"Hắc hắc hắc..." Tạp Phỉ Đặc đảo mắt, đột nhiên bật cười, nói: "Không
ngờ con phương tủy này lại cường đại như vậy, có thể mang khiến chúng ta thua thiệt đến thế. Có điều như vậy càng khiến khiến ta mong chờ sự thu hoạch lần này."
Y miệng vừa nói, bước chân vừa chậm rãi di động về phía Trịnh Hạo Thiên.
Hai mắt Hoàng trừng lên, thân hình khẽ động, hai chân rút khỏi mặt đất cứng rắn. Gã bước ra một bước, cản trước mặt Trịnh Hạo Thiên, nói: "Ngươi
nói không sai, ta cũng rất chờ mong thu hoạch lần này."
"Phù phù..."
Thanh âm phù phù từ trong miệng Ô Mặc vang lên, y thở hổn hển mất tiếng, đột
nhiên quát khẽ. Sau đó từ chỗ cánh tay gẫy của y bốc lên một làn khói
đen, làn khói đen này một lát sau liên ngưng tụ thành hình, không ngờ
lại ảo hỏa ra bộ dạng của một cánh tay.
Nếu không quan sát kỹ, chỉ sợ là chưa chắc đã phát hiện ra sự thật giả của cánh tay này.
Tiếp theo đó, trong thân thể của y lại một lần nữa bốc lên khí đen đậm đặc
cơ hồ là giống như thực chất, những khí đen này xoay quanh người y, một
cỗ khí tức cường hãn xộc thẳng lên trời.
Chỉ trong thời gian mấy
cái nháy mắt, bộ dạng vốn còn thoi thóp của Ô Mặc đã hoàn toàn thay đổi, giống như là một lần nữa khôi phục cảnh giới đỉnh phong.
Hoàng và Tạp Phỉ Đặc nìn nhau, tựa hồ như không hề cảm thấ ngạc nhiên vì điều này.
"Hắc hắc, Hắc Ám linh giả quả nhiên đã ban hắc linh đan cho ngươi rồi." Tạp
Phỉ Đặc nửa hâm mộ nửa đố kỵ nói: "Ô Mặc các hạ quả nhiên là tốt số."
Ô Mặc hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện phượng tủy quan hệ trọng đại, trưởng bối của bản tộc tất nhiên sẽ không ky bo."
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, sau khi nghe thấy hắc linh đan, hắn lập tức minh bạch biến hóa của Ô Mặc là từ đâu mà có.
Trong nhân tộc có luyện đan sư cường đại, nhưng địa ma nhất tộc cũng tồn tại
dạng nhân vật này, đan dược mà họ luyện chế cũng rất không tầm thường.
Trong đó có Hắc Linh Đan là nổi bật nhất
Đây là đan dược chuyên
luyện chế cho địa ma hoàng tộc, chỉ cần phục dụng một viên, bất kể là
thương thế nặng như thế nào cũng có thể khôi phục cảnh giới đỉnh phong
trong mấy cái hít thở.
Tuy nhiên loại hiệu quả này chỉ có đối với nhân vật dưới linh giả, nếu là cường giả linh thể phục dụng, chỉ có thể khôi phục được một nửa trạng thái. Nhưng như vậy cũng đã đủ để quý giá
lắm rồi.
Đương nhiên, sự quý trọng của loại thuốc này tuyệt đối
là khó có thể tượng tượng được, nghe nói trong đó có mấy vị chủ dược đã
tuyệt tích ở đại linh giới, chỉ có bên trong những đại phái siêu cấp
truyền thừa mấy vạn năm của địa ma nhất tộc mơi có một chút dự trữ và
nuôi trồng.
Trong tay Ô Mặc không ngờ lại có một viên đan dược như thế này, quả thực là nằm ngoài ý liệu của Trịnh Hạo Thiên.
Có điều chỉ cần nghĩ tới sự trân quý của phượng tủy, vậy thì địa ma nhất
tộc trả một cái giá lớn như vậy cũng chẳng thấm vào đâu.
Tạp Phỉ Đặc đảo mắt, nói: "Hoàng, ngươi có thể kéo phượng tủy lên để chúng ta được đại khai nhãn giới không?"
Hoàng hừ khẽ một tiếng, một bàn tay của hắn vẫn kéo túm chặt lấy một đầu của
tấm lưới. Lúc này tay hơn giật một cái, bên trong biển lửa nham thạch
đột nhiên bốc lên mưa lửa, cả tấm lưới đã được kéo lên.
Con chim
lửa do phượng tủy hóa thành sau khi phóng ra ánh áng màu đỏ rực, nó đã
mất đi toàn bộ lực lượng chống đỡ, đừng nói là dạng kim cương lực sĩ như Hoàng, cho dù là một người bình thường cũng có thể từ từ kéo nó lên.
Ánh mắt của mọi người đồng thời chú ý lên trên người nó, bọn họ lần này tận tâm kiệt sức, hơn nữa chịu bao nguy hiểm, chính là bởi vì phượng tủy.
Lúc này, mắt thấy vật đã tới tay, mắt của mỗi một người không không khỏi
sáng lên, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không ngoại lệ.
"Bốp..."
Tấm lưới nặng nề hạ xuống mắt đất, con chim lửa bị bắt bên trong đã biến
thành chỉ còn khoảng nửa thước, hơn nữa vẫn còn hôn mê, chỉ là trên
người nó vẫn bồng bềnh từng tầng lực lượng ba động nóng rực.
Sau khi cảm ứng được cỗ lực lượng này, trong lòng đám người Trịnh Hạo Thiên không khỏi run lên.
Cường độ ba động tuy không lớn, nhưng bên trong ẩn chứa một loại lực lượng
thần bí đến nỗi không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, mà loại lực
lượng này mới là thứ khiến người ta động lòng nhất.
Hỏa diễm bên
trong tròng mắt của Tạp Phỉ Đặc bập bùng kịch liệt, trong bốn người họ,
chỉ có ý mới là hỏa linh chi thể, cũng chỉ có y là hiểu rõ giá trị chân
chính của phượng tủy.
Hoàng chậm rãi gật đầu, nói: "Hắc ám chi
võng quả nhiên là bảo vật trân quý nhất của địa ma nhất tộc, ngay cả lực lượng mà phượng tủy tích súc mấy vạn năm bạo phát ra cũng không phá hủy được nó."
Ô Mặc ngạo nghễ cười nói: "Nếu như vật này không trân quý như vậy, ta cũng sẽ không mang ra sử dụng đâu.
Hoàng khẽ rung lên, lấy con chim lửa đã hôn mê bất tỉnh, không còn chút năng
lực hoạt động này ra, sau đó ném trả tấm lưới cho Ô Mặc.
Vật này
quả thực là bảo vật, nhưng lại là vật chí bảo của địa ma nhất tộc. Hoàng cũng không nguyện ý dưới loại tình huống này lại đi chiếm đoạt, nếu
không tất sẽ dẫn tới sự điên cuồng của địa ma nhất tộc, thậm còn truy
sát không chết không thôi, như vậy thì chính là được không bằng mất.
Tạp Phỉ Đặc như không nhìn thấy tấm lưới, hỏa diễm trong mắt y thủy chung
vẫn không rời khỏi người còn chim lửa. Lúc này đột nhiên nói: "Chúng ta
phân chia thế nào đây?"
Mọi người đều ngây ra, sau đó hiện trường lập tức biến thành quỷ dị.
Trịnh Hạo Thiên tựa cười mà như không phải cười, nói: "Đương nhiên là chia
thành bốn phần rồi, chắc lẽ Tạp Phỉ Đặc các hạ có cao kiến gì ư?”
Tạp Phỉ Đặc cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, y chậm rãi nói: "Nếu như là
trước khi các hạ tiến vào đây, tất nhiên là có tư cách phân chia công
bằng với chúng ta, nhưng hiện tại... người còn có tư cách này ư?"
Ô Mặc cười hắc hắc, trong giọng nói tràn ngập vị đạo trào phúng.
"Hắc hắc, hắn không phải là là không có tư cách phân chia, mà là không có tư cách được sống tiếp."
Những người này đều là hạng kiến thức rộng rãi, tất nhiên là không xa lạ gì
với công pháp Vạn Kiếm quyết nổi danh nhất trên Phiên Miểu đại lục.
Ít nhất, bọn họ đều biết sự cường đại và nhược điểm của môn công pháp này.
Kiếm quang là linh khí sư thao đống số lượng càng nhiều, vật thì uy năng có
thể phóng thích ra càng lớn. Nhưng, điểm yếu của nó cũng khá là rõ ràng.
Nếu như kiếm quang mất đi ưu thế trên số lượng, vậy thì sẽ biến thành một
lão hổ không vuốt không răng, một thân thực lực sợ rằng ngay cả một phần mười cũng không thể phát huy ra được.
Nếu như kiếm quang của
Trịnh Hạo Thiên may mắn còn một nửa, vậy thì hai người họ không đến nỗi
càn rỡ như vậy. Nhưng kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên nắm trong tay lúc
này đã từ mười ức biến thành hơn năm ngàn vạn, hai người bọn họ tất
nhiên là sẽ không bỏ qua dạng cơ hội tốt này.
Nếu so sánh với Tạp Phỉ Đặc, tâm tư của Ô Mặc rõ ràng là ngoan độc hơn, y không ngờ lại
mang ý nghĩ dồn Trịnh Hạo Thiên vào tử địa.
"Hừ..."
Hoàng đột nhiên hừ mạnh một tiếng, đạo thanh âm này giống như là kim cương cự chùy vậy, hung hăng gõ vào trong lòng mọi người.
Thân thể của Ô Mặc khẽ run lên, hắc khí vong quanh người hắn chập chờn, ngọn lửa trong mắt Tạp Phỉ Đặc cũng đột nhiên ảm đạm đi, giống như là bị một trận cuồng phong thổi qua, suýt chút nữa thì tắt. Mà Trịnh Hạo Thiên
thì tai chỉ hơi ngâm ngâm ngẩm đau, chứ không chịu một chút thương hại
nào.
Do đó có thể thấy, năng lực khống chế sóng âm của Hoàng đã đạt tới mức tùy tâm sở dục.
"Hoàng, ngươi làm vậy là có ý gì?" Ô Mặc trợn trừng hai mắt lên, nghiêm giọng quát.
Y lui ra sau mấy bước, đứng sánh vai với Tạp Phỉ Đặc, mặt cùng hướng về
phía Hoàng và Trịnh Hạo Thiên, chỉ lại, khi đối diện với kim cương Hoàng có thần lực vô cùng, bọn họ kỳ thực đã ngoài mặt thì thản nhiên nhương
trong lòng thì sợ hãi.
Hoàng lạnh lùng nhìn họ, nói: "Chúng ta đã có ước định như thế nào thì sẽ làm như thế. Nếu như hai vị muốn phản
bội ước định, vậy thì phải hỏi thử xem quyền đầu của ta có đáp ứng
không?"
Những lời này của gã hào khí can vân, không ngờ lại lấy
thân phận cửu giai trực diện khiêu chiến hai cường giả thập giai đỉnh
phong, hơn nữa trên khí thế còn mơ hồ áp đảo.
Cảm thụ được khí
thức lăng lệ không thể xâm phạm được thích phóng ra trên người Hoàng,
Tạp Phỉ Đặc và Ô Mặc hai người nhìn nhau, không ngờ đều không dám lên
tiếng mạo phạm.
Có điều trong lòng họ lại cực kỳ uất ức, từ trước tay tới bọn họ ở trong tộc đều là hạng thiên chi kiêu tử được người ta
chú ý. Trong đồng giai càng là không có địch thủ.
Nhưng hiện giờ
không ngờ lại bị một tên dị tộc cửu giai dùng khí thế áp chế mà không
dám phản kháng, tất nhiên là khiến họ tức giận vạn phần.
Chỉ là,
bọn họ biết rõ thực lực của Hoàng, cho dù là có lửa giận lớn hơn nữa thì cũng không dám phát tiết lên người tên gia hỏa khủng bố này.
Mắt Ô Mặc đảo quanh, nói: "Trịnh Hạo Thiên, ngươi cũng là cường giả trong nhân tộc, chẳng lẽ muốn núp dưới cánh của dị tộc ư?"
Lông mày Trịnh Hạo Thiên nhướn lên, song, còn không đợi hắn lên tiếp, Hoàng
đã bước ra một bước, sau khi bước một bước này không ngờ lại vượt qua
được cự ly giữa gã và Ô Mặc.
Sau đó, gã giơ cái nắm đấm thô to lên, không chút màu mè đấm thẳng ra.
Một quyền, chính là một quyền đơn giản.
"Rầm..."
Cả không gian tựa hồ như phát sinh sự run rẩy khe khẽ, vào thời khắc một
quyền của Hoàng đánh ra, tựa hồ như đã hình thành một cái vòng xoáy lớn, mà vòng xoáy này hút hết lực lượng vô cùng vô tận trong hư không vào
trong.
Một quyền này đánh ra, không ngờ lại giống như là ngưng tụ lực lượng của cả không gian vậy, dùng thế thái sơn áp đỉnh hung hăng
đập xuống.
Ô Mặc phát ra một tiếng hét sợ hãi, màu đen trên người y lập lòe bất định, tay lật một cái, đã lấy ra một cái thuẫn bài to
đùng. Y giơ cao thuẫn bài, đỡ một quyền của Hoàng, nhưng thân thể của y
lại nhanh chóng bay ra sau.
Hoàng gầm lên một tiếng, lại bước
thêm một bước, gã giơ cao thiết quyền, một quyền nối một quyền đánh ra,
trong nháy mắt đã đánh ra bảy quyền.
Từ đầu tới cuối, Ô Mặc đều
kiệt lực chống đỡ, không ngờ ngay cả một chút năng lực phản kích cũng
không có. Lúc Hoàng đánh ra một quyền cuối cùng, Ô Mặc hét thảm một
tiếng, cả người đều chui vào trong vách đá, khiến cho vách đá đã bị ánh
sáng đỏ hủ thực vỡ ra một cái lỗ lớn.
Ô Mặc oa một tiếng, thổ ra một ngụm máu bầm, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Hoàng, nhưng không dám mở miệng nói gì nữa.
Hoàng cất tiếng cười dài, gã không ngờ lại không thèm nhìn Ô Mặc mà quay
người lại, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tạp Phỉ Đặc, cao giọng
nói: "Ngươi, còn có ý kiến gì nữa không?"
Hỏa diễm chiến giáp ở
trên người Tạp Phỉ Đặc bập bùng cường liệt, nhưng nhìn Hoàng uy phong
bát diện, bất khả nhất thế, y há há miệng, không ngờ lại vô thức lắc
đầu, nói: "Không có!"
Hoàng thu hồi ánh mắt, sải bước về chỗ cũ.
Tạp Phỉ Đặc lúc này mới tỉnh lại, trong lòng y dâng lên cảm giác vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Một cường giả thập giai đỉnh phong, được hỏa linh nhất tộc coi là thiên tài như mình, không ngờ lại bị một tên kim cương cửu giai áp chế. Ở trước
mặt gã, ngay cả một câu phản kháng cũng không dám nói
Đây là nỗi khuất nhục cỡ nào!
Ngọc lửa trong hốc mắt của y không nhừng lập lòe. Hoàng, ta muốn ngươi chết!