Chiến Thiên

Chương 537: Q.5 - Chương 537: Hách Liên Diệc.






Tất cả mọi người đều cả kinh, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía phát ra thanh âm.

Lúc này, đại biểu cho song phương đánh cược chính là Cổ Chân giáo và Vạn Kiếm tông đại danh đỉnh đỉnh. Nếu tính phạm vi lớn hơn một chút, thậm chí còn liên quan tới cả tranh đấu giữa Phiêu Miểu đại lục và Thương Khung đại lục.

Cho dù là siêu cấp đại môn phái cường đại nhất trong các đại lục khác, lúc này cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn chứ không có một ý tứ nhúng tay vào. Vậy mà không ngờ lại có người lên tiếng vào thời khắc mấu chốt này, thật đúng là to gan lớn mật mà.

Nhưng khiến mọi người không thể nghĩ tới chính là, Hách Minh sau khi nghe được giọng nói này, chẳng những không có thẹn quá hóa giận, mà ngược lại còn lộ ra một vẻ kinh hỉ.

Tiếp đó, hắn cao giọng nói: "Vâng." Khẽ vung tay lên, năm đạo tinh mang đột nhiên bắn ra, rồi rơi xuống trước mặt Hổ Bá Thiên: "Hổ huynh, đây là năm kiện ngụy pháp khí mà ta chúng ta ước định lúc trước. Ngươi kiểm tra đi."

Sắc mặt Hổ Bá Thiên hơi trầm xuống, với nhãn lực của hắn, đương nhiên có thể nhìn ra, năm thứ này đều là ngụy pháp khí cả. Tuy chúng chỉ là ngụy pháp khí có đẳng giai hạ phẩm thấp kém nhất, nhưng chỉ cần là ngụy pháp khí thì cũng đủ để chứng minh giá trị của chúng rồi.

Bất quá, khiến hắn cảm thấy giật mình chính là, sắc mặt Hách Minh biến hóa quá nhanh, quả thực là cực kỳ khó tin.

Tròng mắt thoáng đảo, ánh mắt lập tức lướt về phía người vừa lên tiếng nói chuyện.

Đây là một vị nam tử trẻ tuổi, thân mặc hắc bào. Hắn chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt anh tuấn không có nửa điểm biểu tình. Mà từ trên người hắn còn không ngừng phóng thích ra một tia uy áp nhàn nhạt.

Có lẽ là bởi vì cỗ áp lực bất thình lình này, cho nên mọi người đứng xung quanh hắn trong bất tri bất giác đã lui về phía sau, để lại khoảng trống, khiến cho hắn đứng ở đó giống như hạc lạc vào giữa bầy gà, khiến người ta không chú ý tới cũng không được.

"Hách Liên... Diệc!"

Hai mắt Hổ Bá Thiên thoáng trừng lên, nói ra từng chữ một.

Trong một khắc khi nhìn thấy khuôn mặt này, hắn lập tức nhận ra lai lịch của đối phương.

Tuy trước kia, hai người chưa bao giờ gặp mặt, nhưng bởi vì Hách Liên Diệc là nhân tài mới xuất hiện, đại danh đỉnh đỉnh trong nhân tộc, cho nên họa tượng của hắn đã chẳng khác nào cỏ dại, có mặt ở khắp mọi nơi. Vì thế Hổ Bá Thiên đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra.

"Hách Liên Diệc, không ngờ lại là Hách Liên Diệc."

"Cổ Chân giáo ngay cả hắn cũng phải xuất động rồi, hắc hắc, xem ra cuồng vọng như bọn hắn cũng phải thừa nhận thực lực Trịnh Hạo Thiên rồi."

Những tiếng nghị luận lại thi nhau vang lên. Trong một khắc khi nhìn thấy Hách Liên Diệc, toàn bộ bờ hồ đều giống như lâm vào tĩnh lặng trong chốc lát. Nhưng sau khi có người mở miệng nói chuyện, mọi người lập tức lại nhiệt tình đàm luận.

Hách Liên Diệc chậm rãi tiến lên. Phàm là người che trước mặt hắn đều theo bản năng mà tránh ra một con đường, Cho dù là mấy vị cường giả bảy sao, sau khi thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng tránh ra, nhường đường.

Sau một lát, hắn đã đi tới bên người Hách Minh, mỉm cười, nói: "Trịnh huynh, nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên bất phàm. Khá, khá lắm."

Hách Minh chính là nhị đệ tử của chưởng giáo chân nhân Cổ Chân giáo, ở trong Cửu U doanh địa từ trước tới nay vẫn được người khác tôn kính. Tuy chưa thể nói tới cái gì mà đại danh đỉnh đỉnh, nhưng ngay cả khi đối mặt với linh giả bảy sao, cũng có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh. Chỉ là, lúc này, khi đứng bên người Hách Liên Diệc, hắn lại chắp hai tay phía trước, nghiêm nghị đứng im.

Phảng phất như người đứng bên cạnh hắn không phải là sư huynh, mà chính là sư phụ của hắn vậy.

Về phần Viên Chí Thành lại càng không cần phải nói tới. Hai mắt hắn ẩn ước sáng lên, ngay cả trên mặt cũng lộ ra một vẻ đỏ bừng. Bởi vậy có thể thấy được, ở trong đám môn hạ đệ tử Cổ Chân giáo, Hách Liên Diệc có được địa vị cao thượng tới mức nào.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên nhoáng lên một cái, đã đứng vững vàng trước người Hổ Bá Thiên.

Hai người đứng cách nhau cũng không tính là xa, nhưng lại phân biệt rõ ràng thành hai phe phái.

"Hách Liên huynh quá lời rồi."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Thời gian tiểu đệ tiến vào chiến trường ngắn ngủi, làm sao có thể so sánh uy danh với Hách Liên huynh chứ."

Hách Liên Diệc bật cười, nói: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Trịnh huynh đệ thật sự quá khiêm nhường rồi."

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, không rõ hai kẻ này rốt cuộc đang diễn trò quỷ gì.

Cái bọn hắn đại biểu chính là hai đại thế lực hoàn toàn bất đồng. Trước khi bọn hắn xuất hiện, hai phe còn giương cung bạt kiếm, phảng phất như chỉ cần một lời không hợp là lập tức xông vào quyết thắng thua.

Nhưng khi hai người bọn hắn cùng ra mặt, không khí lại trở nên hòa hợp, êm thấm một cách quái dị.

Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển ánh mắt, thoáng lướt qua mu bàn tay của Hách Liên Diệc, nói: "Hách Liên huynh đã đạt tới sáu sao đỉnh phong, có thể tiến vào bảy sao bất cứ lúc nào rồi."

Ở trên mu bàn tay Hách Liên Diệc, cũng có ấn ký sáu ngôi sao. Bất quá, nó khác với ấn ký của Trịnh Hạo Thiên ở chỗ, ấn ký sáu ngôi sao này đã viên mãn, sáng ngời, phảng phất như có thể thoát khỏi làn da, bay vút lên bầu trời bất cứ lúc nào.

Mà ấn ký sáu sao trên mu bàn tay Trịnh Hạo Thiên lại chỉ có hình dáng sơ lược.

Chỉ cần là người hơi có chút kinh nghiệm, là có thể đoán được sự khác nhau giữa hai người.

Một người vừa mới tấn chức sáu sao, một người đã đạt tới sáu sao đại viên mãn, chỉ cần hấp thụ thêm một ấn ký sáu sao nữa, là có thể trực tiếp tấn chức bảy sao.

Đám người Đổng Tân và Hổ Bá Thiên nhìn nhau, đều thấy một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt đối phương.

Thời gian Hách Liên Diệc tiến vào chiến trường kỳ thật cũng không dài, đại khái là tương đương với Hổ Bá Thiên mà thôi. Nhưng chỉ trong hai năm này, hắn đã tấn cấp tới cấp bậc này rồi.

Tuy tốc độ tấn cấp như vậy còn xa mới kinh người như Trịnh Hạo Thiên, nhưng phóng mắt nhìn khắp cả nhân tộc, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Hách Liên Diệc khẽ gật đầu, nói: "Không sai, tại hạ xâm nhập vào một cấm địa, săn giết một ít dị tộc linh giả. Vốn muốn trực tiếp tấn chức bảy sao, nhưng lại nhận được tín thư do tệ sư đệ gửi, biết Phiêu Miểu đại lục xuất hiện một vị phù đạo thiên tài vạn năm khó gặp, cho nên nhất thời đại hỉ, vội vàng trở về."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng, nói: "Khiến Hách Liên huynh chậm trễ tu luyện, thật sự có lỗi."

"Trịnh huynh quá khách khí rồi." Hách Liên Diệc lạnh nhạt nói: "Bất quá, may mà tại hạ trở về kịp, nếu không gặp được hôm nay thì đúng là ngại chẳng dám khiêu chiến ngươi nữa."

"Khiêu chiến..."

Hai người bọn họ muốn đấu võ sao?"

"Đây mới chân chính là long tranh hổ đấu a."

Trong lúc nhất thời, toàn trường vốn đang yên tĩnh lại một lần nữa trở nên sôi trào.

Trịnh Hạo Thiên, Hách Liên Diệc, hai người chẳng những là trụ cột tương lai của môn phái, mà còn có thân phận là phù đạo đại sư, tuyệt đại thiên tài tu luyện sát lục chi đạo.

Tất cả những điều này đều được bọn họ sử dụng chiến tích trong chiến trường để chứng minh rồi.

Thành tựu như vậy, trong thế hệ cường giả trẻ tuổi hiện này, cho dù là phóng mắt khắp cả nhân tộc, cũng không thể tìm được người thứ ba.

Nếu đã vậy, một khi bọn họ chiến đấu thì sẽ ra sao đây? Vừa nghĩ tới đây, cho dù là việc chẳng liên quan tới mình, nhưng đám linh giả vẫn có một cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Chân mày Trịnh Hạo Thiên thoáng nhướng lên, trong lòng hắn lập tức dâng lên một chiến ý ngập trời, không cách nào hình dung được.

Loại chiến ý mãnh liệt này, trước kia chỉ từng xuất hiện khi hắn gặp được Hoàng. Nhưng vào giờ phút này, hắn không ngờ lại thân bất do kỷ mà có một cảm giác hưng phấn như vậy.

"Nếu Hách Liên huynh đã có ý thì Trịnh mỗ đương nhiên phải phụng bồi rồi."

"Phụng bồi cái rắm."

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm giống như lôi đình ầm ầm vang lên.

Đạo thanh âm này vừa xuất hiện, liền lập tức tạo thành một khí thế khổng lồ, vô biên vô tận trong không gian. Tất cả mọi người ở đây, vô luận là linh giả cao cấp, hay là đám tu luyện giả chưa bước chân vào cảnh giới linh giả, từ trong đáy lòng đều xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo tận xương tủy.

"Cái doanh địa này là do bổn tọa trấn thủ, vậy mà các ngươi dám ở đây lén lút thách đấu, chẳng lẽ không để bổn tọa vào mắt ư?"

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên và Hách Liên Diệc đều khẽ biến. Tuy bọn họ đều là nhân vật thiên tài cao cấp nhất của nhân tộc.

Nhưng thiên tài dù sao vẫn là thiên tài, làm sao có thể đánh đồng với tông sư được.

"Tiền bối hiểu lầm rồi." Hách Liên Diệc hướng về phía hư không mà khom người, nói: "Thứ vãn bối muốn lĩnh giáo Trịnh huynh, không phải là Vạn Kiếm quyết, mà là phù triện chi đạo của hắn."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, lập tức đổi giọng: "Vãn bối cũng muốn lãnh giáo phù triện chi đạo của Hách Liên huynh."

Đối diện với lửa giận của chân nhân, hai người bọn hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến độ đi cãi lại rồi. Cho nên, tuy trong lòng chỉ hận không thể lập tức lôi binh khí ra đấu đến người sống ta chết, nhưng miệng vẫn liến thoắng, nói nhăng cuội một phen.

"Ồ, phù triện chi đạo à? Các ngươi lần lượt tu luyện quang ám phù triện, vậy thì tỷ thí làm sao?" Cửu U chân nhân hứng thú hỏi.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nếu như là hai người cùng tu luyện một loại phù triện chi đạo, thì đương nhiên có thể lập tức luyện chế phù triện, đồng thời lấy thời gian và phẩm cấp phù triện để phân địnhc ao thấp. Nhưng phù triện thuộc tính bất đồng sao?

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, rốt cuộc cũng không nói ra chuyện mình có thể luyện chế cả Đại hắc ám phù triện ra ngoài.

Kỳ thật, khi hắn ở trong thánh địa tu luyện của Cửu U chân nhân, cũng từng luyện chế Đại hắc ám phù triện. Nhưng nếu chân nhân không nói ra, thì hắn đương nhiên cũng không ăn nói linh tinh.

Hách Liên Diệc trầm ngâm một chút, nói: "Tiền bối, vãn bối là Trịnh huynh tu luyện quang ám chi đạo, mà quang ám chi đạo lại là thuộc tính đối lập. Bất quá, chỉ cần chúng ta lần lượt luyện chế ra Đại quang minh cùng Đại hắc ám phù triện, đồng thời cho chúng hủy diệt lẫn nhau, nhất định sẽ có thể phân ra thắng bại."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, Hách Liên Diệc quả nhiên không từ bỏ.

Hai loại phù triện nếu muốn hủy diệt lẫn nhau, thì đương nhiên là phải xem thiên địa linh lực ẩn chứa trong phù triện như thế nào. Nếu như phù triện có thể dung nạp nhiều thiên địa linh lực hơn thì chứng tỏ người đó khống chế thiên địa linh lực tốt hơn.

Dưới tình huống song phương không thể dùng đao thật thương thật đối chiến, so đấu thắng bại như vậy kỳ thật cũng là lựa chọn không tệ.

Cửu U chân nhân im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói: "Cũng được, các ngươi đều tự luyện chế phù triện rồi cho chúng hủy diệt lẫn nhau. Lão phu làm trọng tài."

Hách Liên Diệc khom người một cái thật sâu, nói: "Ngài có thể ra mặt, vãn bối cảm kích vô cùng." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Bất quá, vãn bối còn có một thỉnh cầu nho nhỏ?"

"Nói đi."

“Lần so đấu này mà không có tiền cược thì chẳng phải là quá mức buồn tẻ sao?" Hách Liên Diệc ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, mỉm cười, nói: "Tại hạ nguyện ý dùng năm kiện ngụy pháp khí làm vật cược, không biết Trịnh huynh có hứng thú không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.