Trình Phụng Khải cả người khẽ run , vội vàng kiệt lực rống lên.
Gần như là theo bản năng, đám liệp thủ cầm cung trên đầu tường thành lập tức nhả dây cung, bắn ra những mũi trường tiễn đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Sưu sưu..."
Trong nháy mắt, loạn tiễn đầy trời đã từ trên đầu thành trút xuống, hung hăng đâm vào cơ thể vô số thâm sơn cự lang.
Có thể đứng trên đầu thành, đều là những liệp thủ nổi bật. Tên bọn họ bắn ra mạnh mẽ hữu lực, mà bầy sói lại đang ở giữa không trung, không có chỗ dựa. Tuy thân thể bọn chúng cường hãn vô cùng, hơn xa nhân loại, nhưng vẫn không thể nào so sánh với mũi tên đúc bằng thép tinh được.
Chỉ trong giây lát, trên bầu trời đã văng tung tóe một đám huyết vụ khổng lồ. Vô số thâm sơn cự lang phát ra những tiếng tru thê lương, từ giữa không trung rớt xuống.
Nhưng bầy sói này hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, số lượng cự lang lao tới đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Đám sói phía trước tuy tử thương vô số, nhưng vẫn có một số con xuyên qua mưa tên, đồng thời xông lên đầu thành.
Đối với phương thức công thành này của bầy sói, nhân loại căn bản không hề được chuẩn bị bất cứ chút tâm lý nào, cho nên sau khi bầy sói đáp xuống tường thành, lập tức bị thương vong rất lớn.
Tuy có thể đứng trên tường thành lúc này gần như đều là tinh anh trong nhân loại, ít nhất cũng là cường giả liệp thủ. Nhưng bầy sói tấn công quá bất ngờ, hơn nữa những con cự lang này vừa đáp xuống đầu thành liền lập tức liều mạng xông tới, cắn xé mọi người, không hề để ý tới tính mạng bản thân, cho dù có bị binh khí nhân loại tấn công, vẫn mãnh liệt nhào tới không chút do dự, mặc cho thân thể phun ra vô số máu tươi dưới đao phong cũng phải lưu lại những vết thương kinh khủng trên thân thể nhân loại.
Biểu hiện của bọn chúng so với thâm sơn cự lang ngày thường hoàn toàn bất đồng. Quả thực giống như hai loài sinh vật khác nhau vậy.
"Ngao ô....."
Vô số tiếng sói tru vào giờ khắc này đã vang vọng khắp thiên địa, áp chế mọi thanh âm của nhân loại xuống, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm, có một cảm giác sợ hãi giống như đang một mình đứng giữa vòng vây của vô số cự lang.
Hơn nữa, càng khiến nhân loại phát điên là ở chỗ, khí thế đám sói thể hiện ra lúc này đã không hề giảo hoạt hung tàng như lúc thường nữa, mà ngược lại còn có thiên hướng giống như cuồng bạo hùng vương - vô kiên bất khả tồi, không gì có thể cản nổi.
Chỉ cần nghĩ tới bản thân bị vô số cuồng bạo hùng vương bao vây, cũng đủ khiến tất cả những sinh vật sống tại Hùng Lang sơn cảm thấy tuyệt vọng rồi.
"Điên rồi, đám sói này điên rồi...."
Trình Phụng Khải sắc mặt tái ngắt. Khi hắn lẩm bẩm, trong thanh âm còn lộ ra một vẻ run rẩy hiếm thấy.
Là người đứng đầu một trong tam đại thế lực ở Biền Tây thành, lại là thành chủ trên danh nghĩa, Trình Phụng Khải cho tới nay đều nắm đại quyền sinh sát, sát phát cực kỳ quyết đoán.
Chỉ là vào thời điểm này, nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, ngay cả hắn có khôn ngoan hơn nữa, cũng khó có thể bảo trì được bình tĩnh tuyệt đối nữa rồi.
Tâm niệm Cừu Đường Cổ xoay chuyển thật nhanh, trong đầu lần lượt xẹt qua tất cả những truyền thuyết có liên quan tới Hùng Lang sơn từ trước tới nay. Tiếp đó một cái tên đáng sợ, đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.
Sắc mặt hắn đại biến, khẽ kinh hô: "Lang vu sư."
Sắc mặt Trình Phụng Khải và Tằng Cẩm Kha trong nháy mắt cũng trở nên cực kỳ khó coi, y như Cừu Đường Cổ.
Bọn họ gần như cùng kinh hô, nói: "Không thể nào."
Ở dưới chân Hùng Lang sơn, có một truyền thuyết không biết đã lưu truyền bao nhiêu năm.
Trong Hùng Lang sơn đã từng xuất hiện một sinh vật vường đại, loài sinh vật này được gọi là lang vu sư. Chính là bạch nhãn lang vương có huyết mạch thuần khiết nhất biến hóa mà thành.
Loại sinh vật này kỳ thật chính là môt loại yêu thú, chỉ là nó không những có thân thể và sức chiến đấu cường đại, mà còn am hiểu các loại chú thuật cổ quái hiếm thấy.
Phàm là bầy sói bị lang vu sư khống chế, đều có thể phát huy sức chiến đấu không thể tưởng tượng nổi.
Giống như loại năng lực khiến cho bầy sói có thể phi thiên độn địa trong thời gian ngắn, cùng với khí thế vô địch hiện giờ, đã vượt ra khỏi cực hạn tưởng tượng của nhân loại, mà vô cùng giống với lang vu sư trong truyền thuyết rồi.
Chỉ là theo truyền thuyết này, một khi dưới chân Hùng Lang sơn xuất hiện lang vu sư, chắc chắn sẽ xuất hiện một cơn đại họa ngập trời, càn quét toàn bộ Hàn Lâm tiểu Linh giới.
Lúc này, ba người Cừu Đường Cổ trong lòng không hẹn mà cùng nhớ tới đủ loại tin đồn đang truyền đi trong Hàn Lâm tiểu Linh giới hiện giờ.
Một lượng lớn hung thú không hiểu vì sao lại được khai mở linh trí, trở thành yêu thú cường đại, đồng thời chỉ huy một số lượng mãnh thú và hung thú càng thêm không lồ vây giết nhân loại. Thậm chí còn có nhiều nơi xuất hiện tình huống yêu thú vây công thành thị của nhân loại.
Có lẽ, đối với yêu thú, đây là một chuyện cực tốt, nhưng đối với nhân loại mà nói, thì không thể nghi ngờ chính là tai họa ngập đầu.
"Ngao ô."
Tiếng sói tru thê lương lại một lần nữa vang lên, vô số thâm sơn cự lang lại từ trong đàn mãnh thú nhảy vọt lên không trung.
Ở bên ngoài mặt tường thành này, có vô số mãnh thú đứng chi chít, phảng phất như vô cùng vô tận.
Trừ bỏ hùng lang ra, còn có đủ loại sinh vật mà mọi người từng biết hoặc nghe nói tới, khiến cho người ta phải hoài nghi, toàn bộ mãnh thú trong Hùng Lang sơn không phải đều tụ tập hết ở đây rồi chứ.
Bất quá, dưới tiếng sói tru kêu gọi, cũng chỉ có bầy sói bắt đầu hoạt động, trong khi những con mãnh thú khác lại giống như binh sĩ trờ lệnh, đứng yên tại chỗ.
Có thể khiến đám dã thú tuân thủ kỷ luật như vậy, căn bản là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, huống chi, dã thú nơi này còn không phải chỉ có một hai loài.
Bầy sói đột nhiên nhảy vọt lên, chúng tận tình rướn hết cỡ thân thể giữa không trung, trên người lại dâng lên từng điểm từng điểm tinh quang, lộ ra một khí thế hung ác, tàn nhẫn mà quỷ dị.
"Bắn...."
Lúc này, không đợi Trình Phụng Khải phân phí, trên đầu thành đã có vô số người điên cuồng rống lên.
Lại một đợt loạn tiễn bắn về phía bầy sói, giết chết một lượng lớn thâm sơn cự lang. Bất quá, bầy sói lại dày đặc hơn xa loạn tiễn của nhân loại, cho nên vẫn có vô số cự lang nhảy lên được tường thành. Chúng há ngoác cái miệng tanh tưởi, liều mạng nhào về phía nhân loại.
Ngay sau đó, nhóm mãnh thú thứ ba, thứ tư lần lượt đánh tới.
Nhưng lần này không chỉ là những con thâm sơn cự lang nữa rồi, mà còn có đủ loại mãnh thú hiếm thấy.
Chỉ là, khác với bầy sói hai lần trước bất ngờ tấn công, tiếng tru của lang vu sư phía sau không hề xuất hiện, và những con mãnh thú này cũng không có năng lực bay lượn. Chúng đi tới dưới chân thành, xếp chồng từng tầng từng tầng, tựa hồ muốn đạp lên thân thể đồng bọn để nhào lên tường thành.
Sắc mặt ba người Cừu Đường Cổ rất ngưng trọng. Bọn họ đã hiểu ra, mình đang gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
"Năng lực lang vu sư vẫn có giới hạn." Tằng Cẩm Kha trầm giọng nói: "Năng lực trợ giúp đồng bọn phi hành chỉ có thể áp dụng với thâm sơn cự lang, còn các chủng tộc khác thì không có tác dụng."
"Loại năng lực này không thể duy trì trng thời gian dài, cho nên con lang vu sư này chỉ có thể sử dụng quy mô lớn hai lần." Cừu Đường Cổ chậm rãi gật đầu.
Ba người bọn hắn đều là những lão hồ ly, lập tức nhìn thấy điểm mấu chốt bên trong.
Lúc này, số lượng bầy sói tấn công lên tường thành đã có không ít, tạo ảnh hưởng cực lớn đối với phòng ngự của nhân loại. Nếu tiếp tục có trên dưới hai nhóm cự lang nữa xông lên, tường thành khu vực này nhất định sẽ lâm vào hỗn loạn hoàn toàn. Đến khi đó lại để cho đàn thú tiếp tục hỗ trợ, nhất định có thể dễ dàng chiếm được tường thành.
Nhưng lúc này, đàn mãnh thú lại phát động tổng tấn công sớm, khiến cho nhân loại trên tường thành bớt được rất nhiều uy hiếp.
Bọn họ không tin lang vu sư lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy. Cho nên chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là con lang vu sư này không còn đủ lực.
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu như con lang vu sư này có thực lực không gì không làm được như trong truyền thuyết, thì việc bọn họ phải cân nhắc lúc này đã không phải là tử thủ tường thành, mà là làm thế nào để mang theo thân nhân rời khỏi Biền Tây thành, đồng thời chạy tới Đại Linh giới cầu viện.
Trong đàn thú, lại truyền đến từng tiếng từng tiếng gầm gừ trầm thấp.
Những thanh âm này phảng phất như mang theo lực lượng khổng lồ không gì sánh nổi. Đây là thanh âm của cuồng bạo hùng vương. Chúng rầm rầm cất bước, hướng về phía cửa thành mà dũng mãnh tiến tới.
Trên người một con hùng vương dẫn đầu chớp động một tầng hồng quang nhàn nhạt. Đây không ngờ chính là một con yêu thú cường đại.
Lúc này nhân loại trên tường thành đã sớm ốc không mang nổi mình ốc, còn dư lực đâu mà ngăn cản đội hung thú khủng bố này.
Chúng đi tới cửa thành, con yêu thú kia vung cao nắm tay, ầm ầm giáng vào cửa thành.
Cửa Biền Tây thành được sử dụng bách luyện tinh cương chế tạo thành, nhưng dưới nắm tay con yêu thú này lại có vẻ yếu ớt vô cùng, không ngờ bị mạnh mẽ đánh thủng một lỗ lớn.
Con yêu hùng này phẫn nộ gầm lên một tiếng, tựa hồ nhìn thấy một quyền của mình không đạt được hiệu quả như trong dự liệu, cho nên cực kỳ tức giận.
Nó lại giơ nắm tay lên, điên cuồng đánh xuống đại môn.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, trên đại môn đã xuất hiện vô số lỗ thủng to tướng. Nó rống dài một tiếng, phát lực một cái đã xé tan hoàn toàn đại môn thành hai mảnh.
Đến lúc này, nó ngửa đầu gầm rú, cùng tiếng rống trong đàn thú hô ứng lẫn nhau, càng lúc càng có vẻ dữ tợn đáng sợ.
Sau đại mộn, mấy vị nhân loại cùng nhau quát lớn một tiếng. Thân thể bọn họ lập tức bành trướng lên, trong nháy mắt đã hoàn thành yêu hóa biến thân.
Vì đối phó với con yêu thú đáng sợ này, ngay cả huynh đệ Tôn Kiều Cảnh của Cừu gia cũng xuất thủ.
Lập tức, trên tường thành, dưới cổng thành lâm vào một cuộc hỗn chiến giằng co thảm liệt.
Song phương giống như hai con sóng thủy triều khổng lồ, hung hăng đập vào nhau, phát ra những tiếng rống giận kinh thiên động địa cùng vô số tiếng kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng.
Trình Phụng Khải thở dài một tiếng nói: "Hai vị, chúng ta cũng xuống thôi."
Cừu Đường Cổ chậm rãi gật đầu một cái, nói: "Không sai, trước tiên phải giải quyết con yêu hùng kia đã."
Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đang muốn động thân thì chợt nghe thấy vô số tiếng kinh hô từ phía sau truyền tới.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong võ quán đột nhiên có một đạo quang trụ phóng lên cao, tựa hồ chiếu sáng cả bầu trời bằng một vầng ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp.
Tuy lúc này bầu trời quang đãng không một gợn mây, nhưng vẫn không thể nào che dấu được đạo quang trụ chói mắt đó...