Chiến Thiên

Chương 265: Q.5 - Chương 265: Gặp lại kim cương Hoàng.




"Ha ha, Ô Mặc, bản lĩnh của ngươi còn kém lắm, tu luyện thêm mấy năm nữa đi!"

Một tiếng cười đầy vẻ chế giễu từ đang xa truyền tới, vang vọng không ngừng bên trong cả huyệt động.

Trịnh Hạo Thiên và Tạp Phỉ Đặc đồng thời dừng bước, thanh âm này đối với bọn họ mà nói thì không hề xa lạ. Đó là Hoàng, kẻ được tất cả kim cương gửi gắm hi vọng.

Nghe thấy tiếng cười sảng khoái này, trong đầu họ tựa hồ như đồng thời hiện ra bộ dáng đang ngẩng đầu cười to của Hoàng.

Tuy bọn họ đều không phải là kim cương nhất tộc, nhưng chỉ cần là người đã từng gặp Hoàng, đều sẽ ghi nhỡ kỹ tên gia hỏa không tầm thường này vào lòng, vĩnh viễn không thể nào quên được.

Một đạo thanh âm vù vù vang lên ở phía sau: "Hoàng, ngươi đừng đắc ý vội, cho dù là ngươi thắng được ta, nhưng ở trong hoàn cảnh thế này, chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm thấy phượng tủy ư?"

Tiếng cười của Hoàng lập tức ngưng bặt, mà khí tức ba động cường liệt ở phía trước cũng cơ hồ là đồng thời tiêu tán theo.

Giống như là an tĩnh một lúc, giọng nói lăng lệ c hoàng lại vang lên: "Ai, ra đây cho ta."

Một cỗ hấp lực cường đại từ trong huyệt động ở phía trước đột nhiên xuất hiện, không gian ở xung quanh tựa hồ như đều phát sinh cải biến thần kỳ, tất cả không khí đều ùa về nơi đó, hình thành một lốc xoáy nho nhỏ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.

Chỉ là, lốc xoáy này tuy nhỏ, nhưng hấp lực cường đại của nó lại không nhỏ tí nào, hai người bọn Trịnh Hạo Thiên không kịp phòng bị đã bị cỗ lực lượng này kéo cho liên tiếp lảo đảo mấy bước mới dừng lại được.

Sắc mặt của hai người bọn họ đều hơi biến đổi, không ngờ còn chưa gặp mặt mà Hoàng đã lộ ra thực lực khủng bố như vậy.

Mơ hồ, Trịnh Hạo Thiên cảm thấy Hoàng hiện giờ đã đáng sợ hơn nhiều so với khi còn là lục giai ngày trước.

Hừ một tiếng tức giận, Tạp Phỉ Đặc vươn một cánh tay ra, ngọn lửa đang nhảy nhót trên cánh tay vụt lên hỏa quang vô cùng, những hỏa quang này thuận theo hấp lực cuồn cuộn tràn vào trong dòng xoáy đó.

Trong nháy mắt, cả không gian bị một tầng sắc thái màu úy lam bao phủ.

Trên người Trịnh Hạo Thiên dâng lên một tia ba động lăn tăn nhàn nhạt, cơ hồ là không thể phát giác ra.

Hắn là một lần nữa Thủy Quang tráo vừa mới ngưng luyện bảo hộ trên thân thể, chỉ cần tâm niệm vừa động, có thể lập tức phóng thích ra.

Tuy Tạp Phỉ Đặc làm vậy không phải là để nhắm vào hắn, nhưng lại không thể không ra tay.

"Ồ, bằng hữu hỏa linh nhất mạch từ xa tới đấy à, các hạ tới đúng lúc lắm."

Khi ngọn lửa màu lam xuyên qua dòng xoáy mà ra, Hoàng lập tức thu tay lại, hơn nữa phát ra nụ cười vui vẻ, mà hấp lực khủng bố cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Trịnh Hạo Thiên và Tạp Phỉ đặc nhìn nhau một cái, hai người sóng vai mà đi, bước qua đoạn rẽ đó, cuối cũng tới một không gian to lớn.

Nơi này là nơi sâu thẳm của địa mạch, xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một hồ lửa to lớn.

Bên trong hồ lửa là dòng nham thạch sôi sục nóng rực màu đỏ. Bên trong dòng nước này, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hơi nước từ bên trong bốc ra, tựa hồ như có thể hun chết nhân sinh ở nơi này.

"Nham thạch nóng chảy..." Trịnh Hạo Thiên lẩm bẩm.

Hắn cuối cùng cũng có chút minh bạch, vì sao Tạp Phỉ Đặc lại thản nhiên như vậy, không hề lo lắng Hoàng và địa ma lấy phượng tủy đi.

Nếu phượng tủy lẩn trốn ở bên trong nham thạch này, vậy thì trừ tên gia hỏa này ra, khả năng những người còn lại muốn tìm thấy phượng tủy kỳ thực là gần như bằng con số không.

"Nhân loại?"

Một tiếng gào đột nhiên vang lên, khiến Trịnh Hạo Thiên giật mình tỉnh lại.

Hắn ngẩng đầu lên, thuận mắt nhìn tới.

Lúc này, trong không gian to lớn này trừ hai người bọn họ ra, còn có hai người lăng không mà đứng.

Trong đó một người thân hình cao to, cả người lấp lánh kim quang, giống như là thiên thần hạ phàm tràn ngập khí tức vô cùng uy nghiêm, tất nhiên đó chính là kim cương Hoàng.

Mà người kia là một nam tử hắc khí vây quanh người, trên vai là một chiếc áo choàng màu đỏ như máu, đầu mọc một chiếc sừng.

Chỉ cần nhìn bộ dạng của y, là biết y tất là địa ma nhất tộc, hơn nữa còn là một địa ma hoàng tộc tôn quý nhất.

"Tạp Phỉ Đặc, không ngờ ngươi lại dẫn một nhân loại tới đây, chẳng lẽ ngươi quên ước định giữa ba tộc chúng ta rồi ư?" Nam tử mặc áo choàng màu đỏ này nghiêm giọng quát.

Tạp Phỉ Đặc trừng mắt nhìn y, nói: "Ô Mặc, ngươi đừng có dọa ta, ta mang hắn tới đây, tất nhiên là có nguyên nhân."

Trịnh Hạo Thiên dời ánh mắt khỏi Ô Mặc, nhìn sang kim cương Hoàng.

Mà vào thời khắc hai người Trịnh Hạo Thiên từ trong thông đạo đi ra, ánh mắt của kim cương Hoàng thủy chung khóa chặt lên người hắn.

Trong mắt kim cương hoàng, hỏa linh Tạp Phỉ Đặc thập giai cường đại tựa hồ như biến thành một người vô hình.

Bốn thị tuyến ở trên không trung gặp nhau, trong mắt hai người họ đồng thời sáng lên.

"Ta mặc kệ nguyên nhân gì, nói chung kiện thần vật này là thuộc về ba nhà chúng ta." Ô Mặc nói: "Trừ ba tộc chúng ta ra, bất kỳ ngoại tộc nào tới đây cũng chỉ có một kết cục. Đó chính là .... chết."

Hắn nói xong, cong tay búng một cái, một tia quang mang màu đen lập tức bắn ra, bay về phía Trịnh Hạo Thiên.

Nhân loại, ở trong đại linh giới tuy có thực lực cường đại, nhưng lại không phải là một trong thiên địa nhị thập tứ thánh.

Mà kim cương, hỏa linh và địa ma tam tộc ở đây lại đều xếp trong nhị thập tứ thánh. Cho nên trong mắt Ô Mặc, nhân loại này căn bản không có tư cách đánh đồng với họ.

Tạp Phỉ Đặc do dự một lát, không ra tay ngăn cản, bởi vì y biết trừ phi để tên giao hỏa cao ngạo Ô Mặc này đụng phải tường, nếu không thì y tuyệt đối sẽ không chịu dừng lại.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt của hắn vẫn di dời khỏi Hoàng, mà nhẹ nhàng phất tay một cái, từ trên người lập tức tràn ra ngàn vạn kiếm quang.

Ngàn vạn kiếm quang này ở trước người hắn bố trí một đại trận kiếm hải đơn giản nhất, chỉ là giữa mỗi một kiếm quang đều tuôn chảy lực lượng thần kỳ, giống như là nối liền thực lực của tất cả kiếm quang thành một thể.

Song, bất kỳ ai cũng không nhìn thấy được rằng, kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên lần này phóng thích ra đã hoàn toàn khác hẳn.

Chín trăm vạn kiếm quang vây quanh ở bên ngoài đều là quang ám hợp bích chi kiếm bình thường, nhưng trăm vạn kiếm quang ở nơi trung tâm nhất lại toàn thân đen xì, chính là kiếm quang hoàn toàn do lực lượng hắc ám thuần túy nhất tạo thành.

Chỉ là, bên trong mảng thế giới kiếm hải này trừ phi là Trịnh Hạo Thiên cố ý chỉ cho người khác, nếu không thì bất kỳ ai ăn bản đừng hòng nhìn ra chút manh mối nào.

Hắc quang của Ô Mặc cực nhanh, trong nháy mắt đã lao vào bên trong kiếm quang.

Trên mặt vị địa ma hoàng tộc này mang theo nụ cười tàn nhẫn và dữ tợn, trong hắc quang mà y phóng thích ra ẩn chứa lực lượng hắc ám cường liệt, loại lực lượng này thậm chí có thể hủ thực bất kỳ thần binh lợi khí nào, hơn nữa càng khủng bố hơn là, dưới sự tu luyện đặc biệt của y, trong cỗ lực lượng này ẩn chứa rất nhiều độc tố, chỉ cần hơn dính lên người một chút thì sẽ giống như là ăn vào trong xương, không thể nào bài trừ ra được.

Cho nên, y dùng ánh mắt trào phúng nhìn tên nhân loại này, y muốn nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng thất thố của tên nhân loại này sau khi quang mang màu đen này xuyên thấu qua kiếm hải. Cũng chỉ có vậy mới có thể khiến tâm tình của hắn tốt lên một chút sau khi bị Hoàng đánh bại.

Song, đúng vào thời khắc này, nụ cười trên mặt y lập tức hoàn toàn biến mất.

Bởi vì y ngạc nhiên phát hiện ra, lực lượng hắc ám âm độc mà y phóng thích ra đã biến mất, khí tức hắc ám cường đại giống như là bị thứ gì đó cắt đứt hơn nữa còn bị hấp thu, không còn bất kỳ sự liên hệ nào với y nữa.

Y trợn trừng mắt lên, giống như là Tạp Phỉa Đặc lần đầu tiên gặp Trịnh Hạo Thiên, sử dụng úy lam chi hỏa mà không thiêu hủy được kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên vậy, trong lòng y tràn ngập cảm giác không thể tin nổi.

"Ha ha, Ô Mặc, ngươi đừng khinh thường vị tiểu bằng hữu này của ta, hắn không phải là cường giả nhân tộc bình thường đâu." Tạp Phỉ Đặc cười ha ha, nói.

Kỳ thực trong lòng y cũng có chút chấn kinh, y đã thể nghiệm qua uy lực kiếm trận của Trịnh Hạo Thiên, cũng từng giao thủ với Ô Mặc. Vốn cho rằng Trịnh Hạo Thiên phải sử dụng kiếm trận phản kích thì mới có thể đối kháng với lực lượng hắc ám này, nhưng không ngờ hắc khí vừa tiến vào kiếm trận đã giống như là ném đá vào biển, không còn một chút dấu vết nào, tất nhiên khiến y sinh lòng cố kỵ.

Nhân loại này, thì ra trong kiếm trận còn có một thủ đoạn khác, không ngờ ngay cả lực lượng hắc ám tinh túy như vậy cũng có thể dễ dàng hóa giải.

Lúc này ý nghĩ duy nhất của y chính là tên gia hỏa này che giấu sâu thật.

Ô Mặc gầm lên một tiếng tức giận, hắc khí trên người y cuồn cuộn tựa hồ như đã thực sự tức giận rồi.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên cũng là một trong thiên địa yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh, phản ứng của y sẽ khác, nhưng chỉ là một tên nhân loại cửu giai không ngờ lại dùng thái độ khinh miệt như vậy với y, tất nhiên là khiến y nổi cơm tam bành.

Song, đúng vào lúc này, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên.

"Trịnh Hạo Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi?"

Giọng nói này ồm ồm vang vọng khắp cả huyệt động.

Ô Mặc và Tạp Phỉ Đặc đồng thời ngây ra, ánh mắt họ không hẹ mà cùng hướng vào Hoàng.

Hoàng, ngôi sao mới nổi kiệt xuất nhất của kim cương nhất tộc đang há to miệng, mặt mày vui vẻ nhìn Trịnh Hạo Thiên. Nhưng hai người bọn họ từ trong đôi mắt sáng như sao của Hoàng biết được rằng, Hoàng lúc này tuyệt không bình tĩnh.

Trong lòng họ đồng thời thắt lại, nhân loại này, sự xuất hiện của hắn không ngờ có thể khiến Hoàng động dung như vậy.

Từ sau khi Hoàng tấn thăng cửu giai, uy danh của gã ở trong bách tộc chiến trường ngày này nổi hơn ngày khác, cho dù là Ô Mặc và Tạp Phỉ Đắc đứng trước mặt gã cũng không dám ra vẻ ta đây, cũng chưa hề nghe thấy Hoàng có thái độ như vậy với bất kỳ ai.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói."Ngày trước bái biệt, Hoàng huynh không ngờ đã lên tới cửu giai rồi, thật sự là đáng chúc mừng?"

Hoàng cười ha ha, nói."Trịnh huynh, ngươi cũng không phải là từ ngũ giai tấn thăng lên cửu giai ư, nếu so sánh thì tốc độ tu luyện của ta còn chậm hơn ngươi một bậc."

Mắt Ô Mặc đảo mấy vòng, y lập tức vứt bỏ ý nghĩ tiếp tục ra tay.

Có thể khiến Hoàng cũng phải khiêm nhượng đối đãi như vậy, nhân loại này há có thể là hạng tầm thường.

Mà sắc mặt của Tạp Phỉ Đặc thì biến thành đủ loại màu sắc, y bất luận là như thế nào cũng không thể ngờ được rằng, Trịnh Hạo Thiên lại quen với Hoàng từ trước. Tới đây, trong lòng y dâng lên vô số ý nghĩ, mình dẫn tên nhân loại này tới đây, rốt cuộc có phải là một quyết định sáng suốt không?

"Hoàng, đây là vị nào vậy, chẳng lẽ không muốn giới thiệu cho chúng ta một chút ư?" Ô Mặc cười cười giọng nói của y vẫn lạnh đến thấu xương, nhưng lại không thể tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào cho những người ở đây.

Hoàng ngạo nghễ cười nói: "Các cươi chưa từng nghe thấy tên của hắn cũng không có gì là kỳ lạ cả, nhưng chắc các ngươi biết, lần bại trần đầu tiên của ta là bắt nguồn từ đâu phải không?"

Ô Mặc và Tạp Phỉ Đặc đồng thời hít một hơi lạnh, trong mắt họ lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.

"Ngươi, chính là tên nhân loại ngũ giai đó..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.