Chiến Thiên

Chương 64: Q.1 - Chương 64: Dị thường






“Hô…”

Quyền phong gào thét thanh âm lăng lệ, phảng phất như một con dã thú bị thương mang theo một luồng gió tanh đưa tới.

Trịnh Hạo Thiên huy động song quyền như gió, thứ võ hắn thi triển lúc này không phải là trường quyền nhập môn nữa, mà là một bộ lang quyền. Truyện Chiến Thiên

Đường quyền pháp này đương nhiên là do Dư Kiến Thăng truyền thụ.

Tên đã là Lang quyền thì bộ quyền này nhất đinh là một bộ quyền pháp bắt trước cự lang trong thâm sơn. Mà nếu muốn tu luyện loại quyền pháp này tới trình độ thâm túy thì khó hơn khi tu luyện trường quyền nhập môn rất nhiều.

Đặc biệt nếu là người chưa từng nhìn thấy cự lang trong thâm sơn thì rất khó có thể lĩnh ngộ tinh túy trong bộ quyền này.

Nhưng có lẽ bởi Trịnh Hạo Thiên cùng cự lang thâm sơn đã giao thủ nhiều lần, hơn nữa còn tự mình giết hai con bạch nhãn lang vương, cho nên khí hắn học tập bộ quyền pháp này đúng là có ưu thế hơn người.

Chỉ qua trên dưới nửa tháng, hắn đã luyện tới chỗ tinh túy của bộ quyền thuật, một khi thi triển ra, quả thật giống như một con đại lang thâm sơn, linh hoạt mà hung lệ.

Song quyền của hắn như năm như không, mười ngón tay cong lại như một cái móc, mỗi lần vũ động đều có tiếng gió rít phát ra, khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Lúc này , mỗi động tác của hắn đều mang theo một ý vị hoang dã đã không cách nào hình dung được, toàn thân hắn tản ra một cỗ khí tức thâm trầm, khiến người ta không dám tới gần.

Hai chân hắn bước đi như bay, chỉ nhấp nhô vài cái đã trực tiếp nhảy tới bên cạnh một cây đại thụ. Tốc độ cực nhanh, có lẽ không dưới hung thú bạch nhãn lang vương ngày xưa rồi.

Hai tay hắn đột nhiên luân phiên chụp về phía trước, mỗi nhát đều hung hăng găm thật sâu vào thân cây, chỉ trong chốc lát , vỏ cây đại thụ đã bị vỡ nát, bị đào một hố thật lớn. Truyện Chiến Thiên

Trịnh Hạo Thiên khẽ kêu lên một tiếng, lộn người về phía sau rồi vững vàng đứng ở đó.

Hắn mặt không đỏ, thở không gấp, mà ngay cả chân khí trên người cũng không có nửa điểm dao động. Nhìn hai cánh tay của mình cùng cái lỗ trên thân cây , hắn hài lòng gật đầu một cái. Truyện Chiến Thiên

Song quyền chậm rãi nắm chặt lại, cảm thụ lực lương khổng lồ đang lưu chuyển trong cơ thể mình, Trịnh Hạo Thiên hít một hơi thật sâu,trong lòng cực kì hài lòng.

Từ khi trở về từ Biền Tây thành tới nay đã hơn một tháng thời gian, cả thôn họ cũng vui vẻ đón một năm mới, Trịnh Hạo Thiên lại thêm một tuổi, trở thành thiếu niên mười ba tuổi.

Trong một tháng này, chuyện làm hắn cao hứng nhất có lẽ chính là chuyện phát hiện ra tác dụng của vĩ ban duật. Truyện Chiến Thiên

Thịt của loài chim này vừa mềm vừa thơm, hơn nữa sau khi ăn, còn có thể khiến cho sức dẻo dai của người ta tăng cường rất nhiều.

Chính vì như vậy mà lúc này, hắn đã luyện tập quyền thuật không ngừng nghỉ một canh giờ, nhưng trên người lại vẫn như trước, tràn đầy lực lượng, phản phất như không bao giờ dùng hết. Thể lực sung mãn như vậy, cho dù là liệp sư như Dư Kiến Thăng cũng không theo kịp. Truyện Chiến Thiên

Đương nhiên nếu dùng số lượng thịt càng nhiều thì hiệu quả của nó càng lúc càng ít đi. Nhưng hiện giờ, vĩ ban duật đối với hắn mà nói thì còn xa mới đạt tới cực hạn, cho nên sức dẻo dai của hắn vẫn tăng lên vùn vụt.

Hai lỗ tai hơi giật giật, khóe miệng Trịnh Hạo Thiên lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ. Chân khẽ điểm một cái, toàn bộ thân hình của hắn đã như một con ác lang, lao thẳng về phía trước. Truyện Chiến Thiên

Khi hắn lao đi , toàn bộ không gian xung quanh thân thể hắn đều trở nên run rẩy, thậm chí trên cơ thể hắn còn lộ ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo.

“Là ta …” Một âm thanh nóng nảy kêu lên. Dư Uy Hoa giơ xong quyền lên, hai chân không ngừng lui lại về phía sau, nhưng dưới sự công kịch liên hoàn của song trảo thì đỡ được chỗ này cũng hở chỗ kia.

Đây là Trịnh Hạo Thiên còn chưa vận dụng tới chân khí, nếu như hắn sử dụng chân khí, phóng ra ngoài đả thương địch thủ thì Dư Uy Hoa căn bản không thể chống đỡ.

Đây chính là sự chênh lệch giữa liệp thủ và liệp sư, cho dù là liệp thủ đã luyện ra chân khí, nhưng chỉ cần một ngày không thể đem chân khí phóng ra ngoài thì khi đối diện với liệp sư, bọn họ đến ngay cơ hội hoàn thủ cũng không có.

Song trảo đột nhiên thu lại, Trịnh Hạo Thiên khẽ cười nói : “Uy Hoa, ngươi lén lén lút lút tới đây làm gì ?”

Dư uy Hoa tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói : “Ai lén lén lút lút, ta có chuyện cần tìm ngươi thương lượng.”

Trịnh Hạo Thiên thấy vẻ mặt hắn thần thần bí bí , tựa hồ có chuyện gì đó,trong lòng không khỏi cảm thấy thực sự kinh ngạc.

Dư Uy Hoa là người thiên tính hào sảng, con người hắn rất khó giấu diếm được điều gì, vẻ mặt như thế, trong hơn mười năm quen biết, Trịnh Hạo Thiên đúng là ít khi thấy được.

“Có chuyện gì vậy?”

Dư Uy Hoa thở dài một tiếng, nói : “ Hạo Thiên, gần đây ngươi có thấy Lâm Đình trở lên phi thường kì lạ không?”

“Không có”. Trịnh Hạo Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi chăm chú nói : “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, nói : “Hơn hai tháng trước, khi ta cùng Lâm Đình vào núi, vì truy đuổi một con lợn rừng bị thương cho nên không cẩn thận đi nhầm đường, vượt ra phạm vi săn bắn của thôn ta. Đến khi ta giết được con lợn rừng đó thì mới phát hiện không thấy Lâm Đình đâu. Ta tìm cả nửa ngày rốt cuộc mới gặp được hắn, sau đó mới cùng hắn trở về thôn. Chỉ là ...”

Hắn hơi do dự một chút rồi nói : “Từ ngày đó trở đi, Lâm Đình hình như có chút thay đổi.”

Hai con ngươi Trịnh Hạo Thiên khẽ chuyển động, hơn hai tháng trước, không phải là đoạn thời gian hắn vào núi tu luyện, tiến vào mê cung gặp được Hề Ngữ Đình sao?

Trầm ngâm một lúc, Trịnh Hạo Thiên mới chậm rãi nói : “Uy Hoa, nếu như Lâm Đình có thay đổi gì đó, Dư thúc và ta sao không cảm nhận được.”

Dư Uy Hoa xua tay liên tục nói : “Ngươi không hiểu đâu, Lâm Đình ở trước mặt các ngươi không hề có chút nào khác thường, nhưng mỗi khi đến lúc đêm khuya ngươi ngủ, hắn lại thở ngắn than dài không ngừng.”

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, Dư Uy Hoa cùng Lâm ĐÌnh đều ở trong Dư gia, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ rất tốt, từ nhỏ đã giống như huynh đệ ruột thịt vậy. Tuy bây giờ cả hai đều đã mười sáu, mười bảy tuổi nhưng bọn họ vẫn ở chung một phòng.

Nếu ở ban đêm phát hiện ra Lâm ĐÌnh có điều gì đó bất thường, chỉ sợ cũng có mình Dư Uy Hoa.

“Đợi một chút”. Trịnh Hạo Thiên đột nhiên khoát tay ngăn lại, nói : “ Với tính tình của Lâm ĐÌnh chẳng lẽ lại lộ sơ hở trước mặt ngươi?”

Lâm Đình tâm tư kín kẽ, hoàn toàn tương phản với Dư Uy Hoa, nếu như hai người bọn họ đổi chỗ cho nhau, Lâm Đình phát giác Dư Uy Hoa có chỗ nào bất thường thì hắn còn cho là đúng.

Dư Uy Hoa hơi ưỡn ngực, đắc ý nói : “Ta cũng là ngẫu nhiên mà phát hiện thôi, ngày nào hắn cũng giả bộ ngủ, chờ sau khi ta ngủ say, Lâm ĐÌnh mới lấy ra một thứ gì đó, nắm chặt trong tay, sau đó không ngừng thì thào, lẩm bẩm không ngừng như ngủ mê vậy.”

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, không ngờ cái tên Dư Uy Hoa này cũng học được cái trò giả bộ ngủ?

Hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lâm Đình lại lộ sơ hở trước mặt cái tên thô tục này. Đó là vì bất cứ ai cũng không thể nghĩ tới một tên gia hỏa cẩu thả , tính tình thẳng như ruột ngựa này lại có mặt ma mãnh như vậy.

“Lâm Đình cầm trong tay thứ gì ?’

Trịnh Hạo Thiên tò mò hỏi.

“ Không biết.” Dư Uy Hoa liều mạng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta không nhìn thấy, cũng không dám cho hắn biết. Bất quá hắn dạo này hình như càng lúc càng thêm trầm trọng rồi.”

Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình : “Hắn lại làm sao?”

Dư Uy Hoa đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi thấp giọng nói : "Hắn lấy cớ đi săn, một mình vào núi mấy lần, hơn nữa lần nào cũng đi về một hướng ."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm kêu hổ thẹn, một tháng nay hắn đều hoàn toàn đắm mình vào chuyện tu luyện lang quyền, sự quan tâm tới bằng hữu bên ngoài thật sự giảm đi rất nhiều."

"Hắn đi tới chỗ... lần trước các người mất dấu nhau ?"

"Không sai, hơn nữa một tháng nay, hắn gần như cứ ba đến năm ngày đều đi một lần." Dư Uy Hoa khẳng định nói.

"Rốt cuộc hắn đi tới chỗ nào?"

Sắc mặt Dư Uy Hoa trong nháy mắt trở lên cực kì nghiêm túc. "Uyển Gia thôn"

"Uyển Gia thôn"Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình, tinh mang trong con ngươi chợt lóe.

Uyển Gia thôn là thôn lớn nhất quanh đây, cũng là thôn có lực lượng cường hãn nhất. Ở Uyển Gia thôn chẳng những có năm vị liệt sư mà còn có một liệp sư trung giai.Cho tới nay, toàn bộ những thông gần Uyển Gia thôn đều bị áp chế gát gao, đồng thời cũng chiếm cứ vùng săn bắn tốt nhất.

" Lâm Đình đi Uyển Gia thôn, chẳng lẽ hắn muốn ..." Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi lạnh nói :"Không được, chúng ta không thể làm cái chuyện vụng trộm ấy được, cho dù là không vừa mắt với Uyển Gia thôn, nhưng cũng phải đánh bại họ một cách quang minh chính đại."

"Không sai, chúng ta phải quanh minh chính đại mà đánh bại họ, làm cho bọn họ không còn gì để nói " Dư Uy Hoa gật đầu liên tục, nói :"Lâm Đình ngày mai lại muốn một mình vào núi, ta dám khẳng định hắn nhất đính sẽ tới Uyển Gia thôn.Chúng ta lén đi theo hắn, thế nào?"

"Cũng tốt, chúng ta cùng đi."

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, đồng thời hạ quyết định.

Ba người bọn hắn đều từng có một lời thề, đánh bại đệ nhất cao thủ của Uyển Gia thôn Uyển Nhất phu, xây dựng một Đại Lâm thôn hùng mạnh vượt xa Uyển Gia thôn.

Nhưng toàn bộ nhất định phải dựa vào công phu thực sự, không được lén lút dùng thủ đoạn hạ lưu. Nếu không, Đại Lâm thôn ở trong tất cả các thôn gần đây, nhất định sẽ không ngóc đầu lên được. Truyện Chiến Thiên

Ngày hôm sau, Lâm Đình quả Thiên một mình vào núi.

Hiện giờ hắn đã mười sáu tuổi, chẳng những lấy được tư cách liệp thủ mà còn tu luyện ra chân khí. Một mình đi vào núi chỉ cần không đi vào nơi sâu nhất trong sơn mạch thì cũng không gặp phải nguy hiểm gì trí mạng, cho nên bọn Dư Kiến Thăng rất là yên tâm.

Mà theo yêu cầu xin vào núi của Dư Uy Hoa và Trịnh Hạo Thiên cũng rất nhanh chóng được Dư Kiến Thăng cho phép. Truyện Chiến Thiên

Hai người này liên thủ, thâm sơn không chỗ nào không đi được.

Sau khi vào núi, Trịnh Hạo Thiên hai người liền chậm rãi đi theo con đường mà Lâm Đình đã đi qua.

Dư Uy Hoa với con đường này rất quen thuộc, rõ ràng là trước kia hắn đã từng đi theo dõi Lâm Đình rất nhiều lần . Chẳng qua lần nào cũng chỉ đứng ở phía xa, tuy không đến mức bị phát hiện nhưng tuyệt đối cũng không nhìn được cái gì.

Nhưng lúc này có Trịnh Hạo Thiên đi cùng thì hoàn toàn bất động, họ hoàn toàn ẩn hình, tiềm phục mà đi. Dựa vào đôi tai cấp bậc siêu nhân của Trịnh Hạo Thiên , bọn Trịnh Hạo Thiên thành công theo sát phía sau Lâm Đình mà không bị phát giác.

Khi mặt trời xuống núi, bọn họ rốt cuộc cũng đi tới Uyển Gia thôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.