Đầu nhạn, mỏ gà, cổ rắn, hàm yến, long văn, mình rùa, lân đồn, đuôi cá, màu sắc sặc sỡ...
Khi con chim khổng lồ này hoàn toàn đứng dậy, khí tức ở trên người nó càng lúc càng nồng đậm và cường đại.
Trong đan điền, thần niệm của Trịnh Hạo Thiên dần dần ngưng tụ lại, hắn lặng
lẽ quan sát thần vật gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết này.
Phượng hoàng...
Chỉ có phượng hoàng sánh ngang với rồng, có uy năng hủy thiên diệt địa
trong truyền thuyết mới có áp lực khổng lồ và uy năng bất khả xâm phạm
như thế này.
Tới lúc này, Trịnh Hạo Thiên đã minh bạch.
Luồng sóng nhiệt màu đỏ rực từ bên trong quả trứng to lớn đó lan ra kỳ thức chính là một giọt phượng hoàng chi huyết.
Giọt tiên huyết tràn đầy uy năng to lớn này hóa thành lửa của phượng hoàng
không gì không thể phá hủy, không gì không thể đốt cháy đó. Mà dưới cỗ
liệt hỏa này, bất kể là sinh mệnh gì cũng sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi, cho dù là linh hồn bồng bềnh trong hư vô cũng không ngoại lệ.
Nhưng, không biết vì duyên cớ gì, ngọn lửa của phượng hoàng này không những
không thiêu chết hắn, ngược lại còn chui vào trong đan điền của hắn, trở thành một yêu phách mới của hắn.
Nếu như muốn trở thành võ giả luyện yêu, vậy thì cần phải phục dục yêu đan.
Nhưng, loại thần vật như phượng hoàng này, yêu thú bình thường hóa sao có thể
sánh bằng, trong một giọt tinh huyết của nó, đã ẩn hàm đủ lực lượng và
truyền thừa.
Kỳ thực, Trịnh Hạo Thiên không biết rằng, tinh huyết của long phượng trân quý và cường đại tới cỡ nào, cho dù là cường giả
linh thể có được, cũng không dám phục dụng như vậy. Bởi vì uy năng ẩn
chứa bên trong đủ để khiến thân thể của đại bộ phận cường giả cứ thể vỡ
vụn, hơn nữa hóa thành một ngọn lửa.
Mà hắn lại có thể vào lúc
mới chỉ là cửu giai chịu được lực phản phệ của phượng hoàng chi huyết,
hơn nữa còn dung nhập vào trong người. Đây tuyệt đối là chuyện phát sinh lần đầu tiên từ trước tới giờ, nếu như tuyên truyền ra ngoài, hắn lập
tức sẽ trở thành tiêu điểu được tất cả mọi người quan chú, cho dù là
trong tộc quần của nhân loại cũng có vô số đại năng muốn mổ hắn ra mà
nghiên cứu một phen.
Hít sâu một hơi, quả tim đang đập thình thịch dần dần bình phục lại.
Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, tinh quang trong mắt hắn lấp lánh, không giấu nổi vẻ vui mừng.
Bất kể là như thế nào, hắn cũng thoát ly khỏi sự nguy hiểm và đồng thời
luyện hóa được phượng hoàng chi huyết, loại kỳ ngộ này, quả thực là khó
tin tới cực điểm.
Hơn nữa, lúc luyện hóa phượng hoàng chi huyết,
chân khí của hắn còn đề thăng rất cao, đạt tới cảnh giới thập giai đỉnh
phong, đây tuyệt đối đáng để gọi là song hỉ lâm môn.
Ý thức của hắn lập tức trầm xuống và đi tới phương hoàng tàn phách này.
Trịnh Hạo Thiên muốn nhìn xem, nếu như hắn sử dụng phượng hoàng biến thân thì sẽ có uy năng cường đại như thế nào.
Một cỗ lực lượng cuồn cuộn lập tức từ trên người phượng hoàng tàn phách
truyền ra, khi Trịnh Hạo Thiên cảm nhận được cường độ của cỗ lực lượng
này, lập tức biến sắc.
Sự cường đại của cỗ lực lượng này, vượt xa ý liệu của hắn.
Hắn vô thức gầm lên một tiếng, thông qua kinh mạch dẫn cỗ lực lượng này đi khắp toàn thân.
Cách làm này quả thực là hành vi vô thức của hắn, bởi vì vào thời khắc này hắn căn bản là không có sự lựa chọn nào khác.
Có điều, sau khi cỗ lực lượng khổng lồ này bắn đầu lan ra, trong lòng hắn
lại đột ngột rúng động, chân khí lập tức án chiếu theo một lộ tuyến nào
đó mà bắn đầu chảy đi.
Phượng hoàng tàn phách trong đan điền hơi
vung vẩy cánh, từng cỗ lực lượng lập tức hóa thành chân khí vô cùng vô
tận, không ngừng trùng kinh lên các kinh mạch ở trên người hắn.
Trịnh Hạo Thiên há miệng, hắn hít sâu một hơi lạnh.
Các nơi trên thân thể đều truyền tới cơn đau cường liệt khó có thể hình
dung được. Nếu đem ra so sánh thì hình như hắn đã quay lại tình trạng
lúc trước, khi bị lửa của phượng hoàng thiêu đốt cơ thể.
Có điều
trong đây cũng có sự khác biệt, đó chính là chỉ thân thể của hắn đau đớn vô cùng mà thôi, còn linh hồn thì không phải chịu bất kỳ sự ảnh hưởng
nào.
Chân khí to lớn này chỉ xâm nhập vào kinh mạch trong cơ thể của hắn chứ không phải là linh hồn và tinh thần của hắn.
"Rầm rầm rầm..."
Những tiếng động kỳ dị liên tiếp không ngừng từ bên trong cơ thể của hắn
truyền ra, trên mặt, trên người Trịnh Hạo Thiên không ngừng túa mồ hôi
lạnh. cho dù là thân đang ở dưới hoàn cảnh đặc thù của biển lửa nham
thạch nóng rực, nhưng hắn lại vẫn có cảm giác lạnh thấu xương.
Nhưng, hắn lúc này vẫn cắn chặt rằng, để mặc cho cơn đau này lan khắp cơ thể
mà không ngăn cản, thậm chí còn trợ giúp thêm, để cho lực lượng cường
đại này trùng kích mỗi một thốn kinh mạch ở trên dưới cơ thể, mỗi một
tấc thịt và mỗi một tấc da.
Dần dần, trên người hắn ánh lên một tia sáng màu vàng kim.
Nếu như là các võ giả luyện yêu của Vạn Kiếm tông nhìn thấy cảnh này, khẳng định đều sẽ thốt lên kinh hãi.
Kiên thể thuật.
Đây là một môn công pháp mà tất cả các luyện yêu võ giả trong đại linh giải phải tu hành, bất kể bọn họ thuộc môn phái nào, bất kể là truyền thừa
mà bọn họ nhận được là cao hay thấp, nhưng chỉ cần là luyện yêu võ giả,
nhất định phải tu luyện kiên thể thuật.
Nhưng, tại linh giới,
trong số lượng tộc quần nhân loại khổng lồ như vậy, chân chính có thể tu luyện kiên thể thuật tới cảnh giới đại thành lại là trong một vạn người không có lấy một người.
Loại công pháp tu luyện này cũng có yêu
cầu nhất định đối với điều kiện hậu thiên và thiên phú của người tu
luyện. Hơn nữa quan trọng nhất là, trong quá trình tu luyện sẽ phải chịu đựng sự thống khổ không thể hình dung.
Muốn tu luyện tới kiên
thể đại thành, vậy thì phải để chân khí của bản thân lấp đầy mỗi một góc trên thân thể, khiến cho cả thân thể đều triệt để liền thành một thể,
không có bất kỳ một kẽ hở nào.
Chân khí vận hành bên trong kinh
mạch thì không có vấn đề gì, nhưng một khi ra khỏi kinh mạch, chảy vào
các nơi khác trong thân thể, vậy thì sẽ tạo thành sự thống khổ rất lớn.
Loại thống khổ này quả thực là tương đương với ngàn dao lóc thịt, cho dù là đang hôn mê cũng bị cơn đau làm cho tỉnh lại.
Thiên tài trong nhân tộc tuy nhiều, nhưng có ý chí kiên cường như vậy, có thể chịu đựng được loại thống khổ này lại chẳng có được mấy ai.
Cho nên, chân chính có thể tu luyện kiên thể thuật tới đại thành kỳ thực cũng không nhiều.
Hơn nữa, lúc người bình thường tu luyện, đều phải yêu hóa biến thân trước,
để cho yêu hóa chi thể của họ chịu đựng cơn đau này, tất nhiên là so với Trịnh Hạo Thiên lúc này thì dễ dàng hơn trăm lần.
Có điều, kiên
thể đại thành sau khi yêu hóa tuy cường đại, nhưng nếu so sánh với kiên
thể đại thành của thân thể nhân loại, vậy thì lại kém một bậc, theo sự
đề thăng của đẳng cấp, sự chênh lệch này sẽ càng lúc càng rõ ràng.
Chỉ là có thể dùng yêu hóa biến thân để luyện được kiên thể đại thành đã ít lại càng ít rồi, mà dùng thân thể nhân loại để có được thành tựu này,
vậy thì càng thật sự là phượng mao lân giác.
Lúc này, Trịnh Hạo
Thiên mượn vào lực lượng cuồn cuộn của phượng hoàng, đang dùng than thể
của nhân loại để tu luyện kiên thể chi thuật.
Nếu như là ngày
trước, hắn chưa chắc đã có được nghị lực và sự bền gan này, nhưng, sau
khi trải qua sự thiêu đốt của lửa phượng hoàng, trình độ chịu đau của
Trịnh Hạo Thiên đã có một sự đề cao không thể hình dung.
Chỉ cần không phải là loại đau đớn như xé rách linh hồn, vậy thì hắn nhất định có thể cắn rằng lặng lẽ chịu đựng.
Ví dụ như lúc này, hắn từ từ vận chuyển kiên thể chi thuật, khiến cho
nhiệt lưu dòng này cao hơn dòng khác trùng kích vào các nơi trên thân
thể. Loại trùng kích này không chỉ là tới từ nội bộ, ngay cả biển lửa
nham thạch ở bên ngoài đều tựa hồ như phối hợp triệt để thối luyện thân
thể của hắn vô số lần.
Cũng không biết qua bao lâu, Trịnh Hạo
Thiên cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, lúc thở ra một hơi này, cả thân thể lập tức bạo phát ra một đạo quang huy màu vàng kim cường liệt.
Loại quang huy không ngờ lại có mấy phần tương tự với kim cương hộ thể thần
công của kim cương nhất tộc, nhưng kim cương hộ thể thần công có thể tùy ý khoách tán, hơn nữa thủ hộ người khác vào trong. Nhưng kiên thể chi
thuật của Trịnh Hạo Thiên lại không thể làm được điểm này, cho dù là hắn tu luyện kiên thể thuật tới mức đồ mà tiền vô cổ nhân, hậu lai vô giả
thì cũng không thể nào sử dụng công pháp này để thủ hộ người khác.
Từ trong miệng hắn đột nhiên bạo phát rồi một tiếng hú dài lăng lệ, sau đó hai chân Trịnh Hạo Thiên hơi dùng lực giẫm một cái, thân thể của hắn đã giống như bay lao ra khỏi biển lửa nham thạch, đi tới lưng chừng không.
Sau khi thân thể của hắn rời khỏi biển lửa, hắn không ngờ lại cảm thấy một cảm giác man mát và quyến luyến.
Đây là cảm ứng tự nhiên của thân thể, hắn không ngờ lại vô cùng lưu luyến và hoài niệm đoạn thời gian ở trong biển lửa.
Trong lòng khẽ động, Trịnh Hạo Thiên đã hiểu thân thể của mình khẳng định là
đã phát sinh một loại thay đổi kỳ dị mà hắn không biết. Nhưng tất cả
những điều này đều phát sinh quá đột nhiên và cổ quái, khiến cho ngay cả bản thân hắn cũng không phát giác ra được.
Chân khí trong cơ thể từ từ bình phục, con phượng hoàng tàn phách to lớn mà uy nghiêm đó cũng không tiêu tán dung nhập vào trong nhục thể của hắn.
Bởi vì lực
lượng mà con phượng hoàng tàn phách này sở hữu thực sự là quá lớn, nếu
như cường hành yêu hóa biến thân, Trịnh Hạo Thiên sợ rằng thân thể của
hắn vào thời khắc biến thân thành công cũng sụp đổ theo.
Xem ra, muốn nắm chắc được yêu hóa biến thân của phượng hoàng, ít nhất phải đợi sau khi hắn tấn thăng linh giả mới thử được.
Khóe miệng của hắn khẽ động, trong lòng nghi hoặc không hiểu.
Ngay cả thân thể của hắn hiện tại cũng không thể nào chịu đựng được cỗ lực
lượng này, vậy thì con phương hoàng tàn phách này làm sao mà bị hắn
luyện hóa được nhỉ?
Vấn đề này, cho dù là hắn nghĩ tới vỡ cả đầu, cuối cùng cũng không có thu hoạch gì.
Lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên nắm chặt hai tay lại, tuy hắn lần này không
yêu hóa biến thân thành phượng hoàng, nhưng thu hoạch lại không nhỏ.
Hắn quát khẽ một tiếng, quanh người lập tức hiện ra một ngàn đạo quang minh chi kiếm và một ngàn đạo hắc ám chi kiếm.
Dưới một cái búng tay, tất cả kiếm quang đã bắt đầu tương dung với nhau, chỉ sau một lát, chín trăm chín mươi chín đạo quang minh kiếm và chín trăm
chín mươi chín đạo hắc ám kiếm dã thuận lợi dung hợp, mà hai đạo kiếm
quang cuối cùng sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng chui vào bên
trong.
Sau đó, hai thanh cự kiếm tràn ngập lực lượng hắc ám và lực lượng quang minh hiện ra ở bên cạnh hắn.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên trợn tròn lên, hắn hừ khẽ một miệng, trong miệng mũi tai mơ hồ ứa ra một tia máu.
Có điều, từ đầu tới cuối, hắn không hề yêu hóa biến thân, mà chỉ dựa vào thân thể của nhân loại để hoàn thành bước này.
Thiên kiếm hợp nhất, đây đã là cực hạn mà linh khí sư cửu giai có thể đạt
được, Trịnh Hạo Thiên dựa vào quang ám chi lực và yêu hóa biến thân chi
lực mới có thể miễn cưỡng làm được.
Nhưng sau khi hắn kiên thể đại thành, đã có thể không cần dưới tình huống yêu hóa biến thân mà hoàn thành thiên kiếm hợp nhất.
Đây chính là chỗ cường đại nhất của kiên thể đại thành.
Thân thể của Trịnh Hạo Thiên lúc này đã cứng như kim cương, cho dù là so với thân thể của yêu thú chân chính cũng không kém chút nào.
Hắn
hưng phấn cười điên cuồng mấy tiếng, quay đầu lại nhìn về phía của quả
trứng lớn, trong mắt lấp lánh vẻ sợ hãi và tiếc rẻ, nhưng cuối cùng vẫn
giậm mạnh chân, hóa thành một luồng ánh sáng, trong nháy mắt đã rời khỏi huyệt động tràn đầy kỳ ngộ thần kỳ này.