Chiến Thiên

Chương 102: Q.5 - Chương 102: Lâm Đình chi biến.






“Sư huynh, hiện tại nhân tài Vạn Kiếm Tông thật đông đúc, nếu không nhìn thấy tận mắt, ta cũng không thể tin được là bọn họ còn chưa tấn thăng đến thất giai.” Một đại hán khuôn mặt râu quai nón thấp giọng nói: “Đợi sau khi bọn họ tấn cấp lên thất giai, cũng không biết sẽ trở thành cái dạng ra sao nữa, có lẽ khi đó, chúng ta sẽ mất đi tư cách đặt chân vào Phiêu Miểu Vân Hải.”

Hơ mơ hồ có một tia lo lắng, mà sắc mặt mọi người bên cạnh hắn đề cực kỳ ngưng trọng.

Bất quá, trong đám người, còn có một người diện mục âm trầm, đôi mắt lóe lên sát cơ, tâm tình vô cùng thấu hận.

Hắn chính là Phong Thần Nhai Nghiêm Anh, mắt thấy bọn Trịnh Hạo Thiên chẳng những không chết trong miệng linh thú thủ sơn, mà ngược lại còn đại phát thần uy ở con đường thí luyện, được mọi người chú ý, trong lòng hắn càng thêm phẫn hận bất bình.

“Những tên cặn bã này, mắt thấy đệ đệ của ta chết mà không cứu, bây giờ lại cuồng vọng như thế, muốn dùng thân phận dưới thất giai vượt qua con đường thí luyện. Thật là đáng chết mà, kiết…” Nghiêm Anh nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, nhất định phải đưa chúng vào chỗ chết, an ủi linh hồn đệ đệ trên trời.

Đây chính là ý nghĩ ác độc của Nghiêm gia, phàm là người nào tranh chấp với bọn hắn, thì tuyệt đối là người đó có lỗi. Hắn không bao giờ nghĩ tới hành vi của Nghiêm Tấm đến tột cùng có hèn hạ hay không, bởi vì trong tâm hắn, người của Nghiêm gia làm bất cứ chuyện gì, đều có thể tha thứ.

Hắn cũng không bao giờ nghĩ tới cứu người hay không là quyền của Trịnh Hạo Thiên, Trịnh Hạo Thiên có thể lựa chọn cứu, cũng có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

Hết thảy, đều không được hắn đặt ở trong lòng.

Nếu Trịnh Hạo Thiên không cứu người Nghiêm gia, thì cho dù có cứu tất cả người trong nhân tộc, thì cũng là tội đáng chết vạn lần.

Bởi vì cái gọi là máu mủ tình thâm, hai huynh đệ Nghiêm Anh cùng Nghiêm Tuấn này tuyệt đối là cá mè một lứa, trời sinh bản tính độc nhất vô nhị.

Lúc này, từ trên người hắn hiện ra một tia hàn ý nhàn nhạt, làm cho mọi người quanh hắn không khỏi rời xa theo bản năng, không dám chọc vào tên sát tinh này.

………

Trên con đường thí luyện, mọi người đều không biết tình huống bên ngoài, cũng không biết bọn họ đang biến thành động vật trân quý để mọi người thưởng thức.

Hiện tại, nhất cử nhất động của bọn họ đều nhờ vào lực lượng đặc thù xuyên thấu qua sơn đạo hiện ra trước mặt mọi người.

Sau một khắc, Dư Kiến Thăng, thậm chí tất cả đám người Dư Kiến Thăng đều thất bại, mặc dù bọn họ đã rất cố gắng, nhưng mà thực lực cùng thiên phú có giới hạn, muốn kiên trì tiếp trên con đường này cũng không phải dễ dàng.

Trên mặt đất không ngừng nhô lên người đá khổng lồ đưa bọn họ bình an ra huyễn cảnh.

Mà vẫn kiên trì ở trong này, cũng chỉ còn bốn người Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa, Cừu Hinh Dư cùng Lâm Đình.

Ba người đi đầu đều là cường giả siêu phẩm lĩnh ngộ lực lượng ý chí, bọn họ bằng vào lực lượng ý chí kiên cường, nên chịu ảnh hưởng trong này không thể nghi ngờ là nhỏ nhất, vì vậy thoải mái hơn nhiều so với những người khác.

Mà Lâm Đình mặc dù không lĩnh ngộ được lực lượng ý chí, nhưng mà động tác của hắn lại rất linh hoạt xảo diệu, rõ ràng đã được cao nhân chỉ điểm, nên một thân tiềm lực được tri triển ra vô cùng nhuần nhuyễn, hơn nữa còn nhờ vào lúc Trịnh Hạo Thiên vô ý làm suy yếu uy năng của huyễn cảnh, cho nên mới miễn cưỡng có thể kiên trì tới ba phần tư chặng đường.

Có điều, ngay tại khắc này, hắn đã kiệt sức, gần như vô lực đi tiếp.

Thân hình bay múa đột nhiên xông về phía trước, đôi mắt chớp động liên tục vận dụng chân khí oanh kích đã trở thành đỏ như máu, nhưng cho dù là vậy Lâm Đình cũng vẫn xuất thủ không chút do dự.

Bởi vì Vân Thái Thượng trưởng lão đã thông báo, mỗi bước tiến trên con đường thí luyện này sẽ tạo ra thu hoạch rất lớn, đây cũng là phong thủy bảo địa có thể kích phát tiềm lực cùng lực lượng ý chí của nhân loại.

Từ xưa tới nay, không biết có bao nhiêu nhân vật thiên tài hơn người nhờ vào con đường thí luyện này lĩnh ngộ được lực lượng ý chí nào đó, giúp cho bọn hắn tấn thăng cảnh giới linh thể.

Lúc này trong lòng hắn đột nhiên hiện lên vô số ý niệm.

Ở trong Kiếm Hải Vô Biên, Dư Uy Hoa đột phá cực hạn thân thể trở thành luyện yêu vũ giả cực phẩm.

Trịnh Hạo Thiên điều khiển phi kiếm đầy trời, Ngưng Kiếm thuật thi triển ra làm người ta kinh hãi không thôi.

Kiếm quang quanh người Cừu Hinh Dư lưu chuyển, thuật Tiểu Kiếm Hải vui sướng phiêu đãng trong Kiếm Hải Vô Biên.

Tâm hắn điên cuồng rống lên, bọn họ có thể làm được chuyện như vậy, ta…cũng có thể.

Mặc dù tâm tư Lâm Đình linh lợi, nhưng không liều mạng như Dư Uy Hoa, tính tình cho dù ra sao cũng phải kiên trì, nhưng mà lại lớn lên cùng nhau với Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa, hiện tại lại có năng lực luyện yêu vũ giả cực phẩm, cho nên hắn không chịu cam lòng.

Hắn không muốn thua kém hai người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn không muốn trở thành gánh nặng cho hai người bạn tốt này.

Hành trình tới Tiểu Linh giới lần trước, hắn bởi vì không đủ thực lực, cho nên không cách nào tham gia, đây tuyệt đối là một trong tiếc nuối lớn nhất của đời hắn.

Hắn không muốn trải qua chuyện như vậy lần thứ hai.

Cho nên, lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu.

Kiên trì, bước tới…

Hắn mơ hồ cảm giác được, chỉ cần hắn có thể kiên trì bước tới, thuận lợi thông qua thông đạo này, thì có lẽ sẽ khiến hắn đạt được thu hoạch khổng lồ không thể tưởng tượng.

Song, đoạn sau thông đạo, mỗi bước tiến lên đều muôn vàn khó khăn.

Thực lực cường đại của những quái thú huyễn hóa kia tuyệt đã gia tăng gấp bội, ngắn ngủi trong mấy bước đó, đã hoàn toàn vây quanh thân thể hắn.

Đối mặt với những quái thú cao lớn hung hãn này, trong lòng hắn không tự chủ dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

Trong đầu hắn nổi lên một tia ý niệm xám xịt khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt thành lời.

Chẳng lẽ, cả đời này của ta không cách nào sánh vai cùng bọn họ sao?

Những hình ảnh cưỡi ngựa hái hoa lúc nhỏ giống như tia chớp hiện lên trong đầu hắn, chỉ trong nháy mắt, hắn phảng phất như đã ôn lại nửa đời của mình. Hắn cùng Dư Uy Hoa đồng thời tập võ luyện công, mang theo Trịnh Hạo Thiên vào núi săn thú, ba người cùng nhau phấn đấu, thậm chí tiến vào Đại Linh giới, trở thành đệ tử Bạch Thảo Phong.

Thanh âm nhỏ nhẹ của Vân Thái Thượng trưởng lão lại truyền vào tai hắn: “Lâm Đình, tích cách ngươi mềm yếu, lúc lĩnh ngộ lực lượng ý chí, thì loại tính cách này không thể nghi ngờ là trí mạng. Có điều, nếu như ngươi còn muốn đuổi kịp Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa, thì nhất định phải kiên cường, kiên cường, và kiên cường…”

Sau một khắc, trong đầu Lâm Đình rung động ầm ầm. Hai chữ “kiên cường” giống như sét đánh nổ lên, xua tan toàn bộ tinh thần suy sụp của hắn.

“Đúng vậy, phải kiên cường lên…”

Hắn rống to một tiếng, đôi mắt màu đỏ đột nhiên lần nữa tuôn ra hào quang vô cùng vô tận, càn quét tất cả quái thú bên cạnh.

Thân hình hắn bay tới, cư nhiên trong nháy mắt đã chạy thêm mười trượng.

Trong khoảng cách mười trượng này, hắn giống như một chiến thần vô kiên bất khuất. Tất cả mọi thứ ngăn cản trước mắt đều bị hắn trong nháy mắt đánh tan thành hư ảo.

Đôi mắt hắn chợt sáng lên, hắn tựa hồ cảm ứng được một thứ kỳ dị.

Gió, khi hắn trong nháy mắt xuyên qua mười trượng, hắn giống như đã thể nghiệm được ý chí của gió, hơn nữa loại ý chí này còn cường đại nhất, ý chí bạo phong có thể quét sạch tất cả.

Đây là một cảm giác khó có thể hình dung, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Sau đó, đầu hắn trở nên mơ ảo, tinh lực cả người trong nháy mắt biến mất không còn chút gì.

Thân thể lay động giữa không trung, rồi té ngã trên đất, không thể nhúc nhích nữa. bất quá, cho dù vào giờ khắc này, trên mặt hắn vẫn lộ ra nụ cười vui mừng.

Một khắc trước lúc hắn hôn mê, hắn biết, hắn đã đạt được thứ mà hắn mơ ước.

Trong các nơi ở Phiêu Miểu Vân Hải không khỏi truyền đến trận trận thanh âm tiếc hận.

“Người này mới tứ giai thôi sao, không ngờ có thể xông pha như thế, đúng là khó có thể tượng tượng.”

“Ta thấy tiêm lực hắn vô hạn, có lẽ sẽ không chút thua kém với tam tú của Vạn Kiếm Tông đâu, lần này vận khí Vạn Kiếm Tông thật sự quá tốt mà.”

Nhóm tu luyện giả dưới thập giai nghị luận rối rít, vũ lực Lâm Đình bày ra cũng không đủ làm cho bọn họ cảm thấy kinh sợ, nhưng mà biểu hiện ngay tại thời khắc cuối cùng của hắn, lại đủ làm cho người ta sinh ra lòng úy kỵ.

Một đám tu luyện giả thất giai trở lên, cư nhiên sinh lòng kiêng kỵ với một tu luyện giả tứ giai, Lâm Đình đã có thể tự hào rồi.

Bất quá, ở trên đỉnh núi Điểm Danh Đường, tất cả cường giả linh thể vào giờ khắc này đều không hẹn mà cùng rung động.

Bọn họ mắt sáng như đuốc, tự nhiên có thể thấy được động tác cuối cùng mà Lâm Đình biểu hiện đại biểu cái gì.

“Cao huynh, chúc mừng.” Tứ Tí Viên Hầu mỉm cười nói: “Vạn Kiếm Tông các ngươi sau trăm năm nữa nhất định có thêm bốn vị cường giả linh thể, đúng là tin vui của bát đại môn phái mà.

Cao Cầu cười một tiếng dài, vui sướng nói không ra lời.

Hứa lão hơi giật mình, nói: “Viên huynh, xin chỉ giao.”

Tứ Tí Viên Hầu nói: “Ta đã từng gặp bọn chúng, trong mấy tiểu tử đó có ba người lĩnh ngộ lực lượng ý chí nào đó trong thiên địa, mà bây giờ lại xuất hiện người thứ tư. Hắc hắc…Hứa lão nhi, chỉ cần bọn chúng không chết, thì chuyện thành cường giả linh thể cũng như ván đã đóng thuyền, sớm như vậy đã lĩnh ngộ ra lực lượng ý chí, tiền đồ ngày sau bất khả hạn lượng mà.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả thân thể do huyễn cảnh ngưng tụ đều lóe lên, hiển nhiên là mỗi người một tâm tư.

Phần lớn cường giả linh thể bình thường đều trải qua vô số lịch lãm sinh tử, hoặc bế tử quan ở thập giai. Bọn họ mới lĩnh ngộ ra lực lượng ý chí nào đố trong thiên địa, vì vậy mới đột phá cực hạn, trở thành linh thể.

Có thể làm được bước này, đã là vạn người không một.

Mà người có thể dưới thất giai lĩnh ngộ lực lượng ý chí, không chỉ trăm phần trăm có thể trở thành linh thể, mà thành tựu to lớn ngày sau, còn vượt xa cường giả linh thể bình thường.

Vạn Kiếm Tông thoáng cái đã xuất hiện nhiều nhân vật thiên tài tuyệt thế như vậy, làm cho không người nào trong này không rung động.

Đột nhiên, Dư Uy Hoa hét lớn một tiếng, hắn đánh ra một quyền, cuồng phong bén nhọn giống như một con cự long phóng thẳng đi, nháy mắt đánh chết tất cả quái thú dọc đường đi.

Sau đó, hắn thở dài một hơi, thân thể như kim sơn ngọc trụ ngã thẳng tắp xuống đất, trong miệng còn ngáy ra thanh âm như sấm.

Không ngờ hắn đã lăn ra ngủ ngon lành….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.