Trịnh Hạo Thiên âm thầm tuyên bố trong lòng, rồi cứ như vậy, đi thẳng vào trong nhà.
Trình Thành Liêm không hiểu thằng con của mình đang giở trò quỷ gì, đột nhiên lại biến thành một ngốc đầu tử (tên nhóc ngu ngốc) như vậy.
“Hạo Thiên, hôm nay thời gian con ra ngoài luyện công lâu hơn bình thường nhiều a.” Hắn thử hỏi dò xét tình hình một chút.
Trịnh Hạo Thiên trả lời theo bản năng: “Con đã học xong bí quyết tu luyện chân khí rồi.”
Trình Thành Liêm khẽ ồ lên một tiếng, chân mày nhíu lại có chút lo lắng. Mặc dù hắn không phải là thợ săn, nhưng sự khác biệt giữa thợ săn và săn sư hắn cũng biết tương đối rõ ràng.
Hơn nữa, hắn biết tu luyện chân khí cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơi chút vô ý là hậu quả khôn lường.
Do dự một chút rồi hắn hỏi: “Là trưởng thôn chủ động truyền thụ cho con?”
“Đúng vậy ạ, Dư thúc nói con đã đủ tư cách.”
Trịnh Thành Liêm lúc này mới yên lòng lại, hắn lo lắng Trịnh Hạo Thiên quấn lấy hai tên bạn tốt Dư Uy Hoa và Lâm Đình đòi học mật kỹ tu luyện chân khí. Nhưng nếu là được Dư Kiến Thăng thừa nhận thì sự lo lắng này liền biến mất khỏi chín tầng mây.
Quen biết Dư Kiến Thăng đã mấy chục năm, hắn biết người này luôn trầm ổn, nếu không tuyệt đối nắm chắc thì sẽ không đem mật kỹ tu luyện chân khí truyền thụ cho Trịnh Hạo Thiên.
Vỗ nhẹ lên vai Hạo Thiên một cái, Trịnh Thành Liêm khích lệ nói: “Hạo Thiên, nếu trưởng thôn thấy con đã có thể tu luyện chân khí, vậy con càng phải cố gắng nhiều hơn, không được làm cho hắn thất vọng!”
Trịnh Hạo Thiên trịnh trọng gật đầu, khát vọng trong lòng hắn so với sự mong đợi của phụ thân hắn còn mãnh liệt hơn.
Trịnh Thành Liêm mỉm cười hài lòng nói: “Người là thiết(sắt- biên), cơm là cương(gang-biên), cho dù con có muốn cố gắng cỡ nào đi nữa thì trước hết phải ăn cơm cho ta. Còn nữa, phải nhớ kỹ kết hợp tập luyện và nghỉ ngơi và không được quên bố trí bài tập mỗi ngày.”
Trên mặt Trịnh Hạo Thiên liền hiện ra một nụ cười sáng lạn nói: “Cha, người yên tâm, con nhất định sẽ đem tài nghệ của người tiếp tục kế thừa.”
Trịnh Thành Liêm gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại có một tia lo lắng không nói thành lời, nếu một ngày nào đó nhi tử của hắn trở thành săn sư, vậy nó có còn loay hoay với những đụn gỗ nữa hay không?Tay nghề của mình liệu có tiếp tục truyền thụ được cho con nữa hay không?
Trịnh Hạo Thiên đi tới phòng bếp, đem tất cả thức ăn phụ thân chuẩn bị tất cả nuốt vào bụng rồi mới đi vào phòng lấy giấy mực ra bắt đầu luyện vẽ.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục loại động thực vật bất đồng liền hiện ra trên mặt giấy giống như được in ra từ sách vậy.
Những hình ảnh này đều là trong quyển thứ nhất của bộ sách bảo điểngia truyền giới thiệu về động thực vật, mặc dù Trịnh Hạo Thiên chưa từng nhìn thấy qua, nhưng dưới sự đôn đốc giám sát của phụ thân, hắn đã có thể thuần thục vẽ lại, hơn nữa còn có thể đọc thuộc lòng những lời giới thiệu về chúng.
Luyện vẽ xong, hắn lại lấy ra một tờ giấy mới, bắt đầu vẽ những đồ hình kỳ quái.
Tất cả hình vẽ của hắn đều vô cùng phức tạp, vòng nối tiếp vòng, đường nối tiếp đường, hơn nữa tất cả các nét vẽ đều hoàn thành trong một hồi trống (ý nói vẽ rất nhanh- biên). Trong quá trình vẽ đầu bút lông căn bản chưa từng rời khỏi mặt giấy.
“Vẽ rất tốt”Trịnh Thành Liêm đang đứng ở cửa quan sát liền thấp giọng khen.
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nở một nụ cười thật thà, sau đó hắn lại cúi đầu, tiếp tục bắt đầu vẽ đồ hình kỳ quái mới
Chậm rãi đóng cửa lại, Trịnh Thành Liêm đã hoàn toàn yên tâm về nhi tử của mình.
Cái đồ hình ký quái Trịnh Hạo Thiên vừa vẽ kia chính là phù lục trong quyển sách thứ ba. Những kỹ xảo cần nắm giữ, lúc còn trẻ Trịnh Thành Liêm cũng đã tập luyện qua rất nhiều lần, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn không thể nào làm liền một mạch từ đầu tới cuối được.
Vấn đề này đến giờ hắn vẫn không hiểu được, giống như là có một lực lượng thần bí nào đó quấy nhiễu làm hắn không thể nào tập trung.
Nhưng vấn đề này lại không xuất hiện trên người của Trịnh Hạo Thiên, hắn có thể dễ dàng hoàn thành một đồ hình phức tạp, cho dù là đồ hình phù lục đó có phức tạp huyền ảo đến cỡ nào cũng không thể nào làm khó được Trịnh Hạo Thiên.
Có đôi lúc Trịnh Thành Liêm thậm chí hoài nghi nếu trong tay Trịnh Hạo Thiên có một trang giấy đặc thù để chế phù thì có lẽ nó có thể hoàn thành được một tấm phù chân chính!
Tất nhiên đây là ý nghĩ chủ quan của hắn thôi, đừng nói đến loại giấy chuyên dụng này có tồn tại hay không, mà cho dù có thì Trịnh Hạo Thiên cũng tám chín phần là không cách nào hoàn thành được. (!!!).(biên: ta đọc nguyên bản tiếng Trung mà cũng không hiểu ý tác giả luôn)
Trong phòng, Trịnh Hạo Thiên đã hoàn thành xong một lần thao tác chế luyện phù.(biên- mới tập vẽ thôi à, đã chế cái gì đâu)
Nửa canh giờ sau, hắn buông bút xuống liền thở gấp ra một hơi, chẳng những không thấy mệt mỏi gì mà ngược lại tinh thần còn sảng khoái, toàn thân dường như có khí lực dùng mãi không hết.
Nhìn cái phù lục trên bàn, hắn tiếc nuối lắc đầu, mặc dù đồ hình cùng với trong sách không khác gì nhau nhưng căn bản không có được lực lượng thần kỳ như được mô tả trong sách. Nếu không phải hắn phát hiện sau mỗi lần vẽ phù lục hắn cảm thấy thần thanh khí sảng thì hắn đã bỏ không chuyên tâm khổ luyện từ lâu rồi.
Bất quá, mỗi ngày luyện đến lúc này đã là cực hạn của hắn, nếu còn tiếp tục nữa thì sự phấn chấn vừa đạt được sẽ nhanh chóng suy lụi, cho nên hắn chỉ luyện tới đây thôi.
Đẩy cửa bước ra, hắn liền đem tấm phù lục cùng những hình vẽ động thực vật giao cho phụ thân
Trịnh Thành Liêm lần lượt xem từng cái một rồi hài lòng gật đầu, nhưng thật ra đối với những hình vẽ động thực vật thì hắn biết rõ, còn tấm phù lục thì hắn không có bao nhiêu hiểu biết.
Những tấm phù lục này giống như có một ma lực khủng bố khiến hắn cảm thấy sợ hãi, khiến hắn không dám dễ dàng tiếp xúc.
Nhưng ở trước mặt nhi tử, hắn phải thể hiện bộ dáng cái gì cũng hiểu rõ.
“Hạo Thiên, hình vẽ ngươi vẽ càng ngày càng tốt, sau này phải tiếp tục cố gắng.”
Trịnh Hạo Thiên hưng phấn gật đầu một cái, tiểu hài tử đối với sự khích lệ của người lớn luôn cao hứng. Hắn xoay người, cầm cái búa đục đi ra ngoài cửa, bắt đầu đục đẽo ầm ầm.
Một năm nay dưới sự chỉ đạo hết lòng của phụ thân, hắn đã nắm giữ các loại kỷ xảo cơ bản của nghề mộc.
Có lẽ bởi vì lực lượng của hắn lớn và do tập võ mà trong lúc học tập kỹ xảo của thợ mộc hắn cũng có vẻ rất có thiên phú. Một năm thời gian mặc dù không dài, nhưng chất lượng những gia cụ (đồ dùng gia đình) và vũ khí do hắn tạo ra đã gần như tiếp cận phụ thân hắn
Điều này khiến cho Trịnh Thành Liêm cảm khái cả ngàn vạn lần, không biết từ đờI nào của Trịnh gia đã truyền lưu lại một câu nói:
“Mộc tượng tuyệt học (tuyệt học nghề thợ mộc) của Trịnh gia chỉ có người tập võ mới có thể chân chính đem tất cả kỹ xảo phát huy hết”. Trước kia, Trịnh Thành Liêm vẫn không tin, nhưng hiện tại, nhìn thấy tốc độ hocc tập của Trịnh Hạo Thiên đã không hoài nghi nữa.
Nhưng hầu hết những người tập võ lúc đầu đều mong muốn sau này có thể trở thành thiên tài săn sư, có ai chịu làm mộc tương (thợ mộc) đâu. Nếu Trịnh Hạo Thiên không phải là nhi tử của hắn, chỉ sợ nó cũng chưa chắc nguyện ý kế thừa thủ nghệ này.
Hắn lắc đầu, thu lại toàn bộ mấy tờ giấy đi tới bên bếp nhét vào, đốt cháy sạch sẽ.
Tổ huấn, bảo điển gia truyền không được truyền ra ngoài, hắn tất nhiên là nghiêm ngặt tuân thủ lời tổ huấn.
Mặc dù thiêu huỷ những trang giấy này có chút đáng tiếc, nhưng tổn thất này hắn vẫn còn trong phạm vi hắn có thể thừa nhận được.
Một canh giờ sau, Trịnh Hạo Thiên buông công cụ trong tay xuống, nhìn cái ghế mình tạo ra hài lòng gật gật đầu. Nhiệm vụ học tập hôm nay hắn đã hoàn thành toàn bộ, thời gian còn lại là lúc tự do của hắn.
Nếu bình thường thì hắn sẽ đi luyện quyền hoặc là tiếp tục chế tạo một vài thứ gia cụ hay vũ khí gì đó, còn không nữa thì lựa chọn tốt nhất đó là đọc bảo điển gia truyền.
Nhưng hôm nay hắn không có có tâm tư cho mấy việc đó, bởi vì trong đầu hắn hiện giờ toàn là phương pháp tu luyện chân khí.
Dựa theo Dư thúc nói, chỉ cần có đủ khí lực và theo đúng phương pháp mà hắn truyền thụ tu luyện thì trong vòng ba tháng đến nửa năm là có thể cảm nhận được chân khí, một năm là có thể sinh ra một tia chân khí.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình cũng như vậy, bọn chúng đều bắt đầu tu luyện lúc mười ba tuổi, qua một năm khổ tu đã có thể xuất ra một tia chân khí.
Mặc dù một tia chân khí này để dùng trong chiến đấu thì còn một khoảng cách rất xa, nhưng đối với thân thể lại có chỗ tốt rất lớn.
Hắn lắc lắc đầu một chút rồi đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó khoanh chân ngồi trên giường.
Trong đầu nhớ lại những lời truyền thụ của Dư Kiến Thăng một lần, ý niệm tập trung tại đan điền, từ từ có thể sinh ra khí cảm (cảm giác khí), cuối cùng có thể tạo thành chân khí thật sự.
Tập trung ý niệm…
Người bình thường ở lần đầu tiên thường đều không thể tập trung, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, ý niệm xoay chuyển chỉ một lát đã có thể dứt bỏ mọi tạp niệm, đem ý niệm tập trung tại đan điền.
Đây cũng không phải do hắn có thiên phú xuất sắc mà do trong một năm vừa qua, ngày nào hắn cũng chăm chỉ tiến hành vẽ đồ hình.
Những đồ hình kỳ quái kia nhìn như đơn giản nhưng để hoàn thành thì không dễ dàng chút nào.
Để có thể một mạch hoàn thành những đồ hình đó bằng một lần hạ bút cần phải tập trung toàn bộ tâm niệm.
Trong một khắc đó, tinh thần của Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối trăm lần tập trung, tâm vô tạp niệm. Nếu không phải như thế thì hắn cũng vô phương vẽ được những đồ hình hoàn mỹ kia.
Phụ thân Trịnh Thành Liêm của hắn cũng không cách nào làm được việc này, cho nên trong mấy chục năm qua cũng không thể nào nhập môn được, ngay cả một đồ hình đơn giản cũng không thể nào hoàn thành.
Cho nên, Trịnh Hạo Thiên mặc dù là lần đầu tiên tiến hành tu luyện chân khí những hắn vẫn đã có trên dưới một năm trầm tư suy tưởng (ý nói tu luyện ý tưởng, tinh thần)tương đương có một năm tiến hành minh tưởng, cửa ải khó khăn nhất trên con đường luyện võ – tập trung ý niệm đã bị hắn vô tình phá vỡ.