Chiến Thiên

Chương 412: Q.5 - Chương 412: Liệp sát bảng






Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nhiền về phía Hổ Bá Thiên. Không nghĩ tới, vị huynh trưởng này lại nổi danh đến như vậy. Ngay cả một thủ vệ linh giả bình thường trong doanh địa nhân tộc cũng cũng biết tới đại danh của hắn.

Hổ Bá Thiên cũng mặt mày kinh ngạc, nói: "Đúng là Hổ mỗ, không biết Đào huynh nghe được tên bỉ nhân từ nơi nào?"

Tuy hắn không tự coi nhẹ mình, nhưng cũng tuyệt đối không cuồng vọng tự đại cho rằng, thanh danh của mình lại có thể gây chấn động cả nhân tộc, ngay cả một linh giả nhân tộc bình thường cũng biết rõ ràng.

Đào Nghệ cười ha ha, nói: "Hổ huynh còn chưa biết, đại danh của ngươi đã xuất hiện trên liệp sát bảng . Hắc hắc. Cho tới giờ chắc cũng phải được hơn một năm rồi. Chúng ta còn tưởng ngươi đã sớm mất mạng, không ngờ..." Ánh mắt hắn lại một lần nữa chiếu xuống ấn ký bốn ngôi sao trên mu bàn tay Hổ Bá Thiên, bất quá lúc này, trong mắt hắn đã không chỉ có sự sợ hãi, hâm một đối với cường giả nữa, mà còn có cả mấy phần kính nể.

"Nghe nói Hổ huynh một năm trước bất quá chỉ là hai sao mà thôi, nhưng hiện giờ, chỉ sau một năm ngắn ngủi, đã tấn chức tới bốn sao, hẳn là có liên quan tới điều này rồi."

Hổ Bá Thiên sắc mặt khẽ biến, hắn chậm rãi gật đầu nói: "Thì ra có người nào đó đã đưa Hổ mỗ lên liệp sát bảng. Hắc hắc, thảo nào luôn luôn có người tìm tới cửa gây sự."

Trịnh Hạo Thiên nghe mà chẳng hiểu ra làm sao, nói: "Hổ đại ca, liệp sát bảng là cái gì?"

Đào Nghệ mỉm cười, nói: "Vị tiểu huynh đệ này có phải là mới vào chiến trường linh giả, cho nên không biết phải không?"

Trịnh Hạo Thiên ôm quyền thi lễ với hắn một cái, nghiêm nghị nói: "Xin Đào huynh chỉ điểm."

"Ha ha, cái liệp sát bảng này cũng không phải là bí mật gì. Trịnh huynh đệ tùy tiện hỏi thăm một chút là biết ngay ấy mà." Đào Nghệ hơi dừng lại một chút, nói: "Bất quá, nếu đã hỏi tới Đào mỗ thì Đào mỗ xin giải thích một phen vậy."

Hắn ho khan một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ nửa cổ quái vừa sợ hãi, nói: " Ở trong chiến trường linh giả chúng ta, có một tổ chức cường đại, được gọi là liệp sát giả. Mà phàm là linh giả có tư cách tiến vào chiến trường, đều có thể ra một cái giá nhất định, để bọn họ ra tay đối phó với một nhân vật cường đại nào đó. Hắc hắc, Hổ huynh có người nhớ thương đến như thế, đồng thời còn đưa tên lên bảng, đương nhiên là gây chấn động khắp nơi rồi."

Hổ Bá Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Đào huynh cứ nói đùa, nhớ nhung như vậy thì ta cũng chẳng dám nhận."

Trịnh Hạo Thiên trongn lòng khẽ động, lập tức nhớ tới mệnh lệnh cổ quái mà An An nhận được. Hắn trầm giọng nói: "Đào huynh, đó là tổ chức như thế nào?"

"Không biết." Đào Nghệ nói phi thường dứt khoát: "Không ai biết bộ mặt thật của tổ chức này, nhưng nghe nói,trong tổ chức này có tới mấy vị cường giả cấp bậc tông sư tọa trấn."

"Mấy vị... tông sư." Trịnh Hạo Thiên cùng Hổ Bá Thiên liéc mắt nhìn nhau, trong lòng đều thất kinh.

Đào Nghệ thở dài một tiếng, nói: "Kỳ thật, Đào mỗ cũng từng nghe được một ít tin tức. Các linh giả tiến vào chiến trường linh giả thí luyện đến từ vô số chủng tộc trong thiên hạ. Bọn họ phân chia thành các thế lực bất đồng. Mà những cường giả đến từ một số khu vực xa xôi bởi vì hợp cạ với nhau, cũng có thể là vì muốn liên thủ tự bảo vệ mình, cho nên mới thành lập một tổ chức nho nhỏ. Chỉ là không ai lại nghĩ tới, thế lực của tổ chức này lại càng lúc càng lớn, cho tới bây giờ đã trở thành thế lực cực lớn, không một tộc nào dám khinh thường nữa rồi."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Ở đó, có nhân tộc chúng ta gia nhập?"

"Đương nhiên là có rồi." Đào Nghệ lắc đầu thở dài, do dự một hồi lâu, cuối cùng lại nói: "Trong nhân tộc chúng ta cũng có đại năng giả thất thế, bị các lực lượng chủ lưu trên đại lục bài xích. Gia nhập tổ chức này để bảo vệ mình cũng là chuyện đương nhiên..."

Trong con người Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia quan mang kỳ dị. An An xuất thân từ Hoang Vu thần điện.

Mà trên Phiêu Miễu đại lục, vùng đất hoang vu chính là địa phương hẻo lánh, nguy hiểm nhất. Bởi vậy có thể thấy được, lời Đào Nghệ nói không hề khoa trương và giả dối chút nào.

"Liệp sát giả." Trịnh Hạo Thiên thì thào: "Chẳng lẽ cường giả các tộc lại ngồi yên không để ý tới, để mặc bọn họ xuất thủ giết hại tinh anh và nhân vật thiên tài trong các tộc chúng ta?"

Đào Nghệ lắc đầu liên tục, nói: "Trịnh huynh hiểu lầm rồi. Liệp sát giả tuy cường đại, nhưng dù sao cũng không thể địch lại vô số cường giả trong thiên hạ. Nếu như bọn hắn thật sự vì chút lợi ích mà đánh giết không kiêng nể gì, thì đã sớm khiến nhiều người tức giận, há có thể tiêu dao cho tới ngày hôm nay."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Thì ra bên trong có huyền cơ, mong Đào huynh chỉ giáo thêm."

Đào Nghệ cười hắc hắc, nói: "Kỳ thật, nguyên nhân cũng rất đơn giản. Đó chính là khi liệp sát giả phái người đi ám sát, cũng có quy định rất nghiêm khắc. Đó chính là không được lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh hiếp yếu. Bởi vì thế, trên cơ bản đều là cuộc chiến sinh tử cùng sao cùng giai. Cho nên các vị tông sư các tộc sau khi biết được, chẳng những không chống lại, mà ngược lại còn âm thầm trợ giúp, từ đó thừa nhận sự hiện hữu của bọn họ."

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, đến giờ mới hiểu được đạo lý bên trong.

Xem ra người chủ sự của liệp sát giả cũng rất thông minh. Bọn họ lợi dụng hoàn hảo đặc điểm của chiến trường linh giả, đối với những người bất đồng đều phái ra sát thủ khác nhau.

Làm như vậy chẳng những không khiến cường giả đỉnh cấp các tộc tức giận, mà ngược lại còn nhận được sự ủng hộ của bọn họ, dù là quang minh chính đại hay là mờ ám.

Bởi vì trong mắt cường giả câp sbậc tông sư, phàm là môn hạ đệ tử tiến vào chiến trường linh giả thí luyện, đều những hậu bối chưa thành khí.

Bọn họ tuy đã trở thành cường giả, nhưng nếu muốn cố gắng tiến bộ, trở thành đại linh giả, thậm chí là cường giả cấp bậc tông sư, thì nhất định phải không ngừng ma luyện.

Tuy trong quá trình này, sẽ có rất nhiều người chết, nhưng chỉ cần có một người tấn chức đại linh giả, thậm chí là đột phá tông sư, thì tất cả đều đáng giá.

Suy nghĩ như vậy cũng chẳng phải bí mật gì, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng có thể hiểu được.

Cường giả sáng lập nên liệp sát giả có lẽ cũng chính vì nhìn thấu điều này, cho nên bọn họ mới tiếp nhận sinh ý như vậy, phái người cùng sao cùng cấp bậc đi ám sát linh giả trên liệp sát bảng. Hơn nữa, còn tuân theo quy củ nghiêm ngặt, trên cơ bản đều là chiến đấu một chọi một, vừa ma luyện đối phương, đồng thời cũng bồi dưỡng và đề cao luôn thực lực sát thủ bên mình.

Sóng lớn đãi cát, chỉ có linh giả trải qua những cuốc giết chóc tàn khốc và sống sót như vậy, mới càng có nhiêu hi vọng tiến vào cấp bậc đại linh giả, thậm chí là cảnh giới tông sư.

Bất quá cũng may mà như thế, nếu không với thực lực Hổ Bá Thiên, thì sao có thể thủ vững trên ngọn núi đó lâu như vậy. Chỉ cần đối phương phái một linh giả năm sao tới, thì hắn tuyệt đối không còn mạng để về nữa rồi.

Tâm niệm vừa chuyển, Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Liệp sát giả kỳ thực cũng là đám tiểu nhân nói không giữ lời mà thôi."

Nụ cười trên mặt Đào Nghệ trong nháy mắt đã cứng lại, hắn hít một hơi lạnh, ánh mắt nhớn nhác đảo quanh bốn phía, lộ ra một tia kinh hãi.

Trong lòng hắn thầm hối hận. Người này rốt cuộc là nhân vật nào, vậy mà cũng dám bình luận công khái liệp sát giả giữa chống đông người thế này, chẳng lẽ hắn chán sống rồi chăng? Nhưng mình vẫn sống chưa đủ mà...

Nhìn sắc mặt Đào Nghệ đang dần dần xám ngắt, lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng, Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Đào huynh chớ trách. Hai ngày trước, Hổ đại ca còn là một vị linh giả ba sao, nhưng sát thủ do liệp sát giả phái tới lại là một nhân mã cường giả bốn sao hàng thật giá thật. Hắc hắc, lấy bốn sao đối phó ba sao, chẳng lẽ không tính là phá vỡ quy củ sao?"

Đào Nghệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế mới biết chuyện này có nguyên nhân bên trong.

Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Trịnh huynh đệ, nếu Đào mỗ đoán không sai, trước đó, Hổ huynh đã đánh bại, hoặc là giết chết mấy vị sát thủ ba sao rồi phải không?"

Hổ Bá Thiên trầm giọng nói: "Không sai, Hổ mỗ may mắn, giết chết được tất cả sát thủ tới xâm phạm."

Đào Nghệ vỗ tay một cái, nói: "Vậy thì đúng rồi. Biểu hiện của Hổ huynh đã vượt ra khỏi cực hạn của linh giả ba sao, đủ để chứng minh ngươi có thực lực bốn sao, thậm chí là mạnh hơn. Một khi đã vậy, liệp sát giả cũng chẳng phải ngu ngốc, đương nhiên không thể nào phái linh gải ba sao tới chịu chết nữa."

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là thiên hạ không có người ngu ngốc.

Thực lực Hổ Bá Thiên cho dù không sử dụng biến thân bạch hổ, cũng đã vững vàng tiến vào hàng ngũ bốn sao rồi. Mà một khi biến thân thành bạch hổ, thực lực lại càng được đề cao hơn nữa.

Liệp sát giả sau mấy lần thất bại, đánh giá đẳng giai của hắn cao hơn một chút cũng chẳng có gì đáng trách.

Chỉ là, hắn vừa nghĩ tới người thứ ba mà An An đi ám sát, trong lòng lại có chút lo lắng.

Vô luận là cường giả linh thể mà hắn đánh chết đầu tiên, hay là Hổ Bá Thiên, đều có thực lực vượt qua cực hạn cường giả ba sao, đạt tới tiêu chuẩn bốn sao.

Vậy nhân vật cuối cùng, khẳng định cũng không phải là linh giả ba sao bình thường.

Tuy An An có sở trường về thuật ám sát, nhưng nếu không cẩn thận thất thủ, xảy ra xung đột chính diện với đối phương thì....

Hắn nhíu mày, khẽ lắc lắc đầu, vứt ý niệm này ra khỏi đầu.

Trong tay An An hiện giờ đã có hai ma vương cường đại, thực lực cũng tương đương với ba bị cường giả linh thể liên thủ lại. Cho dù không thể đánh chết đối phương, thì muốn thoát thân hẳn không có bất cứ vấn đề gì.

Hơn nữa, thực lực và lực lượng không gian của linh thể Huyết Quang kích lại quỷ dị khó lường, vô luận vị linh giả ba sao cuối cùng có thực lực nghịch thiên cỡ nào, cũng tuyệt đối có thể bảo vệ An An.

"Hiền đệ, ngươi làm sao vậy?" Hổ Bá Thiên vỗ vỗ vai hắn, nói: "Chẳng lẽ ngươi đang lo lắng điều gì?"

Bằng vào kinh nghiệm và ánh mắt của hắn, đương nhiên có thể nhìn ra Trịnh Hạo Thiên có chút không yên long.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu đệ đang lo lắng an nguy một người bạn thân."

Đào Nghệ nao nao nói: " Trịnh huynh, vị bẳng hữu kia chẳng lẽ cũng là cường giả có tên trên liệp sát bảng?"

Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Cũng có liên quan."

An An mặc dù không có tên trên liệp sát bảng, nhưng lại là một sát thủ hàng thật giá thật, đương nhiên là có liên quản ồi.

Đào Nghệ sắc mặt khẽ biến, lập tức xem trọng Trịnh Hạo Thiên hơn mấy phần.

Có thể được xếp tên trên liệp sát bảng, đồng thời còn sống sót, tuyệt đối đều là tinh anh trong tinh anh. Có thể quen biết và kết giao với nhân vật như vậy, cho dù chỉ là một linh giả một sao, cũng khiến người ta phải kính trong vài pahàn.

Vừa nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Đào Nghệ lập tức thêm mấy phần chân thành thân thiết, nói: "Trịnh huynh, nếu Hổ huynh có thể bình an vô sự trên liệp sát bảng, thì vị bằng hữu kia của ngươi cũng nhất định có thể."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Đa tạ Đào huynh cát ngôn."

Đào Nghệ cười ha ha, nói: "Trịnh huynh, đây là lần đầu tiên ngươi tiến vào bổn doanh, vậy để Đào mỗ làm tiêu ký chứng thực thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.