Bạch Thảo phong đã là chuyện chắc chắn.
Mà chân chính biết thân phận cường giả linh thể của hắn, chỉ vẻn vẹn có mấy người mà thôi.
Trịnh Hạo Thiên chưa kịp tiến vào đình viện, thì tiếng cười sang sảng của Hổ Bá Thiên đã cất lên.
"Trịnh huynh đệ, mau vào mau vào.”
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, nói: “Hổ đại ca, ngươi tới thăm lần này, tiểu đệ đúng là thất lễ rồi.”
Trong đại bỉ, Trịnh Hạo Thiên quan sát mấy trận chiến đấu của cường giả linh thể, trong lòng có cảm ngộ, toàn tâm toàn lực tu luyện, cho nên chẳng có thừa thời gian tới bái phỏng vị cường giả linh thể này.
Hổ Bá Thiên bật cười, nói: “Huynh đệ của ta, làm sao lại phải khách sáo như vậy chứ.”
Trịnh Hạo Thiên trong lòng ấm áp. Hổ Bá Thiên cho dù đã tấn chức linh thể, nhưng thái độ đối với mình vẫn không hề thay đổi.
"Trịnh huynh đệ, hiện giờ ngươi đang bận rộn. Vô sự không lên Tam Bảo điện, chắc là có chuyện gì phải không, cứ nói thẳng ra đi.”
Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, bắt đầu thì thầm to nhỏ với Hổ Bá Thiên.
Một canh giờ sau, khi hắn rời khỏi phòng Hổ Bá Thiên, vẻ lo lắng trên mặt đã hoàn toàn biến mất...
Mười ngày sau, đại bỉ trung phong và đại bỉ lựa chọn ba hạ phong đứng đầu cũng kết thúc.
Trong tràng so đấu này, cũng không xuất hiện tình huống ngoài dự đoản. Kết quả so với đại bỉ lần trước, cơ hồ giống nhau như đúc.
Mấy phong đứng đầu trung phong và hạ phong không giống với những phong vô danh.
Trong phong vô danh không thể có cường giả linh thể tọa trấn, chỉ cần bên trong xuất hiện một nhân vật thiên tài, thì đừng nói là thắng cấp linh thể, cho dù là thập giai vô địch, cũng đủ đưa phong đó lên ngôi vị hạ phong rồi.
Nhưng trung phong và hạ phong lại khác. Nội tình bọn họ cực kỳ thâm hậu, cường giả linh thể trong phong cũng không chỉ có một người.
Trong những phong như vậy, cao thủ chân chính có thể nói là như mây. Thực lực một phong có thể chống lại một môn phái cõ lớn bên ngoài mà không rớt xuống hạ phong.
Tuy theo thời gian trôi qua, thực lực mỗi phong đều sẽ có biến hóa, nhưng tuyệt đối không phải trong mười năm đã có thể thay đổi.
Không có vài chục, hơn trăm năm thời gian, các phong khác căn bản không thể nào vượt qua được bọn họ.
Cho nên, trong ba đại bỉ gần đây, vị trí của ba trung phong, hạ phong đứng đầu đều không thay đổi, cũng không có biến hóa gì.
Hơn nữa người ta còn có thể đoán trước, sau khi đại bỉ hạ phong kết thúc, kết quả sáu phong tranh đoạt ngôi vị trung phong chỉ sợ cũng chẳng khác gì lần trước.
Phong vô danh muốn tiến vào hàng ngũ hạ phong, đương nhiên rất khó, nhưng hạ phong muốn tiến vào hàng ngũ trung phong, lại càng khó hơn.
Trong tất cả những hạ phong, Trịnh Hạo Thiên quan tâm nhất đương nhiên chính là Khô Vinh phong rồi. Tiếp đó, Đồng Thạch phong của Long Tham cũng được hắn chú ý.
Kết quả cuối cùng khiến hắn có chút vui mừng. Hai phong này tuy không cướp được ngôi đầu các tổ, nhưng cũng không rơi xuống vị trí bét bảng, mà vững vàng lưu lại hàng ngũ hạ phong.
Sau khi đại bỉ hạ phong chấm dứt, đại bỉ tạm dừng ba ngày để nghi ngơi.
Tiếp đó, vòng đấu loại quan trọng nhất đại bỉ cuối cùng cũng bắt đầu.