"Tạp, Tạp Tháp Nhĩ...." Lai Bảo Đức trợn tròn hai mắt, kêu lên với vẻ không thể tin nổi.
Mà không chỉ có mình hắn như vậy, ngay cả Cáp Mạn cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.
Tạp Tháp Nhĩ, vị thiên tài phù đạo kiêu ngạo nhất được công nhận trong hoàng tộc, không ngờ lại thật sự lộ diện gặp khách...
Khóe miệng Dương Hoang lộ ra một nụ cười kiêu ngạo. Tuy Trịnh Hạo Thiên chẳng có nửa điểm quan hệ với hắn, nhưng lúc này, hắn vẫn tự động coi mình là thủ hạ của Thiên Hạo đại nhân rồi.
Ánh mắt Tạp Tháp Nhĩ thoáng lướt qua hai người Cáp Mạn và Lai Bảo Đức, nói: "Hai vị cũng tới à." Dứt lời, hắn lập tức nghiêng đầu, dùng một ánh mắt mẫn tuệ và sáng ngời nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Vị này hẳn là Thiên Hạo huynh rồi. Tiểu đệ không thể tiếp đón từ xa, xin chớ trách."
Cáp Mạn và Lai Đức Bảo liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một vẻ mờ mịt và khó hiểu trong con ngươi đối phương. Bất quá lúc này, bọn họ cũng vạn phần to mò về thân phận của Trịnh Hạo Thiên rồi.
Hắn không chỉ có thể khiến Tạp Tháp Nhĩ phải đích thân ra đón tiếp, mà còn khách khách khí khí như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, hắn tuyệt đối không phải người bình thường.
Đến tận lúc này, hai người bọn hắn đều thầm hô may mắn trong lòng. May mà vừa rồi nói chuyện khá vui vẻ với hắn, cũng không có đắc tội đối phương chỗ nào.
Tạp Tháp Nhĩ cười ha ha, nói: "Thiên Hạo huynh có thể tới thăm, đã là vinh hạnh cho Tạp Tháp Nhĩ ta lắm rồi." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Tiểu đệ muốn thỉnh giáo Thiên Hạo huynh mấy vấn đề, không biết huynh đài có thể giải thích nghi hoặc của ta không?"
Trịnh Hạo Thiên liên tục xua tay, nói: "Thỉnh giáo thì không dám nhận, là tham khảo bàn luận lẫn nhau thì đúng hơn."
Tạp Tháp Nhĩ hài lòng gật gật đầu rồi lui một bước về phía sau, nhường ra một con đường, đưa tay, nói: "Mời...."
Trịnh Hạo Thiên thoáng mỉm cười, hắn cũng không lập tức đi vào, mà khẽ gật đầu với hai vị hoàng tộc bên người trước, nói: "Cáp Mạn huynh, Lai Đức Bảo huynh, xin thứ lỗi, tiểu đệ không thể bồi tiếp được nữa rồi."
Cáp Mạn cùng Lai Đức Bảo như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng gật đầu, ngay cả nói cũng không thể nói ra được.
Trước khi Tạp Tháp Nhĩ ra đây, bọn họ vẫn tỏ ra tức giận, nói xấu không tiếc lời. Nhưng khi vị phù đạo thiên tài trong Ma tộc này xuất hiện, hai người này liền lập tức câm như hến, không dám chỉ trích đối phương nửa lời.
Trong Ma tộc, số người tu luyện phù triện chi đạo thực sự là quá ít. Mà có thể được xưng tụng là thiên tài, đồng thời có tư cách bái nhập làm môn hạ ma thần đại nhân, lại càng là lộng phượng sừng lân.
Tiền đồ tương lai của Tạp Tháp Nhĩ so với hai người bọn họ thì rực rỡ, rộng lớn hơn nhiều lắm. Cho nên hai người bọn hắn căn bản không dám trực tiếp đắc tội.
Nhìn hai vị hoàng tộc cường giả trẻ tuổi đi vào nội đường, Cáp Mạn xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên kéo tay Dương Hoang lại, nói: "Chủ nhân nhà ngươi rốt cuộc đến từ đâu?"
Khi hắn đối diện với Trịnh Hạo Thiên thì vẫn nho nhã lễ độ, nhưng đến khi đối diện với một cường giả Địa ma không phải là hoàng tộc thuần huyết, thì hắn cũng không cần kiêng kỵ nhiều thứ nữa.
Dương Hoang liên tục cười khổ, trong lòng thầm mắng, các ngươi không dám đắc tội với Thiên Hạo đại nhân thì chạy tới dọa nạt ta à.
Chỉ là, vô luận hắn có bất mãn thế nào thì cũng không thể nói ra miệng được, cho nên đành thành thành thật thật trả lời, nói: "Cáp Mạn đại nhân, Thiên Hạo đại nhân không phải là chủ nhân tại hạ."
"Nói bậy..." Cáp Mạn lạnh lùng quát, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lăng lệ: "Nếu hắn không phải chủ nhân của ngươi, thì ngươi sao có tư cách đi bên cạnh hắn."
Dương Hoang vội vàng nói: "Cáp Mạn đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Thiên Hạo đại nhân vừa cứu cái mạng nhỏ của tại hạ khỏi tay thiên cầm yêu tộc. Mà đây lại là lần đầu tiên đại nhân tiến vào sào huyệt hắc ám, cần có một người dẫn đường cho hắn, cho nên mới cho phép tại hạ tạm thời đi theo."
Trong mắt Cáp Mạn và Lai Đức Bảo đều lộ ra một vẻ thất vọng. Xem ra bọn hắn quả thật không tra được lai lịch người trẻ tuổi thần bí này rồi.
Lai Đức Bảo trầm ngâm một chút, nói: "Thiên Hạo cùng Tạp Tháp Nhĩ rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng thái độ lại có vẻ như quen thuộc, chẳng lẽ bọn hắn lại tới từ cùng một chủng tộc?"
Cáp Mạn chậm rãi gật đầu, nói: "Có lẽ là thế."
Khóe miệng Dương Hoang khẽ nhếch lên, thầm nghĩ trong lòng, các ngươi cứ đoán đi. Lão tử không bao giờ nói cho các ngươi biết, Thiên Hạo đại nhân cũng là một vị phù đạo đại sư cường đại."
..................
Sau khi tiến vào đại sảnh rồi rẽ quặt mấy lần, khung cảnh trước mắt đột nhiên trở nên trống trải.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn quanh một vòng, khẽ ồ lên một tiếng, nói: "Nơi này, hẳn là chỗ Tạp Tháp Nhĩ huynh luyện chế phù triện rồi."
Diện tích căn phòng này bình thường, dài rộng cao ước chừng cũng phải hơn ba trượng, hơn nữa bài trí trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn ở giữa phòng mà thôi.
Là một linh phù sư cường đại, Trịnh Hạo Thiên chỉ cần nhìn một cái là biết nơi này được sử dụng làm gì rồi.
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Nơi này tuy yên tĩnh, nhưng mức độ linh khí nồng đậm tựa hồ không đủ. Chẳng lẽ Tạp Tháp Nhĩ huynh có phương pháp giải quyết?"
Tạp Tháp Nhĩ cười ha ha, nói: "Thiên Hạo huynh, mời xem."
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một vật lập tức từ trên không rơi xuống.
Trịnh Hạo Thiên định thần nhìn lại, không ngờ lại là một tấm lệnh bài nho nhỏ.
Tạp Tháp Nhĩ cầm tấm lệnh bài trong tay, thật cẩn thận đặt lên mặt bàn ở giữa căn phòng.
Ngay sau đó, toàn bộ gian phòng tựa hồ khẽ rung lên một chút. Tiếp đó, ở những chiếc cửa sổ lần lượt xuất hiện một tầng quang tráo.
Trịnh Hạo Thiên thoáng nhíu mày lại, bắt đầu đề cao cảnh giác.
Tuy hắn cũng tin tưởng Tạp Tháp Nhĩ nhất định không thể nhìn thấu hành tung của hắn, nhưng khi đối mặt với loại biến cố bất thình lình xuất hiện này, hắn vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn
"Rầm...."
Cửa sổ chậm rãi đống lại, toàn bộ căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Không chỉ không còn một chút ánh sáng nào, mà ngay cả liên hệ với ngoại giới cũng bị hắn hoàn toàn cắt đứt rồi.
Linh lực, thần niệm, đều bị vây khốn trong căn phòng này, cho dù có muốn thăm dò ra ngoài cũng tuyệt đối không thể.
Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Tạp Tháp Nhĩ huynh, đây là ý gì vậy?"
Linh lực trên người hắn dâng trào, tuy từ bề ngoài không thể nhìn ra khí tức hung hãn gì, nhưng một cỗ áp lực vô hình đã phóng thích ra mạnh mẽ rồi.
Tạp Tháp Nhĩ vội vàng nói: "Thiên Hạo huynh không nên hiểu lầm, ngươi xem."
Hắn vươn tay ra, khẽ vỗ lên tấm lệnh bài một cái, toàn bộ mặt bàn lập tức khẽ rung lên, tiếp đó mặt bàn hình vuông đột nhiên tách đôi, từng cỗ từng cỗ linh lực khổng lồ khó tưởng tượng nổi từ bên trong mạnh mẽ tràn ra.
Khi thần niệm Trịnh Hạo Thiên cảm ứng được đám linh lực này, trái tim lập tức buông lỏng đi rất nhiều.
Phù triện, nhất định phải có một lượng linh lực khổng lồ không gì sánh nổi hậu thuẫn. linh lực trong căn phòng này mặc dù không tệ, nhưng cũng chỉ có thể dùng từ không tệ để hình dung thôi. Muốn dựa vào một chút linh lực này để luyện chế Đại hắc ám phù triện, trên căn bản là chuyện không thể nào hoàn thành được.
Cho nên, khi Tạp Tháp Nhĩ khẳng định đây là nơi hắn luyện chế phù triện, trong lòng Trịnh Hạo Thiên vẫn còn một chút nghi hoặc.
Nhưng lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu ra.
"Tạp Tháp Nhĩ huynh, cơ quan thiết kế ở đây thật sự là xảo diệu, tiểu đệ bội phục." Trịnh Hạo Thiên cảm khái nói.
Tạp Tháp Nhĩ bật cười, nói: "Thiết cơ cơ quan ở đây không phải là tiểu đệ, mà là ma thần đại nhân."
"Ma thần đại nhân?" Vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên thoáng trở nên hơi căng thẳng.
"Không sai." Tạp Tháp Nhĩ thao thao bất tuyệt, nói: "Ma thần đại nhân mở ra sào huyệt hắc ám ở nơi này, chính là muốn hấp dẫn càng nhiều tinh anh phù đạo của ma tộc hơn tới. Cũng chỉ có phù đạo đại sư tiến vào cung điện, mới có thể biết được bí mật này, đồng thời hưởng thụ linh lực mênh mông như thế.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: "Tạp Tháp Nhĩ huynh, nếu như ma thần đại nhân muốn hấp dẫn hậu bối truyền nhân tới, mà ngươi lại muốn bái làm môn hạ của hắn, vậy vì sao lại còn phải ở lại đây lâu như thế."
Dương Hoang đã từng nói, vị Tạp Tháp Nhĩ này sở dĩ ở lại đây lâu như vậy, đó là bởi vì hắn một lòng một dạ muốn bái làm môn hạ ma thần đại nhân.
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng là chưa thực hiện được.
Sắc mặt Tạp Tháp Nhĩ thoáng trở nên buồn bã, cười khổ một tiếng, nói: "Tuy ta muốn bái làm môn hạ ma thần đại nhân, nhưng cánh cửa của đại nhân nào dễ dàng bước vào như vậy." Ngón tay khẽ điểm một chỉ, ở trên bàn lập tức xuất hiện một khối ngọc thạch. Tạp Tháp Nhĩ bất đắc dĩ nói: "Bên trong khối ngọc thạch này có phong ấn một tấm Đại hắc ám phù triện tàn khuyết. Ma thần đại nhân phái người truyền lệnh, nếu như ta có thể hiểu thông tấm phù triện này, đồng thời luyện chế ra, thì lão nhân gia ông ta sẽ đích thân thu ta làm đồ đệ, chỉ điểm cho ta quang minh đại đạo trong tương lai."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng sáng ngời, nói: "Ngươi còn chưa ngộ ra được sao?"
Tạp Tháp Nhĩ bất đắc dĩ, nói: "Đây chính là phần còn sót lại của Đại hắc ám phù triện, bên trong khuyết thiếu vô số, muốn khôi phục lại hoàn mỹ như cũ thì vô cùng khó khăn. Ta đã ở lại đây suốt nửa năm, nhưng cũng chỉ có thể khôi phục một phần năm. Nếu tiến bộ cứ chậm chạp thế này, e rằng phải mất ba năm năm nữa mới có thể khôi phục nó hoàn toàn."
"Không sai, ta muốn cùng huynh đài liên thủ, cùng khôi phục tấm phù triện này."
Trái tim Trịnh Hạo Thiên nhảy loạng, nóng lòng muốn thử, nhưng miệng lại nói: "Chúng ta làm như vậy, liệu có khiến ma thần đại nhân mất hứng hay không?"
"Không đâu." Tạp Tháp Nhĩ nói như chém đinh chặt sắt, nói: "Ma thần đại nhân từng phái người tới truyền lời, bảo ta không cần một mình nghiên cứu, mà cứ cố gắng trao đổi với đồng đạo. Phù triện chi đạo của chúng ta tuyệt đối không nên bảo thủ, chỉ có giao lưu nhiều hơn, dung hợp sở trường của các nhà, mới có thể không ngừng sửa cũ thành mới, có được địa vị cực mạnh trong các tộc." Hắn than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ, nói: "Đáng tiếc, trong cung điện này cũng chỉ có mình ta là phù đạo đại sư, nếu không sao phải vật lộn tới bây giờ."
Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, ma thần đúng là ma thần, liếc mắt một cái đã nhìn thấu mấu chốt bên trong.
Bất quá, những lời này e rằng cũng chỉ có tồn tại như hắn mới có thể nói ra không chút kiêng kỵ nào. Nếu như đổi lại là một vị phù đạo đại sư, cố giữ cho riêng mình còn không kịp, chứ làm sao lại hào phóng như thế được.
"Được , một khi đã vậy, ta phải đa tạ Tạp Tháp Nhĩ huynh rồi." Trịnh Hạo Thiên cũng không già mồm cãi lão, lập tức phóng thích thần niệm tiến vào trong ngọc thạch.
Ngay sau đó, một lượng tin tức khổng lồ đã từ trong ngọc thạch tuôn trào ra.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng nhíu lại, khí tức hắc ám trên người càng lúc càng nồng đậm.
Trong não vực, tất cả lực lượng quang minh đều lui bước trong nháy mắt. Chúng tận hết khả năng thu liễm vào trong mấy khí xoáy.
Trong khi đó Mộng Yểm lại cười lớn, chậm rãi xuất hiện... Nó biến lực lượng hắc ám nồng đậm thành đại hải vô biên, không ngừng vui vẻ vùng vẫy bên trong.
Vô số hắc quang dưới sự khống chế của Trịnh Hạo Thiên mà chậm rãi ngưng tụ lại, tạo thành một tấm Đại hắc ám phù triện tàn khuyết....