Vô cùng vô tận quang minh dần dần có rút lại, đồng thời hội tụ phía trên tấm phù triện nho nhỏ.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi thu bút lại mà đứng. Lúc này, trên người hắn tỏa ra một niềm tin cường đại, mãnh liệt, gần như đã ngưng tụ thành thực chất. Dưới lực lượng quang minh bạch sắc đầy trời, lại càng khiến người ta chấn động.
Nếu đổi lại là người ý chí không đủ kiên định, nếu nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên vào giờ phút này, sợ rằng ngay cả dũng khí tỉ thí với hắn cũng không có.
Nhưng Hách Liên Diệc đâu phải thường nhân chứ. Hắn cười lớn một tiếng, ngẩng đầu lên mà bước tới, nói: "Cửu U tiền bối, hai người vãn bối đã chuẩn bị xong, xin ngài làm chứng."
"Ầm...."
Trong hư không, đột nhiên nứt ra một cái khe khổng lồ.
Từ khe nứt đó, chậm rãi giáng xuống một cái đại đỉnh. Đây là một chiếc cự đỉnh khổng lồ, cao tới hơn ba trượng. Trên thân đỉnh được điêu khắc vô số đường vân thần bí. Từng đạo từng đạo quang mang thần kỳ chớp động trên thân đỉnh, giống như vô số tia chớp, khi sinh khi diệt.
"Quang ám đối lập, hủy diệt lẫn nhau, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, bắt đầu đi...."
Thanh âm sang sảng của Cửu U chân nhân vang lên trong hư không. Tất cả mọi người nghe được thanh âm này đều không kìm được mà nghiêm nghị, kính cẩn.
Đây chính là tông sư chân nhân, người có địa vị cực kỳ cao thượng trong tâm trí đám linh giả bình thường.
“Vâng."
Trịnh Hạo Thiên cùng Hách Liên Diệc khom người xác nhận. Hai người bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy một vẻ tự tin và kiên định lóe lên trong mắt đối phương.
Vô luận là phù triện chi đạo, hay là võ đạo, phàm là đạt tới cảnh giới như bọn hắn, đối với thành tựu của mình đều có một niềm tin cực lớn, khó có thể hình dung được.
Đó chính là một loại tự tin được gây dựng nên từ vô số chiến tích oai hùng. Bọn họ đều tin tưởng vững chắc, ở trong một thế hệ này, mình mới là kẻ xuất sắc nhất, cường đại nhất.
Hai người chậm rãi cất bước, tiến về phía trước chiếc cự đỉnh.
Không khí toàn trường đột nhiên biến đổi, không còn người xì xào bàn tán, thậm chí ngay cả truyền âm cũng ngừng lại. Toàn bộ khu vực đều chìm trong một vẻ tĩnh lặng, đến một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thân hình hơi nhoáng lên một cái, ở trên thân thể hai người đều lóe lên một tia linh lực, nâng hai người bọn họ bay lên phía trên cự đỉnh.
Chiếc cự đỉnh này chính là một kiện ngụy pháp khí đỉnh cấp. Nếu luận về phẩm cấp thì ngay cả thanh loan đao trong tay Diệp Khả cũng có vẻ không bằng. Hơn nữa, với thể tích khổng lồ như thế này, uy lực của cự đỉnh tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng được.
Cửu U chân nhân xuất ra kiện bảo vật này để hai tấm phù triện so đấu, tuyệt đối là không thể hợp lý hơn.
Cơ hồ là cùng một khoảnh khắc, cả Trịnh Hạo Thiên lẫn Hách Liên Diệc đều đưa tay ra. Mà ở trong tay bọn hắn, lại chính là hai tấm phù triện siêu cấp do bản thân bọn hắn luyện chế.
Trong một khắc khi phù triện chậm rãi mở ra, một cỗ lực lượng quang minh tinh túy và một cỗ lực lượng hắc ám cũng thuần khiết không kém đã tràn ngập xung quanh.
Tuy phù triện còn chưa được xé rách, uy lực cũng chưa được kích phát ra hoàn toàn, nhưng hai cỗ lực lượng này giống như đã nhận ra sự tồn tại của nhau, cho nên bắt đầu phát uy, khiêu khích rồi.
Tất cả mọi người phía dưới đều sách sách xưng kỳ, càng lúc càng bội phục thủ đoạn của hai vị phù đạo đại sư này.
"Thần đại sư, Trịnh Hạo Thiên đại sư luyện chế phù triện gì vậy?" Thần niệm Trang Biểu Thăng thoáng đảo qua, khẽ ồ lên một tiếng rồi nghi hoặc dò hỏi.
Ở trong cảm ứng của hắn, tấm Đại quang minh phù triện này khá giống Đại quang minh Thiên Luân phù triện, nhưng lại có chút bất đồng, khiến hắn không thể xác định được.
Thần Thiên Duệ do dự một chút, nói: "Nếu chỉ nhìn tấm phù triện này, thì chắc hẳn là Đại quang minh Thiên Luân phù triện. Nhưng mà...." Hắn dừng lại một chút, nói: "Lão phu luyện chế loại phù triện này đã hơn mười năm, cho nên có thể khẳng định với các vị, nó tuyệt đối không phải là Đại quang minh Thiên Luân phù triện bình thường."
Mọi người đều trợn trắng mắt, thầm nghĩ trong lòng, đây chẳng phải là vô nghĩa sao. Nếu như là Đại quang minh Thiên Luân phù triện bình thường thì Trịnh Hạo Thiên làm sao dám tranh phong với song tinh phù triện của Hách Liên Diệc.
"Đây là tấm phù triện thượng cổ đó sao?" Trang Biểu Thăng lại hỏi.
Đám người Hách Minh cũng liếc mắt nhìn lại. Ở nơi này, Thần Thiên Duệ không thể nghi ngờ chính là một trong những nhân sĩ có danh vọng nhất. Trước khi chiến quả song phương được ấn định, cũng chỉ một mình hắn là có thể suy đoán ra một phần thôi.
Nhưng Thần Thiên Duệ lại lắc đầu, chậm rãi nói: "Tuyệt đối không phải tấm phù triện thượng cổ kia. Đây có lẽ là loại Đại quang minh Thiên Luân phù triện biến dị. Haiz, cũng không biết Trịnh đại sư học được cái phù triện này từ nơi nào, không ngờ lại khác thường như vậy."
Tất cả mọi người đều khẽ ngây người. Mà đám người Trang Biểu Thăng và Hách Minh lại thầm kêu hổ thẹn.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng Đại quang minh Thiên Luân phù triện là do Thần Thiên Duệ truyền thụ cho Trịnh Hạo Thiên. Chỉ là hiện giờ xem ra, tựa hồ không phải như vậy rồi.
"Ba, ba, ba....."
Từ trong cự đỉnh, đột nhiên vang lên những tiếng vang như pháo hổ.
Trịnh Hạo Thiên cùng Hách Liên Diệc đều phóng tay, tùy ý thả tấm phù triện trong tay vào trong đỉnh.
Theo hai tấm phù triện không ngừng tới gần, lực lượng quang minh và hắc ám cường đại không ngừngva chạm, cuối cùng hủy diệt lẫn nhau.
Quang minh, hắc ám.
Đây chính là hai loại năng lượng hoàn toàn bất đồng và tương phản. Một khi hai loại lực lượng này gặp nhau, thì sẽ tạo thành tình huống triệt tiêu lẫn nhau.
Trừ thể chất đặc biệt quang ám đồng tu như Trịnh Hạo Thiên ra, hai thứ này căn bản không thể cùng tồn tại.
Không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông, tuyệt đối không có tình huống thứ ba.
Bất quá, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hai hai người bọn hắn mới có thể sử dụng phương thức này để quyết phân thắng bại cao thấp.
"Oanh, oanh, oanh...."
Theo hai tấm phù triện không ngừng áp sát, từ trong cự đỉnh không ngờ vang lên vô số tiếng nổ trầm thấp. Tiếp đó, toàn bộ cự đỉnh cũng bắt đầu khẽ rung lên.
Đám người Thần Thiên Duệ, Hổ Bá Thiên và Hách Minh sắc mặt đều hơi thay đổi, trong lòng bọn hắn rung động vô cùng.
Tuy bọn họ đã đánh giá rất cao hai vị phù đạo đại sư , nhưng cũng không thể đạt tới mức độ khó tin như thế này. Hai tấm phù triện vừa gặp nhau, không ngờ lại xảy ra cảnh tượng kinh người như vậy.
Phải biết rằng, từ uy áp tỏa ra trên cự đỉnh là có thể xác định, đây chính là ngụy pháp khí đỉnh phong cao cấp nhất trên thế gian.
Nhưng cho dù là bảo vật như vậy, không ngờ cũng xuất hiện dấu hiệu không áp chế nổi hai tấm phù triện.
Uy lực khổng lồ của hai tấm phù triện này, đã vượt xa khỏi tưởng tượng của mọi người rồi.
"Haiz...." Thần Thiên Duệ đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Lão phu không bằng. Lão phu... phục rồi."
Lần trước hắn bại trong tay Trịnh Hạo Thiên, kỳ thật trong lòng vẫn còn mấy phần không phục. Nếu như không phải Trịnh Hạo Thiên từng gặp được thượng cổ phù triện tàn khuyết, đồng thời trải qua nghiên cứu, thì kết quả cuối cùng có lẽ cũng hoàn toàn trái ngược rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy tấm phù triện này của Trịnh Hạo Thiên, và động tĩnh mà nó tạo ra, hắn mới chân chính tâm phục khẩu phục.
Trịnh Hạo Thiên, Hách Liên Diệc, hai người này mới là phù đạo thiên tài cường đại nhất. Sau này, bọn họ đều có khả năng tấn chức phù đạo tông sư.
"Bạo....."
Gần như cùng một khắc, thanh âm của Trịnh Hạo Thiên và Hách Liên Diệc cùng vang lên.
Theo tiếng quát nhẹ này, hai tấm phù triện bên trong cự đỉnh đồng thời bị xé tan.
Đại hắc ám song tinh hủy diệt phù triện hóa thành cương mù dày đặc, tối đen như mực, hướng về bốn phương tám hướng mà tràn tới. Ở bên trong đám sương mù dày đặc này, tràn ngập khí tức hắc ám nồng đậm, cường đại nhất . Phàm là nơi bị sương mù dày đặc bao phủ, đều bị dung nhập vào trong hắc ám, hóa thành hắc ám, biến thành một bộ phận của bóng tối.
Hủy diệt, đây chính là lực lượng hủy diệt của hắc ám, lực lượng có thể đồng hóa tất cả mọi thứ trên thế gian.
Mà trong một khắc khi Trịnh Hạo Thiên xé tấm phù triện ra, nó cũng hóa thành một vầng hồng nhật, đồng thời tỏa ra quang mang chói mắt.
Nó giống như thái dương trên bầu trời, tỏa ra vô tận quang mang, xua tan bóng tối hắc ám xung quanh.
Lực lượng quang minh và hắc ám giằng co lẫn nhau, biến toàn bộ đại đỉnh thành hai khu vực hoàn toàn bất đồng.
Phảng phất như để tất cả mọi người có thể quan sát một cách trực quan nhất, toàn bộ đại đỉnh vào giờ khắc này đã trở nên trong suốt.
Đám người Hổ Bá Thiên có thể dễ dàng nhìn ra, một bên đại đỉnh tràn ngập lực lượng quang minh, mà bên kia lại lâm vào hắc ám tuyệt đối.
Bất quá, hai ranh giới giữa hai cỗ lực lượng này cũng không rõ ràng. Chúng đan xen lẫn nhau ở giữa trung tâm, không ngừng tranh đấu, đè ép lấn áp lẫn nhau.
Tiếp qua một lát, bên trong hắc ám phảng phất như đột nhiên bộc phát một cỗ lực lượng càng thêm cường đại. Hai cỗ lực lượng hắc ám dung hợp với nhau, trong nháy mắt đã khuếch tán ra ngoài.
Vầng hồng nhật kia tuy vẫn tỏa ra vô tận quang minh, nhưng khi bị lực lượng hắc ám bất thình lình trùng kích, lại có vẻ không thể chống cự được nữa.
Phạm vi lực lượng quang minh bao phủ trong nháy mắt đã bị thu hẹp lại, bị lực lượng hắc ám đè ép với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Đám Hổ Bá Thiên trợn mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này. Khi hai cỗ lực lượng kia giằng co lẫn nhau, bọn họ mặc dù có chút kinh hãi, nhưng cũng tràn ngập mong đợi. Nhưng vào giờ phút này, sau khi nhìn thấy lực lượng quang minh đang thất thế, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
"Hả, không thể nào...." Thần Thiên Duệ thì thào lẩm bẩm. Hắn đã cảm ứng được, ở bên trong tấm Đại quang minh phù triện này của Trịnh Hạo Thiên, có ẩn chứa một cỗ lực lượng khiến ngay cả hắn cũng phải cảm thấy tim đập thình thịch. Mà cũng chính bởi vì có cỗ lực lượng này tồn tại, cho nên Thiên Luân phù triện mới có thể phân cao thấp với song tinh phù triện.
Nhưng vào giờ phút này, cỗ lực lượng đó lại không phát sinh bất cứ chút tác dụng nào. Cái này khiến hắn cảm thấy hồ nghi vạn phần. Chẳng lẽ cảm ứng của hắn là sai lầm sao?
Nhưng ngay khi mọi người đã cho rằng, Trịnh Hạo Thiên lần này tất thua không thể nghi ngờ, thì vầng hồng nhật thật lớn kia đột nhiên nổ tung.
Vô cùng vô tận liệt hỏa hừng hực bốc lên, bắt đầu lan tràn ra bốn phía, tựa hồ có thể thiêu cháy tất cả mọi thứ.
Thế giới hắc ám lay động rồi. Lực lượng hắc ám cường đại bị ngọn lửa này xâm lấn, không ngờ lại bắt đầu bốc cháy một cách quỷ dị.
Ngọn lửa này, thậm chí ngay cả lực lượng hắc ám cũng có thể đốt.
"Phừng phừng phừng....."
Thanh âm thật lớn vang vọng bên trong đại đỉnh. Chỉ sau chốc lát, toàn bộ không gian trong cự đỉnh đã bị một đám lửa rừng rực bao phủ.
Lực lượng hắc ám vốn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối đã biến mất hầu như không còn, bị đám liệt hỏa mãnh liệt này thôn phệ, thiêu cháy hết rồi.
Cự đỉnh từ sắc thái trong suốt biến thành đỏ tươi. Bên trong ngọn lửa cường đại tràn ngập lực lượng hủy diệt, khiến ngay cả kiện ngụy pháp khí đỉnh phong này tựa hồ cũng có chút không chịu nổi.
“Hừ...."
Một tiếng hừ lạnh từ trong hư không vang lên. Từ bên trong khe nứt không gian đột nhiên tràn ra một đám hắc quang bao phủ cự đỉnh lại.
Sau khi được cỗ lực lượng này hỗ trợ, cự đỉnh mới dần dần bình ổn trở lại.
Mọi người không khỏi quay sang nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh hãi.
Đây là phù triện gì, không ngờ phải có tông sư chân nhân đích thân xuất thủ mới có thể áp chế được.
Vô số ánh mắt lại một lần nữa tập trung lên người Trịnh Hạo Thiên. Bất quá lúc này, cho dù là ánh mắt của mấy vị cường giả bảy sao, cũng khó tránh khỏi mang theo một tia kính sợ rồi.