Doanh địa nhân tộc được xây dựng trên một mảnh bình nguyên bát ngát.
Ở trong doanh địa, cao thủ nhân tộc như mây, cường giả lục giai chỗ nào cũng có, còn ở ngoài doanh địa, một lượng lớn trận pháp sư nhân tộc đã bố trí ra vô số các loại trận đồ cường đại. Nếu kim cương nhất tộc muốn tập kích doanh địa nhân tộc, thì kết quả duy nhất chỉ có hao binh tổn tướng, thu cờ mà về thôi.
Cũng như vậy, ở cách đó ngàn dặm, doanh địa kim cương nhất tộc cùng có hệ thống phòng thủ cực kỳ vững chắc, mặc dù nhân tộc ở đây đều là cường giả, nhưng cùng không có kẻ nào ngu ngốc, cuồng vọng tự đại, cho rằng chỉ bằng lực lượng nhân tộc là có thể san bằng doanh địa kim cương nhất tộc.
Khi mọi người được La Khắc Địch dẫn đường, tiến vào doanh địa, Trịnh Hạo Thiên mới chính thức biết, vị Kim Mao Sư Vương này có uy vọng cỡ nào trong những luyện yêu võ giả cùng giai.
Chỉ cần nhìn thấy bộ tộc kim sắc cực kỳ đặc biệt, nổi trội trên đầu hắn, bọn họ liền một đường thông suốt, cho dù các đệ tử thủ vệ lục giai của bát đại siêu cấp môn phái cũng đều cung kính tiễn hắn rời đi, thậm chí ngay cả một câu hỏi cũng không có.
Mà Trịnh Hạo Thiên và Dư Uy Hoa đi rớt lại mãi phía sau lại không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, vô số ánh mắt cảnh giác liên tục chiếu lên người bọn hắn, nếu không phải bởi vì bọn họ theo sau đám người La Khắc Địch, mà những người đó lại không có biểu hiện gì dị thường, chỉ sợ bọn họ đã chẳng tiến được nửa bước. Đại doanh nhân tộc phòng ngự quả thật quá sâm nghiêm, nói ba bước một trạm, năm bước một đồn cũng không quá.
Cuối cùng bọn họ cũng tiến được vào trong doanh địa, Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai huynh đệ cùng thấy được trong mắt đối phương đang lóe lên một tia quang mang nóng rực.
Nhất định sẽ có một ngày, bọn họ cũng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Hơn nữa, bọn họ tin tưởng, ngày đó nhất định không còn xa nữa.
"Uy Hoa huynh đệ, Trịnh huynh đệ, ta tính tạm thời nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tìm đám kim cương xui xẻo!" La Khắc Địch cười sang sảng, nói: ‘'Ngày mai các người có muốn xuất phát với ta không?”
Dư Uy Hoa nghiêm nghị nghĩ ngợi một lúc, nói: "La đại ca, ta và Hạo Thiên còn có mấy người đệ muội, nên muốn đi riêng!" Nói đến đây, hai mắt hắn lại như phát sáng: "Đây là cơ hội thí luyện hiếm thấy, ta không muốn bỏ qua!"
La Khắc Địch khẽ gật gật đầu, vươn tay vỗ vỗ lên vai hắn, nói: "Phải cẩn thận đấy."
Dư Uy Hoa cao giọng ừm một tiếng. Hai người bọn họ tuy mới chỉ quen biết vài ngày, nhưng tính tình lại rất hợp nhau, tình cảm đối với nhau cũng không phải là giả dối.
Đương nhiên, đây cũng là vì Dư Uy Hoa có thân phận siêu phẩm luyện yêu võ giả, tiềm lực bản thân vô cùng vô tận, cho nên mới được người ta để ý.
Nếu không phải vậy, cho dù tính tình có hợp hơn nữa, mà không thể lọt vào pháp nhãn người ta thì cũng vô ích.
La Khắc Địch quay về phía Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, dẫn mọi người rời đi. Lúc này, đám người Lý Dật Phong và Trương Huy Vinh lại nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, ánh mắt đã trở nên khác trước rất nhiều.
Nhìn bọn họ rời đi, Dư Uy Hoa cười nói: ''Đi theo ta, ta dẫn các ngươi đến doanh địa Vạn Kiếm tông”
Doanh địa nhân tộc rộng lớn vô cùng, nhưng toàn bộ môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông lại hội tụ hết về góc đông bắt.
Các đệ tử bát đại siêu cấp môn phái phân biệt đóng ở tám phương hướng, mà rất nhiều môn phái loại vừa và loại lớn đều ẩn ước lấy bọn họ làm trung tâm mà xây dựng doanh trại.
Tu luyện giả khác với người thường, đặc biệt là phần lớn cường giả lục giai đều có mang túi không gian theo bên người, bên trong chứa rất nhiều doanh trướng các loại lớn nhỏ khác nhau.
Khi Dư Uy Hoa đi tới góc đông bắc, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, đồng thời còn có rất nhiều người chủ động mở miệng chào hỏi.
Những người này đại đa số đều là cường giả lục giai, trong đó có một số người trên người còn phóng thích ra khí tức rất cường liệt, thậm chí còn đạt tới cảnh giới đỉnh phong lục giai.
Nhưng khi đối diện với Dư Uy Hoa, bọn họ lại không có ai tự cao tự đại, mà đều tươi cười vui vẻ chào hỏi.
Dư Uy Hoa hả miệng, cứ cười ngây ngộ đi tới. Trịnh Hạo Thiên đương nhiên biết, đây chỉ là vẻ mặt tự nhiên hàng ngày của Dư Uy Hoa thôi, người khác không biết lại còn tưởng hắn đang cười hoàn lễ với bọn họ chứ.
Trịnh Hạo Thiên thấp giọng nói: "Uy Hoa, người quen biết bọn họ từ khi nào vậy!''
Thời gian mấy người bọn họ gia nhập Vạn Kiếm tông cũng không dài, tên gia hóa Dư Uy Hoa này lại trường kỳ bế quan tu luyện, nhưng hôm nay không ngờ lại có nhiều người chào hỏi hắn như vậy, đương nhiên là khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy rất kinh ngạc.
Dư Uy Hoa buồn bực nói: "Ta có quen biết gì bọn họ đâu!”
Trịnh Hạo Thiên trợn trắng mắt, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi: ''Trịnh sư đệ."
Hắn vừa quay đầu lại thì thấy một trung niên nam tử xa lạ, bất quá hình như vẫn có chút ấn tượng, hình như là gặp qua một lần ở ngoài Thái thành.
Mỉm cười đáp lễ, Trịnh Hạo Thiên cũng học theo bộ dáng Dư Uy Hoa gật đầu một cái, nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục cùng Dư Uy Hoa tiến lên phía trước.
Ẩn ước, trong đôi tai nhạy cảm của hắn còn loáng thoáng nghe thấy một chút thanh âm.
"Vị này chính là Trịnh Hạo Thiên Trịnh sư đệ của Bạch Thảo phong. Hắn ở ngoài Thái thành đại hiển thần uy, một kiếm tru sát hơn trăm kim cương vương tộc, lại một kiếm đánh cho mười vị sư huynh Bá Vương phong vây công không thể động đậy được, cứ như vậy dễ dàng chém nát chiến giáp trên người bọn họ!"
Đúng vậy, ta cũng tận mắt nhìn thấy...."
"Nghe nói, hắn dùng sức một người mà đoạt được ba tấm kim cương chiến kỳ của trong hai mươi tòa thành đấy!"
Trịnh Hạo Thiên đột nhiên phát hiện, người chào hỏi với hắn càng lúc càng nhiều, thậm chí đã không còn thua kém gì Dư Uy Hoa nữa rồi.
Đến lúc này, Trịnh Hạo Thiên mới hiểu được, vì sao Dư Uy Hoa lúc nào cũng treo vẻ mặt tươi cười hàm hậu trên mặt, nghe thấy tiếng người khác chào hỏi nhưng vẫn không hề dừng lại nửa bước rồi.
Nếu thấy người nào chào hỏi, hắn cũng đứng lại nói chuyện một hai câu, thì chỉ sợ có mất một năm cũng không xong được.
Hắn thở dài, chẳng biết nói gì, xem ra trải qua một trận ở Tiểu Linh giới, mình và Dư Uy Hoa quả thực đã trở thành người nổi tiếng mất rồi.
Mấy người Long Tham đi theo phía sau hai người bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ càng lúc càng tràn đầy vẻ kính nể.
Khiến cho nhiều sư huynh, sư tỷ lục giai phải chủ động chào hỏi như vậy, hai vị sư đệ này thật là quá cường đại.
Nhân số Vạn Kiếm tông tới đây rất nhiều, ước chừng có tới mấy chục vạn người. May mà tu luyện giả và người thường khác hẳn nhau, yêu cầu điều kiện cuộc sống của bọn họ cực kỳ đơn giản, lại càng không cần cung cấp mấy thứ như yếu phẩm như thức ăn, nước uống. Nếu không chỉ cần công tác hậu cần thôi cũng đủ khiến cả môn phái sụp đổ rồi.
Dư Uy Hoa đi lòng vòng cả nửa ngày, cuối cùng dừng bước trước một vùng trướng bồng liên miên bất tuyệt. Hắn quay đầu lại cười nói: "Các vị sư huynh, sư tỷ, nơi này là doanh trướng Bạch Thảo phong chúng ta, nếu các vị thấy lọt mắt, không ngại tạm ở lại đây vài bữa!" Hắn tươi cười chân thành nói: "Đại chiến nổ ra, các sư huynh đệ các phong nên cẩn thận, không được đi lẻ, mọi người ở chung một chỗ thì có thể dễ dàng chiếu cố lẫn nhau. Bất quá... nếu sư huynh của phong các vị tới tìm, tiểu đệ tuyệt đối không ngăn cản mọi người rời đi đâu!”
Đám người Long Tham liếc mắt nhìn nhau, đương nhiên đều lập tức nhận lời.
Bọn họ đều là ngũ giai tu luyện giả, cho dù có trở lại phong của mình cũng chẳng được trọng dụng. So với trở về làm vướng chân vướng tay mọi người, thậm chí còn phải làm vật hi sinh, không bằng đi theo mấy người Trịnh Hạo Thiên thì hơn.
Đặc biệt là sau khi thấy Trịnh Hạo Thiên đại hiển thần uy hôm nay, tâm tư của bọn họ càng lúc lại càng trở nên kiên định.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho mọi người, Dư Uy Hoa nói: "Hạo Thiên, bây giờ chúng ta đi gặp đệ muội, ngươi thương lượng với nàng một chút, ngày mai bắt đầu, chúng ta tới xin Cao sư huynh ra ngoài đi săn riêng!"
Trịnh Hạo Thiên trong lòng đương nhiên đang lo lắng về Cừu Hinh Dư, nhưng vẫn hỏi: "Ra ngoài đi săn còn phải xin sao?"
Là đệ tử Vạn Kiếm tông, Trịnh Hạo Thiên cùng chẳng xa lạ gì việc đi săn.
Chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày có bao nhiêu người nườm nượp kéo vào Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp là biết, bọn họ đã coi kim cương nhất tộc là đám yêu thú và thiên ma trong đó rồi.
Đương nhiên, so với tiến vào Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp, thì liệp sát kim cương nhất tộc nguy hiểm lớn gấp trăm lần.
Bất quá, thu hoạch so với tiến vào Trấn Ma tháp, Luyện Yêu động cũng phong phú gấp trăm.
Dư Uy Hoa khẽ cười nói: "Đối thủ của chúng ta không phải là người bình thường, mà là kim cương nhất tộc đại danh đỉnh đỉnh, một trong yêu ma tinh quái thập nhị tứ thánh. Thực lực bọn họ cường đại vô cùng, nếu đệ tử bình thường gặp phải, chỉ sợ phần chết còn nhiều hơn phần sống. Vì bảo vệ đệ tử nhân tộc các phái, cho nên chỉ được phép mới có thể ra khỏi doanh địa, nếu như thực lực người muốn ra ngoài không đủ....”
Hắn lắc lắc đầu, ngụ ý đã rất rõ ràng rồi.
Nếu thực lực không đủ, đương nhiên sẽ không cho phép ra ngoài rồi.
Trịnh Hạo Thiên mím cười, hắn chẳng quan tâm cái này lắm. Chỉ bằng vào thực lực của hắn và Dư Uy Hoa lúc này, tuy không dám nói có thể lực áp quần hùng, nhưng nếu chỉ nói đến tư cách ra ngoài đi săn thì lại quá thừa.
Dư Uy Hoa khá quen thuộc nơi này, sau khi rời khỏi doanh đi Bạch Thảo phong, tiếp tục đi lòng vòng thêm một lúc đã tới trước một biến hoa.
Quả thật, liếc mắt nhìn quanh nơi này, đâu đâu cũng thấy tiên hoa rực rỡ.
Không chỉ trên mặt đất nở đầy những bông tiên hoa, mà ngay cả trên trướng bồng đóng trên mặt đất cũng được thêu đầy những đóa xinh đẹp, máu sắc sặc sỡ.
Hoa thật hoa giả đan xen lẫn nhau, chúng hòa lẫn với nhau, đẹp không sao tả xiết.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên cực kỳ cổ quái, mặc dù hắn không hiểu nhiều về hoa lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra, những bông hoa này không phải sinh trưởng tự nhiên bình thường, mà là do lực lượng nào đó kích thích trưởng thành lên.
Nơi đây chính là quyết chiến sinh tử, vậy mà lại có người còn tâm trí đi chăm chút cho mấy cây hoa cỏ, thật đúng là không thể hiểu nổi....
Tựa hồ nhìn thấy nghi hoặc trong lòng hắn, Dư Uy Hoa khẽ cười nói: "Hạo Thiên, ngươi có biết những cây hoa này là do ai tạo ra không?''
Trịnh Hạo Thiên trong lòng vừa động, Dư Uy Hoa tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.
''Là Cừu sư tỷ."
Dư Uy Hoa vỗ vỗ tay, cười ha ha, nói: ''Không hổ là đôi tiểu phu thê, trong lòng có linh tê, lại bị người đoán trúng rồi!"
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc, ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía mấy đóa hoa. Nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt hắn liền trở nên ngưng trọng.
Người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng Trịnh Hạo Thiên dù sao cũng từng tiếp xúc với Cực Âm Nội Mị thuật, hơn nữa trong cơ thể hắn còn có lực lượng hắc ám cường đại.
Cho nên khi hắn cẩn thận quan sát, liền lập tức cảm ứng được, bên trong những đóa hoa tiên diễm xinh đẹp này, tựa hồ còn ẩn chứa một lực lượng vô cùng khủng bố.
Chỉ là, cỗ lực lượng này ẩn dấu cực sâu, trừ phi là hắn, nếu không căn bản đừng mơ tưởng có thể phát hiện ra.
Đột nhiên, trái tim Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy lên, hắn ngẩng đầu, một đôi mắt quen thuộc ở bên kia biến hoa đang nhìn về phía hắn.
Giờ khắc này, hắn đã cảm ứng được, khắp biển hoa tựa hồ cũng hơi run rẩy, chúng đang cùng với tâm tình của nàng mà trở nên tươi đẹp, rực rỡ.