Dưới chân hắn, Độn Thiên châu chớp động linh quang không ngừng, cả người giống như một bức họa được khảm vào trong hư không vậy.
Từng cơn cương phong thổi qua thân thể hắn, nhưng vẫn không thể mang đi lửa giận ngập trời trong lòng hắn.
Biền Tây thành, chính là tòa thành lớn nhất và cũng hùng vĩ nhất dưới chân Hùng Lang sơn. Nếu đem ra so sánh, cái thôn nho nhỏ mà hắn từng ở lúc nhỏ quả thật chẳng đáng nhắc tới.
Chỉ là hiện giờ, ngay cả một tòa thành chắc chắn, phòng ngự sâm nghiêm như vậy cũng bị đàn thú vây công. Vậy thì gia hương của hắn thì sao đây...
Trịnh Hạo Thiên hít một hơi thật sâu. Hắn cảm thấy rất rõ ràng, trong lồng ngực của hắn, một ngọn lửa giận không thể áp chế đang nhanh chóng bùng lên, đồng thời như muốn thôn phệ cả chính bản thân hắn.
Phẫn nộ, thương tâm, hối hận...
Đủ loại cảm xúc thay đổi liên tục trong nháy mắt gần như khiến hắn mất đi lý trí.
Nếu hắn có thể trở về Hàn Lâm tiểu Linh giới sớm một bước, thì chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện thế này. Nếu mình cầu xin môn phái hay thậm chí là Vạn Bảo Hiên chăm sóc phụ thân và thân hữu của mình ở Tiểu Linh giới, thì tám chín phần mười cũng không thể phát sinh thảm kịch này.
Nhưng mà hiện giờ thì sao?
Nhìn vô số mãnh thú tràn ngập khắp đồi đầy núi, hắn không còn ôm bất cứ hi vọng nào nữa.
Trong lúc cảm xúc dao động kịch liệt, sát khí quanh người Trịnh Hạo Thiên cũng càng lúc càng nồng đậm hơn. Trong không gian dập dờn từng đợt từng đợt hàn khí khiến người ta phải run sợ. Hơn nữa, những đợt hàn khí này đã gần như biến thành thực chất rồi.
Toàn bộ chiến trường vào giờ khắc này phảng phất như bị một lực lượng nào đó bao phủ. Trừ Dư Uy Hoa đang vung côn tung hoành tứ phía ra, những người và thú đều dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn kẻ đang đứng giữa không trung.
Vào giờ khắc này, hắn chính là thần, là chúa tể của toàn bộ chiến trường.
Nhìn bóng người kia, mỗi người đều cảm thấy kính sợ từ tận đáy lòng. Cho dù là Phương Ngụy đã chuẩn bị tâm lý cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là sau khi cảm ứng được cỗ sát khí khủng bố kia, trong lòng Phương Ngụy cũng phải rên rỉ không thôi.
Thực lực tên tu luyện giả bát giai này thực quá mạnh mẽ đi.
Trịnh Hạo Thiên nhìn đám mãnh thú trước mặt một cái thật sâu. Hắn chợt khẽ giơ tay, vô số quang điểm lấp lánh lập tức từ trên người hắn tràn ra.
"Đi...."
Trịnh Hạo Thiên khẽ quát một tiếng, toàn bộ tinh quang quanh người hắn lập tức nở tung ra xung quanh, hóa thành vô số kiếm quang, giống như một dải ngân hà từ trên không trút xuống.
"Oanh....."
Toàn bộ thiên địa, tựa hồ đột nhiên vang lên những tiếng sóng đánh ngập trời.
Ức vạn kiếm quang kia trong nháy mắt đã biến thành một hải dương khổng lồ, trên mặt biển dậy lên vô số sóng nước, tầng tầng lớp lớp, giống như từng đám từng đám bạch ưng giang cánh tung hành, giống như ngàn vạn con liệt mã mất cương phi nước đại, giống như vô số con giao long đang rống giận cuồng rú, ào ào đánh về phía đàn thú, phảng phất như đánh lên những tảng đá, nhấc tung lên cột nước cao hơn một trượng, rồi biến thành những đóa hoa nước trắng xóa cả không trung.
Bên trong biển sóng kiếm quang này, không có bất cứ sinh vật nào có thể chống đỡ cái lực lượng khủng bố này.
Vô số huyết tinh và thịt nát từ trên thân thể đám hung thú và dã thú bắn tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả mặt đất.
Trong khí xoáy của Trịnh Hạo Thiên, Huyết Quang kích chấn động mãnh liệt. Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng vung tay lên, Huyết Quang kích lập tức lóe lên xuất hiện.
Nó hóa thành một đạo huyết quang, ung dung bay lượng trong thế giới kiếm hải.
Phàm là những nơi nó đi qua, tất cả huyết sắc đều biến mất trong nháy mắt. Toàn bộ tiên huyết đều bị thân thể nó thôn phệ sạch sẽ, ngay cả một tia máu mươi cũng không chịu bỏ qua.
Lúc này, thân thể Huyết Quang kích giống như một cái động không đáy, vĩnh viễn không bao giờ có thể lấp đầy, vô luận có thôn phệ bao nhiêu máu tươi, tựa hồ cũng không thể khiến nó thỏa mãn.
Mà không gian ở bên trong Huyết Quang kích , bởi vì hấp thủ quá nhiều máu tươi, cho nên ẩn ước đã bắt đầu hình thành một một cái không gian mới, hoàn toàn bất đồng.
Đây chính là dấu hiệu ngụy pháp khí sắp tiến giai trở thành pháp khí.
Chỉ có ngụy pháp khí khai phá ra không gian hoàn toàn thuộc về mình mình, mới có thể có thể tạo đủ không gian cho khí linh phát triển, đồng thời trở thành pháp khí cường đại chân chính.
Huyết Quang kích là một kiện thần binh tràn đầy lực lượng thần bí, nó có thể thông không việc không ngừng hấp thụ các loại máu tươi để tăng phẩm chất của bản thân.
Đặc tính như vậy khiến nó có thể không ngừng phát triển, thậm chí trở thành thần binh cao nhất - pháp khí.
Bất quá, Huyết Quang kích hiện giờ vẫn chưa sinh ra trí tuệ. Nếu không phải sát khí của Trịnh Hạo Thiên nồng đậm tới mức không thể phát tiết, thì khí linh của Huyết Quang kích cũng không chủ động yêu cầu nhảy ra hấp thụ máu tươi.
" Ào ào ào...."
Phảng phất như sóng lớn xô tới, cuốn lấy tất cả đàn thú đứng ngoài thành.
Tiếp đó, con sóng cường đại tiếp tục lướt đi, để lại đằng sau vô số thi thể mãnh thú và yêu thú.
Một tiếng rống thê lương chợt vang lên từ trong đàn thú. Đàn thú vốn có kỷ luật sâm nghiêm lập tức loạn như cào cào. Chúng bắt đầu hướng về buốn phương tám hướng mà bỏ chạy.
Mà bên trong đàn thú hỗn loạn này, còn có hơn mười con yêu thú cường đại.
Ngoài Biền Tây thành, tuy số lượng yêu thú không bằng Quảng Tụ thành, nhưng nếu luận thực lực cá thể yêu thú thì lại vượt xa Quảng Tụ thành. Mà yêu thú chiếm số lượng nhiều nhất, lại chính là bá chủ hùng và lang của Hùng Lang sơn.
Chỉ là, sau khi nhìn thấy biển kiếm quang thế không thể đỡ, tất cả yêu thú đều có một cảm giác bất lực, không thể địch nổi.
Chúng không còn bất cứ hi vọng may mắn chống đỡ nào nữa, mà nhanh chóng giải tán đàn thú, đồng thời trốn vào trong đám thú hỗn loạn mà bỏ trốn.
Nhưng đúng vào lúc này, trên không trung đột nhiên lại truyền tới một tiếng quát ầm ầm như sấm.
"Muốn chạy ư? Tất cả đều lưu lại cho ta...."
Một điểm quang mang lập tức phát sáng giữa bầu trời, hơn nữa nó còn càng lúc càng sáng, chỉ trong nháy mắt đã trở nên chói lòa giống như một vầng thái dương vậy.
Tiếp đó, điểm quang này chợt nổ tung, hóa thành một cái quang mạc, lấy tốc độ không gì sánh nổi khuếch tán ra ngoài, bao vây tất cả đàn thú lại.
Thủy Quang tráo.
Kiện thần binh thu được từ cường giả ngư nhân này sau khi được Lỗ đại sư rèn luyện, uy lực đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nó không chỉ có thể áp súc uy lực vào trong một tấc vuông, tạo thành thủ đoạn phòng ngự tối hậu của Trịnh Hạo Thiên, mà còn có thể khuếch tán ra ngoài, dựa theo tâm ý của hắn mà vây khốn tất cả địch nhân vào trong quang tráo.
Tốc độ của ánh sáng không thể nghi ngờ chính là nhanh nhất. Cho dù là tồn tại cường đại nhất trong đàn thú, vào giờ phút này cũng không thể chạy thoát.
Mà một khi bị Thủy Quang tráo vây khốn, thì trừ phi dựa vào lực lượng cường đại đánh thủng vòng bảo hộ, hoặc là trực tiếp xé rách không gian. Nếu không thì đừng hòng chạy thoát được.
Đám yêu thú thi nhau rống lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ. Chúng sử dụng đủ loại thủ đoạn, muốn đánh thủng cái quang tráo đáng ghét này, tạo thành một cái khe để chúng đi qua.
Nhưng Thủy Quang tráo chính là một trong những chí bảo của ngư nhân tộc trong Đại Linh giới. Uy lực vốn có của bản thân nó đã không tầm thường, lại được Lỗ đại sư tỉ mỉ luyện chế, uy lực lại càng trở nên cường đại đến khó tin.
Đám yêu thú này đẳng giai cao nhất cũng chỉ là tam giai mà thôi. Tuy thân thể yêu thú cường hãn hơn xa nhân loại, không phải tu luyện giả bình thường có thể so sánh, nhưng đối mặt với Thủy Quang tráo cường đại như thế, thì bọn chúng còn lâu mới đủ thực lực chạy thoát một mạng.
"Rầm rầm....."
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng từ trong quang tráo bạo phát ra. Tất cả đàn thú, bao gồm cả yêu thú lẫn hung thú đều điên cuồng oanh kích.
Nhưng vô luận chúng có cố gắng thế nào, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.
Trên Thủy Quang tráo chỉ thoáng hiện những gợn sóng lăn tăn, đem tất cả lực công kích dải đều ra đến khắp cả Thủy Quang tráo. Mà lực lượng công kích của đàn thú so sánh với Thủy Quang tráo mà nói, quả thực là quá nhỏ bé.
Từ đầu tới cuối, không có một con yêu thú nào có dấu hiệu đánh thủng được Thủy Quang tráo.
Sát, sát, sát...
Trong đôi mắt Trịnh Hạo Thiên tràn ngập sát khí nồng đậm. Lúc này, từ trong tận đáy lòng hắn đã dâng lên một ý niệm, đó chính là phải giết sạch tất cả đám mãnh thú này.
Chỉ có như vậy mới có thể tạo ra không gian sinh tồn lớn hơn nữa cho nhân loại dưới chân Hùng Lang sơn.
"Ào ào ào...."
Tiếng sóng biển trên bầu trời càng lúc càng lớn, cuối cùng hoàn toàn tràn ngập không gian ngoài thành.
Vô tận kiếm quang tựa như vô số dòng nước mềm mại, dọc theo khu vực rìa Thủy Quang tráo mà càn quét.
Tất cả hung thú trong Thủy Quang tráo vào giờ khắc này đã gặp phải đả kích mang tính hủy diệt. Thân thể bọn chúng đều nổ tung, máu huyết trên người cũng giống như có một lực lượng nào đó hấp dẫn, nhanh chóng bay lên trên, rồi dung nhập vào trong kiện trường kích đỏ như máu, tựa như nước chảy về biển rộng vậy.
Cùng với lượng máu tươi dũng mãnh tiến vào, hào quang của kiện trường kích càng lúc càng trở nên rực rỡ.
Sát khí từ trước tới nay chưa từng có của Trịnh Hạo Thiên cùng tiên huyết phảng phất như vô cùng vô tận, đều khiến khí linh Huyết Quang kích được nhận được trợ giúp cực lớn.
Trong trường kích, khí linh cường đại phát ra một tiếng rít gào bén nhọn mà hưng phấn, vui sướng.
Loại thanh âm này tràn đầy một thứ lực lượng quỷ dị nào đó, nó trực tiếp xuyên thấu vào trong tận đáy lòng Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ muốn gợi lên cảm giác giết chóc bí mất nhất mà cũng cường đại nhất ở nơi đó.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ rung lên, tâm cảnh của hắn lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Đối với người đã lĩnh ngộ được lực lượng ý chí như hắn mà nói, lực lượng của Huyết Quang kích mặc dù lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể thao túng ý niệm của hắn.
Sự hưng phấn của khí linh tuy cảm nhiễm được tâm tình của hắn, nhưng vẫn không thể khiến hắn biến thành một Ma vương chỉ biết giết chóc, ngược lại còn khiến tâm cảnh của hắn dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Hai mắt hắn rạng rỡ, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, tốc độ kiếm quang lưu chuyển càng lúc càng nhanh, mà sát khí cũng lăng lệ hơn vài phần.
Nếu hắn là nhân loại, thì khi đối mặt với đám hung thú vây công thành thị nhân loại, tuyệt đối không thể lưu thủ. Đặc biệt là những con thú dám tàn phá gia hương của hắn, tội lại càng không thể tha thứ.
Ở ngoài Quảng Tụ thành, Trịnh Hạo Thiên cũng không sử dụng Thủy Quang tráo, tuy uy lực kiếm hải mạnh mẽ không gì sánh nổi, nhưng vẫn có một số mãnh thú thoát khỏi phạm vi kiếm hải. Bất quá, hiện giờ hắn đã nổi lên sát tâm thật rồi.
Sau một khắc đồng hồ, khi Trịnh Hạo Thiên thu kiếm trở lại, đứng phiêu phù giữa không trung, toàn bộ vùng đất ngoài thành đã trở nên tĩnh mịch, không có một dấu hiệu của sự sống....