"Vù vù vù..."
Một loạt thanh âm kỳ dị vang lên vào sát nha kiếm quang tiếp xúc với biển lửa.
Những kiếm quang này không phải là thực thể, mà là năng lượng hình thành, lúc ở trong hư không, tất nhiên sẽ không hao phí gì. Nhưng một khi tiến vào trong biển lửa nham thạch, lập tức phải chịu đựng sự ăn mòn của nhiệt
lưu có thể làm hòa tan tất cả này.
Hai mắt Ô Mặc trợn trừng lên, nhìn chằm chằm vào những kiếm quang này.
Nhiệt độ ở bên trong biển lửa này như thế nào, y hiểu rất rõ. Trong suy nghĩ
của y, ngoại trừ là linh thể do cường giả linh thể ngưng tụ ra, nếu
không thì bất kỳ năng lượng nào cũng tuyệt đối không thể chịu đựng được
sự trùng kích của loại sóng nhiệt này.
Cho nên, tuy kim cương Hoàng và Tạp Phỉ Đặc đều nhất quyết bảo chứng rằng
kiếm quang của tên nhân loại này có thể tiến vào biển lửa để dò xét,
nhưng y vẫn có chút bán tín bán nghi.
Song, cảnh tượng tiếp theo lại khiến y rùng mình sợ hãi.
Nhưng kiếm quang này khi tiếp xúc tới biển lửa, trên mình chúng không ngờ lại bắt đầu tỏa từng tầng quang mang. Những quang mang này giống như là một loại lực lượng ngăn cách nào đó, không ngờ lại trung hòa những sóng
nhiệt này.
Bọn chúng dưới sự điều khiển của Trịnh Hạo Thiên, giống như là một khải
giáp có thể chịu đựng được nhiệt lượng, bình an vô sự tiến vào bên trong biển lửa.
Khóe miệng Ô Mặc hơi giật giật mấy cái, y đột nhiên hỏi: "Hoàng huynh, tiểu tử này làm thế nào mà làm được vậy thế?"
Kim cương Hoàng bật cười, nói: "Mỗi một người đều có bí mật của mình, ta
nghĩ Trịnh huynh tất cả mật thuật tu hành riêng, mà đám người chúng ta
cũng không thể nào dò xét được."
Đôi mắt của Ô Mặc đảo như lạc rang, y rất hâm mộ trình độ ngưng luyện những kiếm quang này, và đồng dạng cũng rất thèm thuồng môn công pháp này.
Phải biết rằng, những kiếm quang này không ngờ ở dưới loại hoàn cảnh này mà
vẫn có thể tung hoành tự nhiên, có thể thấy trình độ ngưng luyện của
chúng cho dù là không bằng linh thể do cường giả linh thể ngưng luyện
ra, nhưng cũng chẳng kém là bao nhiêu.
Nếu có thể học được môn bí pháp này, hơn nữa sử dụng sau khi tấn thăng linh thể, vậy thì trình độ cường hãn của linh thể mà y ngưng luyện ra....
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Ô Mặc lập tức trở nên nhộn nhạo.
Chỉ là, nhìn thấy kim cương Hoàng mặt không chút biểu tình và Tạp Phỉ Đặc,
Trịnh Hạo Thiên mặt mày nghiêm nghị, y cũng chỉ đành nuốt những lời nói
này xuống cổ họng, chôn thật sâu trong lòng.
Số lượng kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên đạt tới tới con số khủng bố là hơn
chín ức bảy ngàn vạn, những kiếm quang này đều có phẩm chất hạch tâm
cường đại nhất. Nếu như hoàn toàn khuếch tán ra, cho dù là bao trùm
phương viên mấy dặm, cũng không có gì là khó khăn.
Mà lúc này, Trịnh Hạo Thiên cho toàn bộ kiếm hải phóng thích ra chìm vào
trong biển lửa nham thạch dưới lòng đất, mà phạm vi của nó cũng lớn
không kém gì trên mặt đất.
Tạp Phỉ Đặc nhắm hai mắt lại, y phóng thích thần niệm ra, hơn nữa còn bám vào trên mỗi một đạo kiếm quang.
Ở trong biểu lửa nham thạch, thần niệm của tuyệt đại đa số chủng tốc đều
phải chịu được sự áp chế cực lớn, cho dù là cường giả như Hoàng, cùng
với địa ma như Ô Mặc cũng không có cách nào để thần niệm của mình đi lại rong biển lửa nóng rực này.
Nhưng hỏa linh thì khác, bản thân của chúng chính là đản sinh trong thế giới
của lửa. Một khi thần niệm của chúng tiến vào nơi này, giống như là cá
vào biển lớn, có thể thoát mái phóng thích và mở rộng.
Có điều, nhân lực cũng có hạn, Tạp Phỉ Đặc dẫu sau cũng không phải là
cường giả linh thể, thần niệm của y cường độ cũng có hạn, mà phạm vi của biển lửa này lại cơ hồ là vô hạn, muốn ở trong đây tìm một con chim lửa nho nhỏ, độ khó của nó thật sự là chẳng khác nào mò kim đấy bể.
Nhưng sau khi ức vạn kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên chìm vào bên trong biển
lửa, tất cả lại phát sinh ra biến hỏa nghiêng trời lệch đất.
Tất cả kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên cho dù là ở bên trong biển lửa cũng
án chiếu theo một trình tự nhất định mà lưu chuyển, những kiếm quang này như vô tình hữu ý tổ thành một kiếm hải đại trận vô biên biển ảo muôn
vàn.
Bên trong kiếm trận này, giữa mỗi một đạo kiếm quang đều có sự liên hệ với
nhau, có thể nói là bù đắp, bổ sung nhau, có nạn thì cùng chịu.
Đồng dạng, trong thế giới bị kiếm hải bao phủ, tất cả mọi thứ đều được nhìn
thấy hết, rõ ràng giống như là đặt ngay trước mặt, không hề có bất kỳ bí mật gì.
Nếu như lại thêm năng lực của hỏa linh nhất tộc trong biển lửa, vậy thì phần cảm ứng này càng tăng cường thêm trăm ngàn lần.
Thế là, dưới sự khống chế của kiếm hải mà Trịnh Hạo Thiên thả ra, sau khi
để thần niệm của Tạp Phỉ Đặc dung nhập vào trong, phạm vi mà hai người
họ có thể tìm kiếm tăng lên gấp trăm lần, đề cao hiệu suất tới cực hạn.
Hai người bọn họ liên thủ, giống như là giăng một cái lưới lớn trong biển lửa, bồng bềnh trôi không có mục đích ở nơi này.
Song, đám người Tạp Phỉ Đặc không biết rằng, kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên
thao khống đang như vô tình hữu ý mà tránh khỏi một địa phương.
Vào thời khắc hắn thao khống kiếm hải tiến vào bên trong biển lửa, đột
nhiên cảm ứng được một sự rúng động tới từ Ôn dưỡng hồ lô.
Biến cố này khiến hắn vô cùng kinh ngạc, có điều, Trịnh Hạo Thiên hiện giờ
đã không còn là tên thiếu niên ngây thơ ngày xưa nữa rồi. Hắn tuy phát
giác có điều dị thường, nhưng lại vẫn bất động thanh sắc thu lấy Ôn
dưỡng hồ lô vào trong tay.
Đồng, hắn tách một tia thần niệm tiến vào trong đó, muốn xem xem cái hồ lô đang phát sinh biến cố gì.
Song, sau khi thần niệm của hắn tiềm nhập vào bên trong, lại kinh hãi đến nỗi xuýt nữa đánh rơi hồ lô.
Bởi vì nằm ngoài ý liệu của hắn, kẻ đầu sỏ khiến cho hồ lô rung lên không
phải là Thương long thiền trượng hoặc là Hắc ám loan đoan như trong
tưởng tượng của hắn, mà là khối ma thạch thần bí, mà hắn từ đầu đến cuối không thể nào dò xét được lai lịch.
Khối ma thạch tỏa ra lực lượng và sự uy nghiêm vô thượng này, bất kể là ở
trong rừng cây ở tiểu linh giới hay là ở trong Ôn dưỡng hồ lô, đều một
mưc bảo trì trạng thái bình tĩnh.
Cho dù là ngoại giới phát sinh đại tai nạn mang tính hủy diệt đi nữa, tựa
hồ như cũng không thể khiến cho lực lượng của nó có ba động hoặc là yếu
đi.
Nhưng, vào thời khắc này, lực lượng ở xung quanh nó lại trở nên ba động kịch
liệt, độ lớn của loại cường độ ba động đó đã đạt tới mức bất khả tư
nghị. Cho dù là với tu vi cửu giai đỉnh phong của Trịnh Hạo Thiên hiện
giờ sau khi cảm thụ lực lượng ba động tới trình độ này cũng không nhịn
được mà run rẩy không ngớt.
Hắn cảm ứng được một cách sâu sắc rằng cả ma thạch giống như là một tòa núi lửa chết bị kìm nén vô số năm. Nếu như một khi bạo phát, vậy thì năng
lượng mà nó phóng thích ra tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.
Nếu như so sách, hơn ngàn viên bạo liệt thạch mà Tạp Phỉ Đặc từng dùng để uy hiếp hắn căn bản chẳng đáng để bận tâm.
Trịnh Hạo Thiên thậm chí có một loại cảm giác, nếu như ma thạch bên trong Ôn
dưỡng hồ thật sự nổ tung, vậy thì ngay cả chiến trường thất xoáy chỉ sợ
rằng cũng phải tan thành theo.
Mà dưới sự trình kích của năng lượng mà ma thạch đột nhiên bạo phát ra,
những thứ khác ở bên trong Ôn dưỡng hồ lô cũng giống như là những chiếc
thuyền độc mộc đang quay cuồng trong sóng lớn,
Bất kể là Thương long thiền trượng đang được ôn dưỡng hay là Ma vương loan
đao tán phát ra uy năng khủng bố vô biên và mươi vạn mảnh vụn, dưới lực
lượng của ma thạch, đều biến thành nhỏ bé không đáng kể.
Cho nên Trịnh Hạo Thiên sau khi cảm ứng được tình huống ở bên trong, ý nghĩ đầu tiên của hắn không ngờ lại là vứt bỏ Ôn dưỡng hồ, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Chỉ cần hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm được đám người Cừu
Hinh Dư, vậy thì lập tức phát động truyền tống, rời xa khỏi chiến trường khủng bố này, còn chuyện gì phát sinh về sau thì không liên quan gì tới hắn.
Song ý nghĩa này chỉ lướt qua mà thôi, ngay lập tức bị hắn mạnh mẽ áp chế.
Khối ma thạch này nếu nổ tung, vậy thì lực lượng cường đại của nó trong nháy mắt sẽ tiêu trừ tất cả, căn bản không thể lưu lại cho hắn thời gian đi
tìm đám người Cừu Hinh Dư.
Mà nếu như hắn vứt bỏ đám người Cừu Hinh Dư mà một mình bỏ chạy, thì đó là điều ngàn vạn lần không thể.
Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên vừa thao khống kiếm hải, để bọn chúng dùng phương thức kiếm trận vẫy vùng trong biển lửa, vừa tiềm nhập thật nhiều thần niệm vào bên trong Ôn dưỡng hồ, hắn muốn biết rốt cuộc là nguyên
nhân gì đã khiến ma thạch một mực bất động như núi lại phát sinh biến
hóa to lớn như vậy.
Lông mày của Tạp Phỉ Đặc hơi nhíu mày, y cảm ứng được rõ ràng, sự khống chế
của Trịnh Hạo Thiên đối với kiếm trận này tựa hồ như yếu đi rất nhiều.
Tuy kiếm trận vẫn bảo trì sự hoàn chỉnh, mỗi một đạo kiếm quang cũng
cường đại giống như trước kia, nhưng lại thiếu đi một vẻ linh động.
Những kiếm quang này không còn bay lượn trong biển lửa giống như là cá bơi
lội nữa, mà là biến thành ngốc trệ án chiếu theo lộ tuyến đã vạch sẵn mà tìm kiếm.
Tuy người ngoài không nhìn ra của sự khác biệt gì, nhưng y đã để thần niệm
bám vào bên trên kiếm trận cho nên có thể cảm ứng được rất rõ ràng.
Trong lòng y hoàn nghi bất định, chẳng lẽ sau khi Trịnh Hạo Thiên phóng thích tất cả kiếm quang, thần niệm của hắn có chỗ không đủ ư? Nếu như thật sự là vậy, đây cũng là một kẽ hở có thể lợi dụng. Chỉ là, y vẫn không thể
xác định được rằng đây có phải là Trịnh Hạo Thiên cố ý và đang dụ y
trúng kế hay không?
Có điều vào lúc này, y bất kể là như thế nào cũng không thể tìm hiểu tới
cùng được, chỉ đành cố nén sự bực bội ở trong lòng, tiếp tục phối hợp từ từ tìm kiếm trong biển lửa.
Trịnh Hạo Thiên không biết rằng, hành động của hắn lúc này đã mang lại sư nghi hoặc rất lớn cho Tạp Phỉ Đặc.
Còn hắn hiện giờ đã bị sự phát hiện và suy đoán của mình dọa cho sợ hết hồn.
Khi một lượng lớn thần niệm tiến vào bên trong Ôn dưỡng hồ, hơn nữa cẩn
thận tìm kiếm một vòng, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng có chút minh
bạch, khối ma thạch này không phải là thật sự muốn nổ tung.
Bởi vì lực lượng xung quanh nó tuy cuộn trào mãnh liệt, nhưng chỗ hạch tâm
của nó lại vẫn ổn như thái sơn, không có một chút lay dao động nào.
Loại tình huống này bất kể là như thế nào, cũng không thể liên quan gì tới hai chữ hủy diệt.
Trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển vô số ý nghĩ, tuy xác định tạm thời
không có gì nguy hiểm, nhưng ma thạch đột nhiên phát sinh biến hóa to
lớn như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nếu như không thể tìm
ra nguyên nhân và giải quyết nó, hắn tuyệt đối khó mà sống yên được.
Từ từ, hắn phát giác ra, lực lượng đang sôi sục của ma thạch không phải là cố định, mà là có biến đổi rất lớn.
Mà loại biến đổi này, không ngờ lại có liên quan rất lớn tới sự di động của kiếm hải của hắn.
Khi kiếm hải mà hắn thao khống tiếp cận một khu vực kia bên trong biển lửa
nham thạch, dao động của ma thạch sẽ biến thành lớn hơn rất nhiều. Ngược lại, khi kiếm hải rời khỏi khu vực này, ba động của ma thạch lại tự
động yếu đi.
Đột nhiên, một ý nghĩ cực kỳ hoàng đường mà không thể tưởng tượng nổi lóe
lên trong đầu hắn. Hơn nữa, sau khi ý nghĩ này xuất hiện, giống như là
quanh quẩn mãi trong đầu, không thể nào bỏ đi được.
Chẳng lẽ, thứ dẫn tới phản ứng to lớn của ma thạch nằm ở dưới biển lửa nham thạch này ư.
Mà ở đây, thứ có thể được xưng là thần vật, hơn nữa có thể khiến khối ma
thạch lai lịch bất minh này chấn động như vậy, cũng chỉ có thể là -
phượng tủy.