Độc lang thấp bé ẩn nắp chờ thời cơ, cuối cùng khi phát hiện ra thời tốt nhất liền vung những cái móng vuốt sắc bén, đen kịt như những cái đinh ra, đâm về phía thân thể Trịnh Hạo Thiên. Chúng mở ngoác cái miệng tối đen, nhầm chuẩn thời cơ lang nha bổng rung lên bần bật mà táp về phía yết hầu Trịnh Hạo Thiên.
Bất kể là móng vuốt hay là răng nanh của mấy con độc lang này đều đen kịt không chút ánh sáng, giống như một thanh chủy thủ trong đêm đen vậy, làm cho người ta không khỏi sinh ra một thứ cảm giác rét lạnh.
Đây là độc lang, một loại quần thể đặc thù của cự lang trong núi.
Trong thân thể chúng có ẩn chứa một thứ chất độc mãnh liệt, một khi đã lưu lại trên cơ thể sinh vật một vết thương thì sinh vật đó khó mà bảo toàn được tính mạng.
Hắc bào nhân nhún người nhảy về phía sau. Hắn lấy quyền đầu va chạm với lang nha bổng, mặc dù không có bị thương, nhưng khi tự thể nghiệm loại sức mạng đơn thuần khủng bố, không gì so sánh được này, hắn vẫn không khống chế được thân thể mà nhảy lui lại phía sau.
Bất quá, trong mắt hắn lại lóe lên một tia quang mang hung tàn, hắn dường như đã nhìn thấy được viễn cảnh, một thiếu niên thiên phú dị bẩm, tiền đồ vô lượng bị những con độc lang lưu lại trên thân thể vô tận vết thương, nhìn thấy thiếu niên kia quằn quại chết trong đau đớn.
Tựa như chỉ có thể như thế, hắn mới cảm thấy khoái cảm trọn vẹn vậy.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc khi mấy con độc lang sắp chạm được vào người Trịnh Hạo Thiên thì ánh mắt hắc bào nhân đột nhiên thay đổi.
Bỡi vì hắn đã thấy biểu tỉnh trên mặt Trịnh Hạo Thiên.
Trong khi không gian trước ngực hắn trống trơn, lại bị đám độc lang vây công, trên mặt hắn không những không sợ hãi và thất kinh chút nào, mà ngược lại còn tràn đầy vẻ hưng phắn, kích động.
Vào giờ khắc này, trong lòng hắc bào nhân đột nhiên dâng lên một cảm giác không ổn mãnh liệt.
"A...."
Trịnh Hạo Thiên đột nhiên há to miệng, từ trong miệng hắn bộc phát ra một tiếng cự hống, phảng phất như sấm sét giữa trời quang, có thể rung chuyển đất trời.
Ở trên đỉnh đầu hắn, mấy con độc lang đang bay trên không trung đột nhiên trở nên cứng đờ, giống như mắt sạch quán tính bay tiếp, nặng nề rơi xuống mặt đất. Dưới chân hắn, một con độc lang đang chạy tới cũng quỳ rạp xuống, không cựa quậy được chút nào.
Bức tường đá hai bên người Trịnh Hạo Thiên run rẩy không ngừng, thậm chí ngay cả những viên đá trên mặt đất cũng rung lên bần bật.
Ở trước mặt hắn, vô số cự lang ồ ạt nằm rạp xuống mặt đất, thân thể bọn chúng như đột nhiên biến thành động vật nhuyễn thể, mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Không chỉ như vậy, gần như tất cả những con cự lang tê liệt ngã xuống đều sợ hãi tới mức *** đái ra hết cả ngoài. Trên khoảng đất trống lập tức tràn ngập một mùi hôi thối, khó ngửi, cho dù là mùi máu tinh cực kỳ nồng đậm cũng không thể nào lấn át đi được.
Sau khi hống lên một tiếng, hai tay Trịnh Hạo Thiên siết chặt lại, nắm thật chặt thanh lang nha bổng đã tưởng chừng như không khống chế được nửa vào lòng bàn tay.
Hắn ra tay nhanh như điện, mỗi một lần vung cây lang nha bổng lên đều nhàm vào những con độc lang thân hình nhỏ nhắn, nhưng sức chiến đấu lại vượt xa thâm sơn cự lang kia.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủi, tất cả độc lang đều bị đánh nát đầu, chết đến độ không thể chết thêm lần nửa.
Đầu Nhạc Mãnh cũng ông ông, choáng váng. Hắn lắc lắc, cố lấy lại tinh táo, nhìn bóng Trịnh Hạo Thiên, trong mắt liền toát ra một vẻ khiếp sợ khó che dấu được.
Tiếng hống khủng bố như vậy, làm sao có thể phát ra từ một trung giai liệp sư chứ.
Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cưới dài, một tay nắm lấy chuôi lang nha bổng, chỉ về phía hắc bào nhân, cất cao giọng nói:" Đồ tiểu nhân nhà ngươi, dám khống chế đám sói tới đây đả thương huynh đệ của ta, tội đáng chết vạn lần."
Hắc bào nhân lạnh lùng nhìn lại, chỉ dù là tất cả độc lang bị Trịnh Hạo Thiên đánh chết hết, trên mặt hắn cũng không lộ ra bất cứ biểu tình nào.
Chỉ là trên người hắn chậm rãi tản mắt ra một luồng sát khí, một cổ sát khí giống như thực chắt lặng lẽ thắm vào lòng người.
"Ngươi... làm sao lại phát hiện ra ta?”
Đến tận lúc này, hắn đương nhiên hiểu được, nhất cử nhất động của mình đều không thể qua mắt được Trịnh Hạo Thiên, nhưng khiến cho hắn nghỉ mãi không ra chính là thiếu niên này như nào lại biết được?
Trịnh Hạo Thiên cười ngạo nghễ, hắn đương nhiên sẽ không đem lực lượng quang ám thần kỳ trong não hải ra khai với đối phương.
Bị cổ lực lượng kỳ dị này ảnh hương, tinh thần hắn bay cao lên vô cùng, có một loại năng lực nắm giữ toàn cục trong tay, cho nên hắn mới có thể đề ý đến nhất cử nhất động của hắc bào nhân, đồng thời khám phá ra mưu kế của đối phương, tiếp đó tương kế tựu kế, giết sạch độc lang.
Cũng bởi lực lượng bất thình linh xuất hiện này, khiến cho hắn hắp thu được một lượng lớn hư ảnh sói nhỏ (tiểu lang), đem lực lượng đó tích tụ vào trong cơ thể, cuối cùng bạo phát ra.
Lần bùng nổ vừa rồi, tuyệt đối là một chuyện sảng khoái, dễ chịu nhất từ trước tới nay hắn từng làm.
Chỉ đáng tiếc là muốn tích lũy lực lượng này lại mắt quá nhiều thời gian, nếu không chỉ bằng oai một hống vừa rồi, hắn đã có tự tin chiến với luyện yêu võ giả một trận rồi.
"Nếu ngươi không nói thì cũng không cần nói nửa." Hắc bào nhân lạnh lùng nói: "Ngươi có tiềm lực rất lớn, cũng là có sức uy hiếp rất lớn, nhất định phải chết."
Ngay khi hắn vừa thốt ra chữ "chết”, hắc bào đột nhiên tung bay đề lộ ra diện mạo của hắn.
Ở dưới hắc bào là một nam tử gầy gò, da thịt trên người hắn ngăm đen mà hữu lực, tuy không đến mức là cơ bắp cuồn cuộn nhưng cũng đề lộ ra những đường cong chuần không cần chỉnh, cũng đồng dạng ẩn chứa lực lượng khổng lồ.
"Tên ta là Đặng Thú, nhớ kỹ, nếu có kiếp sau thì ngàn vạn lần đừng gặp phải ta."
Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng cười, nói: "Người muốn ta chết có nhiều lắm, ngươi cũng không phải là người đầu tiên, cái này còn xem ngươi có bổn sự không rồi hãy nói."
Trên mặt hắc bào nhân đột nhiên lộ ra một biểu tình cổ quái, trong con người đồng thời cũng lóe lên một tia trào phúng.
"Đối phó với một con kiến như ngươi, ta vốn cũng không muốn sử dụng đến loại lực lượng này."
Thanh âm của hắn dần dần cao lên, đồng thời, thân thể hắn cũng bất đầu biến dị.
Cơ thể vốn gây gò của hắn đột nhiên trở nên cao lớn, vạm vỡ, đầy cơ bắp. Đồng thời trong miệng hắn cũng mọc ra răng nanh sắc bén, móng tay nhanh chóng dài ra, giống như năm thanh chủy thủ sắc bén, thinh thoảng lại lóe lên quang mang lạnh lẽo.
Đặng Thú chậm rãi khom người xuống, ngay cả hai mắt của hắn cũng bất đầu trở nên xanh lè, khủng bố đọa người....^
Lúc này Đặng Thú đứng trước mặt Trịnh Hạo Thiên tuy vẫn còn giữa khuôn mặt con người, nhưng xem thần thái của hắn, rõ ràng đã biến thành một nhân lang (người sói) rồi.
Trịnh Hạo Thiên hít thật sâu một hơi lạnh, hắn lập tức nhớ đến Tôn Kiều Cảnh.
Thì người này cũng là cao thủ cảnh giới liệp vương, có được năng lực biến thân.
Trên mặt Nhạc Mãnh đã trắng bệch không còn chút huyết sắc. Trong vừa nửa canh giờ đã qua, hắn ngoại trừ chém giết mấy con lang vương liều lĩnh nhảy vào ra thì không hề xuất thủ chút nào.
Nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy Đặng Thú biến thân, hắn vẫn sợ hết hồn, lạnh của người.
Khóe miệng Đặng Thú khẽ nhếch lên, đề lộ ra mấy cặp rảng nanh, khuôn mặt đã dữ tợn lại càng trở nên dữ tợn hơn.
Thân hình hắn chợt lóe lên, đã biến mất khỏi chỗ cũ, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên đứng ở lối vào sơn cốc mà phóng đi.
"Vụt..."
Một mũi tên từ phía sau Trịnh Hạo Thiên bắn vụt ra. Nhạc Mãnh tuy sợ hãi trong lòng nhưng động tác tuyệt đối không trì trệ lại nửa điểm.
Một mùi lợi tiễn phá không bắn tới, cứ như vậy xuyên qua thân thể, trong nháy mắt biến mất trong đêm tối.
Nhạc Mãnh ngẩn ra, tiếp đó hắn liền phát hiện, thân thể Đặng Thú bất đầu trở nên mơ hồ, tiếp đó tên nhân lang đột nhiên xuất hiện phía trước mặt Trịnh Hạo Thiên, đồng thời giơ cánh tay tráng kiện lên, hung hăng táp xuống.
Tốc độ người này quá nhanh, không ngờ đã đạt tới mức độ không tưởng tượng được này. Thứ mà mũi tên của Nhạc Mãnh vừa xuyên qua chỉ là chút tàn ảnh của hắn đề lại trong không mà thôi.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên hoa lên, đề mắt thân ảnh Đặng Thú.
Tiếp đó một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.
Lang nha bổng trong tay mãnh liệt thu về, chắn ngang trước ngực.
"Ba....”
Một luồng lực lực nặng nề oanh kích lên cây lang nha bổng, cỗ lực lượng này mạnh mẽ vô cùng, so với cú va chạm vừa rồi thật như một trời một vực.
Trịnh Hạo Thiên tức giận gầm lên một tiếng, mặc dù đã kiệt lực chống cự, nhưng vẫn phải lui về phía sau một bước.
Trong miệng Đặng Thú liên tục phát ra những tràng cười quỷ dị. Mỗi khi cười một tiếng, hắn đều đánh ra một quyền, quyền nào quyền nấy đều nặng nề oanh kích lên trên lang nha bổng.
Huyết sắc trên mặt Trịnh Hạo Thiên dần dần tiêu tán, mỗi một lần đón nhận một quyền đều phải lui về phía sau một bước.
Từ lang nha bổng truyền đến không chỉ là sức mạnh khổng lồ, không gì so sánh được mà còn có một luồng chân khí cường đại dọc theo thân bổng truyền đến.
Lực lượng đơn thuần tịnh không đủ đẩy lui Trịnh Hạo Thiên, nhưng nếu có thêm loại chân khí có thể phá tim nát phổi này thì Trịnh Hạo Thiên không thể ngạnh kháng nổi nửa.
Vào giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng ảo não.
Nếu như minh cũng có cảnh giới liệp vương, cho dù chân khí có tu vi cao giai liệp sư đi nửa, đối đầu với loại lực lượng này chưa chắc đã bị rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng. Đặng Thú trong tiếng cười quái gị, tung ra hết lực lượng đã tích súc từ lâu.
Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nửa, thân thể hắn bay ngược lên không trung, nặng nề rơi vào trong cốc.
Thân hình Đặnh thú lóe lên mộe cái đã tiến vào trong cốc. Nhưng hắn không hề truy kích mà ngược lại còn lưu chuẩn chân khí toàn thân, chuẩn bị tư thế phòng ngự và lui lại bất cứ lúc nào.
Nhưng khi hắn đảo mắt nhìn xung quanh, liền không khỏi sửng sốt kêu lên: "Tên luyện yêu võ giả kia đâu, Chạy đi đâu rồi?"
Hai người Trịnh Hạo Thiên đến lúc này mới hiểu được, thì người này ẩn nắp, lặng lẽ ra tay là vì hắn kiêng kị thực lực của Tôn Kiều Cảnh.
Hai người bọn họ đều thầm kêu may mắn, may mà hắn không biết Tôn Kiều Cảnh vì chân khí không đủ cho nên đã rời đi. Nếu đảm lượng của hắn lớn hơn một chút, ra tay sớm hơn thì bọn họ căn bản không thể kéo dài được nhiều thời gian như thế.
Cái mũi của Đặng Thú đột nhiên nhúc nhích kịch liệt, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía cuối sơn cốc.
"Ta sơ xuất quá rồi, thì ra nơi này còn có đường lui." Hai nắm tay Đặng Thú xiết lại, lãnh đạm nói: "Nếu như người đã không còn ở đây, vậy dùng các ngươi đề đền mạng đi."
Thân hình hắn lại lóe lên một lẳn nửa, tiếp tục tấn công Trịnh Hạo Thiên.
Trong mắt hắn, tuy Nhạc Mãnh là cao giai liệp sư, nhưng lực uy hiếp còn không bằng tên thiếu niên có sức mạnh khủng bố và sức dẻo dai kinh người này.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, lúc này hắn đã không còn đường lui nửa, lang nha bổng trong tay lại vung lên.
Trong tích tắc, thân gậy thật lớn đã mạnh mẽ va chạm với quyền đầu của đối phương mấy lần.
Tuy hắn có thể kháng trụ, được sức mạnh của đối phương, nhưng đối với cái thứ chân khí cường đại, không gì không xuyên qua được này, lại không có nhiều biện pháp.
Chỉ sau vài hơi thở, khóe miệng hắn đã rỉ ra một dòng máu đỏ tươi, đây là do lục phủ ngũ tạng bị chấn động kịch liệt gây ra.
Trong mắt Nhạc Mãnh hiện lên một tia do dự, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía con đường nhỏ cuối cốc.
Hắn biết, nếu như lúc này hắn một mình rời đi, hắc bào nhân này khó mà đuổi kịp được mình.
Những nếu hắn làm như vậy, hôm nay Trịnh Hạo Thiên nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Ánh mắt hắn lộ vẻ do dự không ngừng, mấy chục năm lịch lãm thiên hạ, những gì mà hắn đã từng chứng kiến, trải qua lần lượt xuất hiện trong đầu hắn.
Cuối cùng, hình ảnh sau cũng xuất hiện trong lòng hắn chính là một quảng trưởng thật lớn, trên quảng trưởng, mấy trăm người cũng đồng thanh hét lớn, mấy trăm khuôn mặt phắn chắn bồng bột kia thật khiến người ta vĩnh viễn không thể nào quên được.
Trong ký ức của hắn, khuôn mặt Dư Kiến Thăng và Lâm Bảo Hoa lại một lần nửa chiếm thượng phong.
Thở dài một tiếng. Nhạc Mãnh thầm nghỉ trong lòng: "Kiến Thăng. Bảo Hoa, ta không thể trở mặt với các ngươi rồi..."
Hắn vứt cây Phi Long cung sang một bên, rút trường đao, cước đạp Thất Tinh bộ, tiến về phía trước!