Chiến Thiên

Chương 318: Q.5 - Chương 318: Không gian ma tộc.




Không gian ở trước mặt vặn vẹo, giống như là rơi vào một thế giới do những chiếc gương biến dạng tổ thành, thân thể của hắn trong nháy mắt thu nhỏ đi không tới một milimet, lại trong nháy mắt biến thành một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa.

Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, tận hết khả năng hội tụ tất cả kiếm quang ở xung quanh mình, đặc biệt là quang minh cự kiếm phóng ra quang mang chói mắt, càng thủ hộ hắn chặt chẽ dưới lực lượng quang minh.

Vạn kiếm hợp nhất quả nhiên là một trong những lực lượng mạnh nhất trên thế giới.

Cho dù là dòng xoáy thần bí đáng sợ như vậy mà dưới sự trùng kích của loại lực lượng này trong nháy mắt cũng phải sụp đổ.

Song, vào thời khắc mà vạn kiếm hợp nhất của Trịnh Hạo Thiên đâm vào trung tâm của dòng xoáy, trong lòng hắn lại dâng lên một ý nghĩ cổ quái.

Dòng xoáy này, giống như không phải là một vật chết, mà là một sinh mệnh sống sờ sờ.

Trong đâu hắn cảm ứng được một tiếng gào thét tuyệt vọng của một sinh mệnh sắp lâm chung.

Không chỉ là vậy, vào thời khắc trước khi dòng xoáy này tan rã, không ngờ còn bạo phát ra một lực lượng không gì sánh được, giống như là sự hồi quang phản chiếu của một người sắp chết vậy, hút hắn và trăm ức kiếm quang đó tới đây.

Sự cường đại của hấp lực vào thời khắc đó tuyệt đối là trước giờ chưa tưng có, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không thể nào chống đỡ được.

Có điều may mắn là dưới sự thủ hộ của trăm ức kiếm hải, hắn không bị thương tổn chút nào. Chỉ tiến vào một thông đạo không gian vặn vẹo, hơn nữa không biết thông tới phương nào.

Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt đột nhiên tối sầm, không gian xung quanh lập tức khôi phục lại như bình thường.

Trịnh Hạo Thiên cẩn thận quan sát bốn phía, khóe mắt hắn giật giật mấy cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cổ quái.

Nơi này không ngờ lại là một không gian trống trải tuyệt đối.

Không những là không có ma tộc sống thành đàn như hắn tưởng tượng, hơn nữa ngay cả một chút dấu vết của sinh mệnh cũng không có.

Kỳ thực, ở dưới lòng đất rộng không phải là không có sinh mệnh, ngược lại, sinh mệnh ở nơi này cực kỳ thịnh vượng, nếu không thì không thể nuôi dưỡng ra cả một địa ma nhất tộc.

Chỉ là sinh mệnh ở nơi đó khác hẳn sinh mệnh ở trên mặt đất, đều là một số sinh mệnh thích hợp sinh tồn trong bóng tối mà thôi.

Trong Hùng Lang sơn hiện giờ bị ma khí xâm thực, nhìn thì giống như là toàn bộ sinh mệnh đã tuyệt diệt, nhưng đó chẳng qua là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Một khi ở đó reo xuống sinh vật thích hợp sinh trưởng trong ma khí thì có thể trong thời gian cực ngắn sinh sôi nảy nở trở lại.

Nhưng, không gian mà Trịnh Hạo Thiên đang ở lúc này lại là một ngoại lệ.

Ở đây, không có ánh sáng, không có gió, không có bất kỳ sinh mệnh nào, thậm chí là không có bất kỳ một thanh âm nào tồn tại.

Hắn giống như là tiến vào trong một thế giới riêng biệt, chỉ có một mình hắn tồn tại vậy.

Thần niệm thích phóng ra, từ sự cẩn thận dè dặt lúc ban đầu, dần dần lớn gan hơn, tận tình thăm dò cả những nơi xa hơn.

Nhưng, từ tin tức mà thần niệm gửi về lại khiến lòng hắn dần dần trầm xuống

Bất kể là hắn phóng thần niệm tới mức nào, vẫn không hề cảm thấy bất kỳ một động tĩnh nào, cho dù là một chút tiếng động nhỏ nhất cũng không có.

Thế giới này, giống như là một đầm nước chết, hơn nữa vạn năm bất biến vậy.

"Ha ha, địa phương tốt, đúng là một địa phương tốt."

Đột nhiên, một tiếng cười cực kỳ vui mừng phá vỡ sự yên tĩnh của thế giới này.

Tinh thần của Trịnh Hạo Thiên lập tức khẽ chấn động, hắn búng tay một cái, một cỗ hắc khí tràn ra, nhanh chóng ở trước mặt hắn ngưng tụ thành một hình thể nhân loại.

"Mộng Yểm, ngươi biết đây là đâu ư?" Trịnh Hạo Thiên tràn đầy hi vọng hỏi.

"Không biết." Mộng Yểm lắc lắc đầu, lập tức phá vỡ ảo tưởng của hắn.

Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên lập tức sầm xuống, nói: "Ngươi đã không biết vậy thì kêu la cái gì."

Mộng Yểm không đồng ý, cãi: "Nơi này tràn đầy ma khí tinh túy nhất, là một chỗ tu luyện tốt nhất, tuyệt đối là một phong thủy bảo địa ."

Trịnh Hạo Thiên vỗ nhẹ lên trán, cười khổ nói: "Đối với ngươi thì là thì là một phong thủy bảo địa, còn đối với ta thì lại là một tử địa."

Trịnh Hạo Thiên có thể ở đây đợt vài ngày, thậm chí là vài năm, nhưng nếu như không thể nào thoát ra khỏi đây, vậy thì....

Hắn run bắn người, không ngờ lại không dám nghĩ tiếp.

Mộng Yểm kỳ quái nhìn hắn, nói: "Ngươi thực sự muốn rời khỏi đây à?"

"Đương nhiên." Trịnh Hạo Thiên không chút do dự nói: "Ta muốn mau chóng rời khỏi nơi này."

Mộng Yểm trầm tư một lát, nói: "Nếu như không không lầm, nơi này chắc là một thế giới mà một vị ma tộc đại năng nào đó sáng tạo, phong bế và không toàn vẹn."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thắt lại, thốt lên kinh ngạc: "Thế giới được sáng tạo ư?"

"Đúng vậy, nếu như là thế giới hình thành tự nhiên, tuyệt đối sẽ không yên lặng như vậy.. Chỉ có thể giới mà cường giả sáng tạo ra mà chưa được toàn vẹn thì sẽ biến thành như vậy." Mộng Yểm đắc ý nói: "Cái này là tri thức truyền thừa mà ta có được sau khi tấn thăng thập giai đấy, tuyệt đối không lầm đâu."

Trịnh Hạo Thiên nhìn xugn quanh, trong mắt lấp lánh tinh quang.

Thế giới được sáng tạo?

Đây là một chuyện bất khả tư nghị cỡ nào, vào thời khắc này, hắn nghĩ tới thánh địa tu luyện của ngư nhân. Cái thế giới to lớn đặc biệt đó phải chăng cũng là một vị cường giả đỉnh cao trong ngư nhân sáng tạo ra.

Nếu nói trước kia hắn đối với chuyện này còn có chút hoài nghi, vậy thì hiện tại đã triệt để tin rồi.

Trầm mặc một lát, hắn trầm giọng bảo: "Người sáng tạo ra thế giới này đang ở đâu?"

"Ta làm sao mà biết được." Mộng Yểm nói rất vô trách nhiệm: "Có lẽ vị đại năng đó đã rời đi, hoặc là đã tử vong rồi."

"Hắn vẫn chưa hoàn toàn thế giới của mình mà chẳng lẽ đã ly khai rồi ư?" Trịnh Hạo Thiên hoài nghi hỏi, tuy Mộng Yểm nói rằng vị đại năng đó đã có thể vẫn lạc rồi, nhưng Trịnh Hạo Thiên trước khi chưa tìm thấy chứng cứ thì tuyệt đối sẽ không dám nghĩ như vậy.

"Cũng có thể là hắn đang ở một chỗ nào đó trong thế giới này nhìn ngươi đó." Mộng Yểm suy nghĩ một lúc, lại nói ra một đáp ứng khiến Trịnh Hạo Thiên dựng tóc gáy.

Trịnh Hạo Thiên run lên một cái, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Hắn lắc đầu, nói: "Mộng Yểm, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi có biện pháp gì để ra ngoài không?"

"Muốn ra ngoài thì rất đơn giản." Mộng Yểm nói với vẻ tiếc nuối: "Có điều ngươi thật sự không muốn tiếp tục ở đây tu luyện ư, tu luyện ở nơi này đối với ta và ngươi đều có lợi ích cực lớn đó."

Trịnh Hạo Thiên không chíu do dự lắc đầu, nói: "Ta hiện tại chỉ muốn về thôi."

Mộng Yểm nhún vai, động tác nhân tính hóa này nó đã làm khá trôi chảy.

"Được rồi, muốn đi ra kỳ thực cũng rất đơn giản, chính cần là cường giả linh thể xé rách không gian là có thể phá không mà đi thôi."

Trịnh Hạo Thiên lập tức nhớ tới An An, thiếu nữ mỹ lệ có lai lịch thần bí khó đoán đó từng muốn giết hắn, nhưng cuối cùng lại cùng hắn có duyên hợp thể.

Ngày trước rơi vào trong thế giới của ngư nhân, nàng ta cũng là sau khi tấn thăng linh thế mới xé rách không gian mang hắn đi cùng.

Xem ở trong cái thế giới kỳ dị này, thành cường giả linh thể chính là biện pháp duy nhất để rời đi.

"Linh thể, linh thể..." Trịnh Hạo Thiên lẩm bẩm.

Mộng Yểm cười hắc hắc: "Ngươi vừa tấn thăng thập giai chưa lâu, hiện tại độ khó để tấn thăng linh thể là rất lớn, có điều ta có một biện pháp hay."

"Ngươi nói đi!"

"Ngươi chẳng lẽ quên rồi ư, chúng ta còn có một con ma vương biến dị."

Mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, nói: "Con ma vương đó phá kén thoát ra rồi ư?"

"Nếu như là ở địa phương khác, sợ rằng vẫn cần thêm khoảng nửa năm nữa." Mộng Yểm giơ tay ra búng một cái, Hắc ám tỏa liên lập tức hiện ra, nó cầm cái bát tròn vỗ một cái vào phần đáy, một điểm đen nho nhỏ từ bên trong bay ra, hơn nữa còn ở trong không trung dần dần biến hành lớn.

Chỉ một lát sau, điểm đen này đã biến thành một cái kén to còn lớn hơn thân thể nhân loại rất nhiều.

Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ cảm ứng, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cái kén to này tất nhiên chính là thứ mà thiên ma biến dị sau khi thôn phệ bán ma vương mà hóa thành, nó tránh ở trong Hắc ám tỏa liên, dần dần tích súc lực lượng, đợi ngày phá kén mà ra.

Mà lúc này, bản thân cái kén này không ngờ lại biến thành một cái máy hút gió không đáy, liều mạng hấp nạp ma khí tinh túy ở xugn quanh.

Ma khí vốn chính là thứ mà ma tộc khao khát nhất.

Cái kén to này sở dĩ một thời gian dài rồi mà vẫn chưa nở, đó chính là bởi vì thiếu hụt lực lượng hắc ám, cho nên mới dẫn tới lực lượng không đủ.

Mà một khi nó hấp nạp đủ lực lượng, tất nhiên là có hi vọng hoàn toàn trưởng thành.

Thế giới này cũng không biết rốt cuộc là do vị đại năng nào của ma tộc sáng tạo ra, ma khí ở bên trong đậm đặc tới mức không thể tưởng tượng được. Thiên ma biến dị muốn tấn thăng thành ma đầu hân chính, lực lượng hắc ám cần thiết là một con số nhiều đến kinh người.

Hơn nữa lúc này nó để muốn nhanh chóng nở ra, càng không chút cố kỵ hấp nạp ma khí, triệt để đảo loạn ma khí ở gần xung quanh, hình thành một nồi cháo.

Nhưng cho dù là vậy, mà khí bị hấp nạp đối với cả thế giới mà nói thì chỉ như một sợi lông trên chín con trâu, khu vực bị ảnh hưởng hoàn toàn có thể bỏ qua không tính tới.

Một hồi lâu sau, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng yên tâm.

Động tác này của cái kén không hề dẫn tới bất kỳ sự chủ ý nói, chứng tỏ vị đại năng đó có tám chín phần mười là rời khỏi nơi này rồi.

Thế giới này chắc là một vật vô chủ.

Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nếu có thể chiếm thế giới này thành của riêng thì tốt quá. Chỉ là, ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, hắn cho dù có vô tri hơn nữa cũng biết rằng vật này mình không thể chiếm được. Ít nhất thì không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể theo đuổi.

Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên thu liễm tâm thần, nói: "Mộng Yểm, cần bao lâu ."

"Mười ngày, tối đa là mười ngày là nó có thể phá kén mà ra." Mộng Yểm vỗ ngực đảm bảo.

"Mười ngày!" Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn không gian đen kịt vô tận đó.

Hắn tựa hồ như cảm ứng được tâm tình lo lắng tới từ đám người Cừu Hinh Dư, Lâm Đình, Dư Uy Hoa, loại cảm giác đó không ngờ lại có thể thấu qua không gian vô tận truyền tới người hắn.

Hắn tin chắc rằng đây không phải là ảo giác mà là sự nhớ nhung da diết của họ.

Có lẽ, trừ cường giả linh thể ra, cũng chỉ có lực lượng tưởng nhớ như thế này mới có thể xuyên thấu qua cự ly vô hạn giữa hai bên.

"Đợi ta, mười ngày sau, ta nhất định sẽ đi ra gặp lại các người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.