"Không thể nào!" Cừu Hinh Dư chậm rãi nói: "Tuy ta không biết tính toán
của các vị thái thượng trưởng lão, nhưng ta tin, bọn họ tuyệt đối không
có ý hãm hại chúng ta."
Trong mắt La Khắc Địch sáng lên, nói:
"Không sai, nói một câu không khách khí, chúng ta đều là tinh anh và
hạch tâm trong các phái, bất kỳ môn phát nào đều không muốn vứt bỏ chúng ta. Huống chi..." Gã nhìn Trịnh Hạo Thiên, tủm tỉm cười nói: "Cho dù là gia sư muốn vứt bỏ La mỗ, nhưng Vạn Kiếm tông tuyệt đối sẽ không nỡ vứt bỏ Trịnh huynh đệ."
"Phù..."
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào một hơi, trên mặt đều lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đúng như La Khắc Địch nói, bất kỳ tông môn nào có dạng môn hạ yêu nghiệt như Trịnh Hạo Thiên, đều tuyệt đối sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Dẫu sao, đây cũng là một vị tuyệt đại thiên tài có khả năng đạt tới cảnh giới
tông sư, cho dù là người có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu đạo lấy hay bỏ.
Hơn nữa, đồng hành với Trịnh Hạo Thiên còn có Cừu Hinh Dư, Lâm Đình và
Dư Uy Hoa, ba vị cường giả thập giai có tư chất siêu phẩm. Cho nên, chỉ
cần đi cùng họ, vậy thì sẽ không có khả năng bị vứt bỏ.
An Băng
Hải mỉm cười, nói: "Các vị, kỳ thực mọi người không cần phải nghi thần
nghi quỷ. Chúng ta ở đây không thể thông tri tới trưởng bối của tông
môn, nhưng nếu như rời khỏi vùng phạm vi mà ma khí bao trùm, chẳng lẽ
vẫn không thể thông tri ư?"
Dư Uy Hoa vỗ mạnh vào đùi một cái,
nói: "Đúng vậy, ma khí ở nơi này có chút cổ quái, nhưng ở bên ngoài thì
kiểu gì cũng có thể làm được mà."
Mọi người nhìn nhau, hoàn toàn an tâm.
Trịnh Hạo Thiên nhìn về phía đằng xa, trầm ngâm một lát, nói: "Chúng ta đã
tiến vào nơi này rồi, nếu như bỏ đi kiểu đầu voi đuôi chuột như vậy, chỉ sợ sẽ bị người ta cười chê. Không bằng mọi người đi sâu thêm một chút,
thăm dò xem có biến hóa gì nữa không?"
"Được."
Cơ hồ như là đồng thời, đề nghị của hắn lập tức giành được sự tán đông của tuyệt đại đa số người.
Từ sau khi bọn họ tiến vào, đã xác định rằng những sương mù màu đen này
quả thực là ma khí, hơn nữa còn là ma khí khá cổ quái, bên trong ẩn hàm
lực lượng thần bí khó mà tưởng tượng được. Hơn nữa ở bộ phận trung ương
của ma khí, tựa hồ như còn có hung thú gì đó có thể kích phát ra sát ý ở nơi này, ngay cả tu luyện giả thất giai cũng khó mà chống đỡ được.
Có điều, những phát hiện này không có gì là quá lạ lùng, quan trọng nhất là một ma tộc bọn họ cũng không nhìn thấy.
Nếu cứ như vậy, chỉ sợ sẽ bị người ta cười chê.
Những tu luyện giả cao giai này đều là hạng tâm cao khí ngạo, bọn họ lúc
trước còn cười nhạo Phương Ngụy không dám tiến sau vào ma khí, tất nhiên là cũng không muốn trở thành đối tượng để người khác cười chê.
La Khắc Địch do dự một lát, nói: "Cũng được, để chúng ta xem xem bên trong rốt cuộc là có dạng ma tộc gì. Hắc hắc, có thể sinh tồn ở trong ma khí
cổ quái như thế này, có lẽ có đàn ma đầu biến dị cũng chưa biết chừng."
Mắt mọi người đều lóe sáng, nếu như có thể kích sát ma đầu biến dị, vậy thì đối với bất kỳ ai mà nói cũng là một món tài phú không thể xem thường.
Cho dù là tu luyện giả cao giai trong các phái vào thời khắc này cũng
động lòng.
An Băng Hải mỉm cười, nói: "Tiểu muội cũng tán thành
đi sâu vào thăm dò, bốn phái chúng ta không thể nào kém bọn Ngũ Sát
điện, Bích Ba hồ được."
Nhất thời, trên người mọi người đều bốc lên đấu chí cường đại.
Trịnh Hạo Thiên sau khi chia binh thành hai lộ, song phương tuy không có ước
định gì, nhưng không nghi ngờ gì nữa đều có tâm tư ở trong lòng.
Đây chính là đại sự liên quan tới mặt mũi của môn phái, một khi đề cập cho
dù là có người ở trong lòng phản đối, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không nói
ra miệng.
"Đi..."
Trịnh Hạo Thiên quát khẽ một tiếng, độn thiên đan ở dưới chân lấp lánh quang mang nóng rực, bay về phía trước.
Có điều lần này hắn thả chậm tốc độ, hơn nữa trên người mơ hồ phóng tích ra từng tia lực lượng hắc ám.
Những lực lượng hắc ám này vốn khá mờ mịt, một khi phóng thích ra ngoài cơ
thể, lập tức dung thành một thể với hoàn cảnh ở xung quanh. Đừng nói là
bọn La Khắc Địch, cho dù là Cừu Hinh Dư cực kỳ quen thuộc với hắn cũng
không phát giác ra.
Kỳ thực, những lực lượng này không phải là Trịnh Hạo Thiên phóng thích, mà là do Mộng Yểm nằm trong khí xoáy gây nên.
Sau khi cảm ứng được một loại ma khí kỳ dị ở ngoại giới, Mộng Yểm cũng biến thành hưng phấn tới cực độ. Tuy ngay cả nó của không biết những ma khí
này là từ đâu tới, và làm thế nào mà biến thành bộ dạng này, nhưng loại
biến hóa này đối với tất cả ma tộc mà nói, đều rất có lợi.
Cho nên, nó mới chủ động xin đi giết giặc, hơn nữa phóng thích ra lực lượng của mình đề dò xét sự ảo diệu ở bên trong.
Tốc độ phi hành của mọi người tuy không quá nhanh, nhưng sau một tiếng vẫn
đi sâu vào trong ma khí. Theo sự thâm nhập không ngừng, bọn họ càng lúc
càng cảm ứng được loại sát ý cường đại đó. Có điều, lúc này đi theo bên
cạnh Trịnh Hạo Thiên đều là những tu luyện giả đạt tới bát giai.
Trong tay bọn họ có thủ đoạn riêng của mình, bảo vệ bản thân giống như là rùa đen vậy, mặc kệ sát ý ở nơi này có đậm đặc như thế nào, trong khoảng
thời gian ngắn cũng không thể nào khiến bọn họ có thương tổn.
Đột nhiên, Trịnh Hạo Thiên dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu, chăm chú nghe ngóng.
Trong hoàn cảnh ác liệt ma khí mịt mù như thế này, bất kể là thị lực của con
người, hoặc là thần niệm của họ, phạm vi cảm ứng đều có hạn chế cực lớn, ngược lại thì thình lực biến thành hữu dụng hơn.
Thính lực của Trịnh Hạo Thiên hơn xa người thường, lúc này khi hắn giỏng tai lắng nghe, sắc mặt dần dần biến thành ngưng trọng.
Lâm Đình nghiêm túc hỏi: "Hạo Thiên, nghe được gì vậy?"
Trịnh Hạo Thiên hơi biến sắc, nói: "Các vị, ma tộc hiện thân, mọi người chuẩn bị nghênh địch."
Trong lòng đám người La Khắc Địch đều bán tính bán nghi, bọn họ căn bản không phát hiện ra bất kỳ một dấu hiệu xuất hiện nào của ma tộc. Nhưng những
lời mà Trịnh Hạo Thiên nói, bọn họ cũng không dám khinh thường bỏ qua.
Nhất thời, trên người tất cả mọi người đều sáng lên từng tầng quang huy, bọn họ phóng thích ra tất cả các loại thủ đoạn gia trì có thể sử dụng.
Ánh sáng của các loại thần binh phóng ra đủ loại màu sắc, lần đầu tiên ở
trong một khu vực nào đó xua tan được ma khí nhìn như vô bờ vô bến.
Mấy trăm vị tu luyện giả bát giai trở lên một khi đồng tâm hiệp lực, lực
lượng mà họ có thể phát huy ra tất nhiên là không tầm thường. Đặc biệt
là kích phát ra uy năng của ít nhất hơn ngàn kiện thần binh, cho dù là
cường giả linh thể gặp phải sợ rằng cũng chỉ có nước vòng qua mà đi
thôi.
Một cỗ hào khí không thể hình dung bắt đầu lan ra bên trong mọi người, cảm thụ được quang huy cường đại tới mức bất khả tư nghị ở
xung quanh, lòng tin của bọn họ trong nháy mắt lên cao tới cực điểm.
Có điều, cũng chỉ có ở dưới loại hoàn cảnh đặc thù này, mọi người mới có
thể toàn lực dắt tay nhau mà chiến. Nếu như đổi lại là ở nơi khác, muốn
đạt được hiệu quả nay tuyệt đối là khó khăn vô cùng.
"Gừ...."
Khi ánh sáng phòng ngự vừa hình thành, trong tai mọi người lại nghe thấy
một tiếng rống giận kinh thiên động địa từ đằng xa truyền tới. Tiếng
rống này chính là tiếng rống vừa rồi đã dẫn động sát ý cuồn cuộn, hơn
nữa còn dùng một loại tốc độ khá nhanh ập tới.
Sắc mặt của đám người La Khắc Địch khẽ biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lại có thêm mấy phần kính ý và bội phục.
Tin tức Trịnh Hạo Thiên lực địch với linh thể cường giả mà chiến thắng
chẳng qua là lời đồn, nhưng lúc này hắn có thể phát hiện ra tung tích
của ma tộc trước khi mọi người nhìn thấy, tới đây, cũng không còn có ai
dám hoài nghi thực lực của hắn nữa rồi.
Ma khí màu đen đột nhiên tỏa ra bốn phía, để lộ ra một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi ở trước mặt.
Một con độc giác quái thú to lớn, tứ chi hữu lực đang chạy như điên tới, ở
sau người nó, không ngờ có vô số sinh vật thiên kỳ bách quái ùn ùn xông
tới.
"Thiên ma..."
"Địa ma..."
"Nhân.... nhân ma..."
Mấy trăm người đều không nén được mà thốt lên kinh hãi.
Bọn họ đã nhìn thấy gì.
Thiên, địa, nhân ba loại ma tộc khác nhau đi cùng nhau, không ngờ lại không
tàn sát lẫn nhau mà là đồng tâm hiệp lực lao về phía họ.
Vào thời khắc này, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng cảm thấy một luồng gió lạnh vi vu thổi qua khiến cho cả người hắn lạnh cóng.
Thiên địa nhân ma tuy đều là ma tộc, nhưng bọn chúng lại không phải cùng một
chủng tộc, một khi gặp nhau, đa số là sẽ liều mạng mà chiến, tuy không
thể nói là không chết thì không thôi, nhưng cũng tuyệt đối không thể
chung sống hòa bình.
Nhưng lúc này, bọn họ lại nhìn thấy đại quân hội hợp tất cả ma tộc, phát hiện này tuyệt đối là vô cùng kinh người.
"Giết!"
Thanh âm của Mộng Yểm đột nhiên vang lên, trong tiếng kêu đó tựa hồ như con mang theo một tia vị đao nóng nảy và sợ hãi.
Trịnh Hạo Thiên lập tức hồi thần lại, hắn quát to: "Giết..."
Mọi người đều rùng mình một tiếng, bị tiếng quát này khiến cho tỉnh lại.
Đám người La Khắc Địch hét lên một tiếng, các võ giả luyện yêu nhao nhao
yêu hóa biến thân, mà linh khí sư thì lấy thần binh, thích phóng thần
binh chi quang ra.
Các môn các phái đều có tuyệt truyền mật nghệ
của riêng mình, nếu như lấy uy năng mà luận, công pháp đỉnh cao nhất của các phai cũng không kém Vạn Kiếm quyết một chút nào. Cho nên khi mọi
người tận tình thi triển tuyệt nghệ của mình, toàn bộ khu vực này lập
tức vị quang mang vô cùng vô tận bao trùm.
Lực lượng đại biểu cho các thuộc tính khác nhau từ trên trời ùn ùn giáng xuống, trong nháy mắt đã giáng lên người bọn ma tộc đang lao nhanh tới.
Mà trên người
những ma tộc đó cũng phóng thích ra khí tức màu đen như mực, kết hợp với vùng ma khí này một cách hoàn mỹ vô khuyết.
Ánh sáng muôn màu, hắc khí lập tức cuốn lấy hau, giống như là hai quân giao chiến khó mà phân tách.
"A!"
Một địa ma cuối cùng không kiên trì nổi, thân thể của gã nổ tung.
Song, còn chưa đợi mọi người cao hứng thì đã nghe thấy những nhân ma ở bên
trong gầm lên một tiếng, nhưng nhân ma này ùa lên, thôn phệ sạch sạch
thân thể đã vỡ vụn của địa ma này, không ngờ ngay cả một chút mảnh vụn
cũng không còn.
Mọi người đều thấy bụng quặn lại, nếu như không phải là ý chí kiên định, sợ rằng đã nôn mửa ngay tại chỗ rồi.
La Khắc Địch đột nhiên hét lên: "Những nhân ma này chính là sinh vật lúc
trước ở trong núi và liệp sư đã thất tung, bọn họ đều bị ma hóa rồi."
Lâm Đình run lên, nói: "Những người thất tung đều là liệp sư và mãnh thú
trong núi, bọn họ sau khi ma hóa lại có thực lực cường đại như vậy ư?"
La Khắc Địch trầm giọng nói: "Ma khí ở nơi này không hề tầm thường, nhân
ma mà chúng tạo ra cường đại hơn nhân ma bình thường cả trăm lần." Gã
hung hăng nói: "Thật không biết là tên ma đầu đáng chết nào làm ra ma
khí lợi hại như vậy, nếu để người tu luyện ma đạo ồ ạt tới đây, chỉ
sợ….”
Mọi người kinh sợ nhìn nhau, đều cảm thấy rợn tóc gáy.
Đúng như Lâm Đình nói, những người thất tung ở đây không phải là tu luyện
giả gì cả, tuyệt đại đa số đều là liệp sư bình thường và mãnh thú ở
trong núi.
Nhưng nhìn thực lực cường hãn của những nhân ma này, lại không kém hơn địa mà và thiên ma nhất tộc là bao.
Trình độ hung hãn của ma khí ở nơi này, tuyệt đối là không phải tầm thường.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên sầm xuống, hắn nhìn vào trung tâm của ma khí, trong mắt ngập tràn sát cơ.
"Để ta tới!"
Hắn cong tay búng một cái, trong nháy mắt, vô số điểm sáng từ trên người hắn bay ra.