Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, nói: "Tại hạ đã đưa vật giao dịch ra, hơn nữa hai vị xem qua cũng thỏa mãn, như vậy không ngại đưa vật trong tay ra để tại hạ đánh giá một phen..."
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Như vậy, cũng hợp với quy củ."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu một cái.
Bọn họ tuy rằng đến từ cùng một gia tộc nhưng cũng đại biểu cho hai thế lực lớn khác nhau trong gia tộc, vì thế trong lúc giao dịch, phải bàn bạc với nhau một chút, không thể tự mình chủ trương.
Trong đó, một người cổ tay vừa lộn trên bàn lập tức xuất hiện một vài bình ngọc, mà người còn lại xuất ra một vài đồ chơi kỳ dị, đĩa tròn, cờ xí, thậm chí còn có chén rượu...
Dần dần sắc mặt hắn hơi biến đổi, liếc mặt nhìn hai vị kia, trong lòng âm thầm kính phục.
Trong các bình ngọc đều chứa rất nhiều đan dược, những đan dược này tuyệt đại bộ phận đều thích hợp cho tu luyện giả phổ thông dùng, người này xuất ra những đan dược này tự nhiên là muốn chuẩn bị cho hậu bối đệ tử, mà người còn lại lấy ra mấy thứ đồ linh tinh chính là một vài trận đồ cùng thần binh.
Tuy rằng những trần đồ cùng thần binh này không lọt vào mắt Trịnh Hạo Thiên nhưng nếu đưa cho đám Hoắc Khánh Cương, Nhạc Quy cùng mọi người sử dụng, cũng có thể phát huy ra toàn bộ uy năng.
Phượng hoàng chi hỏa tuy rằng khó kiếm, thế nhưng trong tay Trịnh Hạo Thiên chỉ là một tia hỏa khí mà thôi, tuy rằng nó được dưỡng dục nhiều năm nhưng cho dù thế nào cũng không hơn thiên tài địa bảo, mà đống đan dược, thần binh cùng trận độ hai người đưa ra cũng là cái giá đúng mức.
Trầm ngâm cả nửa ngày, Trịnh Hạo Thiên thu lấy mười bình đan dược cùng mười kiện đồ lặt vặt.
Hai người lẳng lặng nhìn hắn, trong đó một người nói: "Mười phần."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Đồng ý."
Cổ tay hắn vừa lộn, lại một lần xuất hiện chín bình ngọc nho nhỏ, những bình ngọc này tuy rằng bình thường thế nhưng dùng để chứa phượng hoàng hỏa khí thì không có bất cứ vấn đề gì.
Hai người kia kiểm tra một chút, cảm thấy thỏa mãn liền tự thu hồi mỗi người năm bình.
Kỳ thực nếu nói về giá trị sử dụng, những bình đan dược, thần binh cùng trận đồ kia xa xỉ hơn mười bình phượng hoàng hỏa khí nhiều.
Thế nhưng phượng hoàng đã biến mất trên thế gian, hỏa khí phượng hoàng cũng coi như vật hữu hạn, chính vì thế nó mới trân quý, cho nên hai người họ cũng không cảm thấy thua lỗ gì.
Trịnh Hạo Thiên cười mỉm, nói: "Hai vị, tại hạ vô cùng thỏa mãn với lần giao dịch này, không biết trên người các vị còn đồ tốt gì?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người nói: "Trên người chúng ta thực sự có một vài đồ trân quý, nhưng những đồ vật này không thể trao đổi với vật phẩm bình thường được"
Trịnh Hạo Thiên hai hàng lông mày nhướng lên, nói: "Tại hạ nếu dám tới đây tự nhiên cũng không phải hạng rỗng túi, hai vị không ngại thì lấy ra cho tại hạ nhìn một chút, có thể ta cũng có vật phẩm khiến hai vị động tâm."
Hai người nhất thời trầm mặc, Trịnh Hạo Thiên có thể cảm nhận không gian truyền tới vài trận ba động linh lực nhè nhẹ, điều này chứng tỏ hai vị linh giả đang âm thầm bàn bạc.
Sau một lát, một người nói: "Các hạ, cũng không phải hai người chúng ta cố tình làm khó nhưng thực sự là vật ấy quá trân quý, hơn nữa cũng không phải vật sở hữu của chúng ta, vì thế trừ phi các hạ xuất ra vật khiến chúng ta động tâm, bằng không chúng ta kết thúc giao dịch."
Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên nhăn lại, tuy rằng trước khi tới đây hắn đã dự đoán muốn đối phương mang ra Mặc Tinh Thạch là tương đối khó nhưng không ngờ hai người trước mặt khó chơi đến thế.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã phất áo bỏ đi, nhưng Trịnh Hạo Thiên nhẹ than một tiếng, hắn chậm rãi lấy ra một tấm quang minh phù triện đặt trên mặt bàn.
Trong một khắc khi tấm quang minh phù triện được lấy ra, toàn bộ không gian dường như hơi run rẩy một chút, mà trong phòng lại tràn ngập lực lượng quang minh khiến cho mọi người có cảm giác như chìm đắm trong một vùng quang minh, giống như một dòng nước ấm chảy qua khiến tâm thần mọi người rung lên.
Thân thể hai người chợt thẳng tắp lên.
Một người trong đó kinh hô: "Quang minh phù triện, đây là.... Đại quang minh thánh linh phù triện."
Người còn lại ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Trịnh Hạo Thiên, nói: "Thì ra huynh đài là một vị quang minh hệ ngọc phù sư."
Trịnh Hạo Thiên cười tủm tỉm, nói: "Tấm phù triện này chỉ là do tại hạ may mắn mà có thôi."
Hai người trao đổi nhãn thần hồ nghi bất định nhìn nhau, không biết những lời của Trịnh Hạo Thiên là thật hay không.
Sau một lát, một người khẽ thở dài: "Haiz, đáng tiếc tấm phù triện này không phải là phù triện công kích, cũng không phải phù triện chân quý nhất trong quang minh hệ - Thâu Thiên phù triện, bằng không..." Hắn lắc đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Trong các phù triện Đại quang minh hệ, Thâu Thiên phù triện là trân quý nhất sao?"
Người nọ liên tục gật đầu, nói: "Không sai, trong các phù triện đại quang minh hệ, Thâu Thiên phù triện là phù triện duy nhất có công hiệu nghịch mệnh, đặc biệt siêu phẩm phù triện trong truyền thuyết có thần hiệu không cách nào hình dung. Nếu các hạ có thể lấy ra siêu phẩm Thâu Thiên phù triện, như vậy lão phu liều mạng chịu trách phạt của gia môn cũng muốn trao đổi với ngươi một lần."
Tên còn lại chần chờ một chút, nói: "Đại ca, trong các Ngọc phù sư trên Phiêu Miểu đại lục không có ai nắm giữ được phương pháp luyện chế tấm phù triện này, đừng nói là siêu phẩm, cho dù là hạ phẩm cũng không có a."
"Vi huynh tự nhiên biết, nhưng không cam lòng a."
Tên còn lại liên tục lắc đầu, nói: "Đại ca, trước khi chúng ta rời khỏi đây phải bằng mọi giá trao đổi được món đồ ấy, bằng không gia môn truy cứu, chúng ta sợ là không biết ăn nói thế nào."
Người lúc trước bất đắc dĩ lắc đầu, nhất thời trầm mặc không nói.
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Hai vị, tại hạ biết Thâu Thiên phù triện chỉ có thể cải biến tư chất cùng thiên phú của tu luyện giả dưới linh thể, đối với hai vị sợ là vô ích a."
Hai người đối phương đồng thời cười nhạo một tiếng, tuy rằng Trịnh Hạo Thiên không thấy mặt họ, thế nhưng ngẫm lại cũng có thể đoán ra, trên mặt họ nhất định đang treo một nụ cười nhạt.
"Vị huynh đài này, chúng ta tự nhiên không dùng được, nhưng không nhất định là hậu đại trong gia tộc không dùng được a."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi lắc đầu, hắn trầm ngâm một lát, đứng lên, nói: "Hai vị, đã như vậy tại hạ cáo từ."
Hai người đồng thời đứng lên, chậm rãi thi lễ với hắn.
Tuy rằng bọn họ cũng không giao dịch vật phẩm gì quý hiếm nhưng tốt xấu gì cũng theo nhu cầu, cho dù không thỏa mãn thực sự nhưng thái độ hai bên vẫn vô cùng khách khí.
Hai người bọn họ sóng vai mà đi, Trịnh Hạo Thiên vừa đi đến cửa, một người thắt lưng mang mã số 172 khom lưng chắp tay nói với hắn: "Huynh đài nếu có vật phẩm gì quý hiếm không ngại lần sau mang tới thử xem, vật trong tay chúng ta tuyệt đối có thể khiến ngươi động tâm."
Hắn xoay người đột nhiên ngưng âm thanh thành một tia vô thức truyền vào trong tai đối phương: "Muốn siêu phẩm Đại quang minh Thâu Thiên phù triện sao, ta có thể đem ra, nhưng phải xem cái giá ngươi bỏ ra cỡ nào đã."
Hắn dứt lời hướng về hai người thi lễ, nói: "Tại hạ trú tại tiểu ốc ở lưng chừng núi, hai vị nếu có việc cần không ngại tới bái phỏng một phen, xin cáo từ."
Dứt lời, hắn mang theo Vân Thải Điệp từ từ mà đi, phía sau hắn, vị mang mã số 172 thân hình run lên, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Người bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Đại ca, người..."
Hắn vung tay lên, bịa chuyện: "Người này trên người có Đại quang minh thánh linh phù triện, chẳng lẽ là đến từ đại lục khác?"
Quang minh ngọc phù sư số lượng vốn thưa thớt, mà người có thể tấn chức linh thể lại càng cực kỳ hiếm thấy.
Trên Phiêu Miểu đại lục, số lượng Quang minh ngọc phù sư cấp bậc linh giả tuyệt đối là không vượt khỏi con số ba, mà ba người này hai người đều vô cùng quen thuộc, vì thế biết Trịnh Hạo Thiên không phải là một trong số họ.
Vì thế họ tự nhiên hoài nghi hắn đến từ các đại lục khác.
Tên còn lại cười ha ha hai tiếng, nói: "Đại ca, mặc kệ hắn có lai lịch gì, chỉ cần không có vật khiến chúng ta động tâm, liền không để ý đến hắn nữa."
Linh giả kia khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Không sai, không cần để ý."
Nhưng mà, miệng hắn nói không sai nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên rời đi không buông tha..
"Vân lão, ngài cứ thế mà đi?" Rời khỏi đình viện mười thước, Vân Thải Điệp đè thấp giọng, khó tin nói: "Kỳ thực ta thấy vị mã số 172 kia có để tâm đến việc trao đổi Đại quang minh thâu thiên phù triện với ngươi, nếu xuất ra vật ấy, có thể chúng ta sẽ trao đổi thành công."
Nàng tự nhiên biết mục đích Trịnh Hạo Thiên đến đây, thế nhưng mắt thấy không nói chuyện được với nhau vài câu Trịnh Hạo Thiên đã cáo từ rời đi, trong lòng tự nhiên không giải thích được.
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi cũng thấy đó, hai người đó căn bản đang đề phòng lẫn nhau, cho dù ta có xuất ra Đại quang minh thâu thiên phù triện, người ta chưa chắc đã trao đổi."
Vân Thải Điệp nhăn mặt lại, nói: "Vậy phải làm thế nào cho phải đây?"
Trịnh Hạo Thiên cười thần bí, nói: "Không cần lo lắng, ta tin tưởng hắn sẽ tìm tới cửa."
Vân Thải Điệp sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Ngài vừa rồi truyền âm cho hắn?"
Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, nói: "Không sai, nếu tên còn lại muốn ngăn chặn, chúng ta liền bỏ người này qua một bên, thương nghị đơn độc với hắn là được rồi. Ha ha, ta dám khẳng định hậu bối của hắn tuyệt đối có người cần vật ấy, mà hắn cũng vì mục tiêu này mà trả cái giá lớn."
Vân Thải Điệp liên tục gật đầu, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn, nói: "Năm khỏa Mặc Tinh Thạch đương nhiên không có khả năng nhưng nếu là một viên, chắc là có thể thu vào tay a."
Trịnh Hạo Thiên khóe miệng hơi cong lên, trong lòng nổi lên vô số ý niệm.
Vân Thải Điệp tự nhiên là thỏa mãn với một khỏa Mặc Tinh Thạch cực phẩm, nhưng tầm nhìn của hắn lại khác.
Năm khỏa Mặc Tinh Thạch hắn cần phải thu được, tốt nhất là một viên cũng không để lại cho người khác.
"Vân lão, chúng ta bây giờ trở về chờ sao?" Vân Thải Điệp hưng phấn nhảy nhót hỏi.
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, thần niệm phóng ra ngoài lập tức cảm ứng được trên lưng dường như có thêm một quang tuyến nóng rực, hắn nhất thời hiểu ra đây là ánh mắt của người nào.
"Trước tiên không cần trở về." Trịnh Hạo Thiên nở một nụ cười, nói: "Chúng ta đi bái phỏng đám linh giả khác một chút, nếu có gì đó đáng trao đổi, ta cũng không ngại mang về vài kiện, hắc hắc, chỉ cần thấy mấy canh giờ ta mới trở lại, ta nghĩ hắn nhất định sẽ trở nên vô cùng hào phóng."
Vân Thải Điệp trợn tròn mắt, thở dài: "Vân lão, ngài không gia nhập Vạn Bảo Hiên thực sự là quá lãng phí tài năng..."