Chiến Thiên

Chương 321: Q.5 - Chương 321: Ma vương phá kén.




Ánh sáng cự đại nhấp nháy trên truyền tống trận, sau khi tất cả khôi phục lại bình tĩnh, đám người Hà Sa đột nhiên xuất hiện.

Mắt họ đảo một vòng, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc ở xung quanh thì không hẹn mà cùng thở phào.

Sau khi bọn họ không thể đưa tin tức về sự tồn tại của đại ma vương, thông qua ngọc thạch truyền tống đi, trong lòng mỗi người đều vô cùng lo lắng, có phải là truyền tống trận giữa điểm trong tiểu linh giới cũng không thể sử dụng nữa.

Mà sự thực hiện tại đã chứng minh, đại ma vương đó có lẽ có năng lực có thể làm đảo loạn một bộ phận không gian nhỏ, nhưng đối với truyền tống trận to lớn mà nói thì không làm được gì.

"Mau, đi tìm Phương Ngụy tổng giáo đầu." Hà Sa lập tức phân phó: "Các ngươi mau về đại linh giới, hơn nữa mời các thái thượng trưởng lão xuất thủ." Gã hơi dừng lại một chút rồi bổ sung: "Bọn Cừu sư muội tuyệt đối không kiên trì được lâu đâu."

Có mặt ở đây đều là tu luyện giả cao giai, duyệt lịch của họ hơn xa tu luyện giả bình thường, cho nên biết rằng câu nói này của Hà Sa không hề có bất kỳ thành phần khoa trương nào.

Ở nơi này đã có sự tồn tại của đại ma vương, hơn nữa còn chế tạo ra được ma khí khủng bố như vậy, vậy thì cách thời gian mà hắn tỉnh lại cũng không còn xa nữa.

Ba người bọn Cừu Hinh Dư tuy là đều là thập giai siêu phẩm, hơn nữa không sợ sự xâm thực của ma khí, nhưng thực lực của họ có hạn, tuyệt đối không thể duy trì được thời gian quá dài.

"Phương tổng giáo đầu đâu." An Băng Hải đột nhiên ngảng đầu lên, cao giọng quát.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn tới, không ngờ tính khí của vị đại sư tỷ của Thiên Tinh môn này lại nóng nảy như vậy. Song đám người Hà Sa thì mơ hồ biết rằng đây không phải là thiên tính của An Băng Hải mà là nàng ta đã lo lắng lắm rồi.

"Cái vị về rồi à?" Một bóng người lóe lên, Phương Ngụy quả nhiên từ bên ngoài chạy nhanh vào mà ở bên cạnh y còn có hơn chục người.

Hơn chục người này chính là cường giả thập gia trong bốn đại môn phái bọn Ngũ Sát điện, chỉ là lúc này trên mặt họ cũng đều có chút khó coi, nhưng sau khi thấy đám Hà Sa, lại lộ ra vẻ kinh hỉ.

"Hà huynh, các người không thể có thể sử dụng được truyền tống trận, chẳng lẽ trận này đã có thể dùng được rồi?"

Đám người Hà Sa đều ngây ra, người lên tiếng chính là Đường Dật Dương, cao thủ thập giai cường đại nhất trong Bích Ba Hồ nhất mạch.Ở trong Hàn Lâm tiểu linh giới đã từng xuất hiện không ít cường giả linh thể, nhưng hiện giờ còn tại thế chỉ có hai vị. Mà một trong hai vị chính là thái thượng trưởng lão của Bích Ba hồ. Cho nên người được Bích Ba hồ phái tới lần này cũng là cường giả tinh nhuệ, vị Đường Dật Dương này bất kể là danh vọng hay là thực lực đều là số một số hai trong mọi người, không hề kém Hà Sa chút nào.

"Đường huynh, câu này của huynh là sao?" Hà Sa chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát, run giọng hỏi.

Đường Dật Dương cười khổ một tiếng, nói: "Chúng ta đang đi dò xét huyền ảo của ma khí ngoài thành, không ngờ gặp phải một đám ma tộc cường đại. Nếu như chỉ là đám ma tộc này thì cũng thôi đi, nhưng khi đám ma tộc này nhìn thấy không địch lại chúng ta lại dung hợp thành một con quái thú cấp bậc ma vương." Hắn lắc đầu, nói: "May mà con quái thú đó vừa ngưng tụ thành hình, chưa dạt tới thực lực ma vương chân chính, cho nên chúng ta mới có thể đồng tâm hiệp lực chém chết nó. Có điều, đã xuất hiện ma tộc cấp độ này, chúng ta tất nhiên là phải về bẩm báo cho tông môn, nhưng..."

Hắn nói tới đây, sắc mặt lập tức biến thành cổ quái.

An Băng Hải nói tiếp: "Đường huynh, để ta đoán thử, có phải là tất cả ngọc thạch liên lạc đều vô hiệu."

"Đúng vậy." Đường Dật Dương bất lực nói: "Xem ra các ngươi cũng gặp phải tình huống này. Ài, thật sự không hiểu Hàn Lâm tiểu linh giới rốt cuộc là phát sinh biến cố gì, không ngờ lại thành hỗn loạn bất kham như vậy, ngay cả không gian cũng biến thành hỗn loạn."

Ánh mắt của Hà Sa chiếu xuống dưới chân, chậm rãi nói: "Đường huynh, ta chỉ muốn biết, truyền tống trận này còn có thể đưa của chúng ta về đại linh giới không?"

Đường Dật Dương chậm rãi lắc đầu, nói: "Chúng ta đã thử nhiều lần rồi, truyền tống trận này căn bản không thể dùng được nữa. Đúng rồi, các ngươi làm thế nào mà có thể kích phát được truyền tống trận?"

Sắc mặt của mọi người đều biến thành cực kỳ khó coi, An Băng Hải lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi, muốn rời khỏi tiểu linh giới phải khởi động truyền tống trận của chủ thành. Mà nơi này sợ rằng chỉ có thể tiến vào chứ không thể ra được."

Cổ họng Hà Sa ngọt ngọt, đột nhiên thổ ra một ngụm máu.

Mọi người đại kinh thất sắc, vội vàng đỡ lấy gã, chỉ thấy gã vùng ra khỏi mấy sư đệ đang đỡ mình, vài An Băng Hải một cái: "An cô nương, trong chúng ta, chỉ có Thiên Tinh môn am hiểu trận đồ chi đạo mới có thể phá giải được nguy cơ, xin Thiên Tinh môn các vị giúp sức, Vạn Kiếm tông chúng ta sau này tất sẽ hậu báo."

An Băng Hải vội vàng đỡ gã, nói: "Hà huynh đừng khách khí, Thiên Tinh môn chúng ta đều nhận không ít ân huệ của Trịnh sư đệ, bất kể là như thế nào cũng phải tận sức mà làm." Nàng ta vung tay, nói: "Các vị sư đệ sư muội, mọi người, cùng nhau tính toán, thời gian không nhiều, nhất dịnh phải tính toán được rõ ràng, không được có sai lầm."

"Vậng!"

Đám người của Thiên Tinh môn ầm ầm vâng dạ, ai nấy lấy ra bàn tính đặc chế mang theo trên người, bắt đầu tính toán.

Đường Dật Dương lúc này mới phát hiện, trong những người này thiếu mất một số người.

Nếu như là người bình thường, Đường Dật Dương cũng chẳng bận tâm, bọn họ đã chạm trán với quái thú cấp bậc ma vương ở trong ma khí, hơn nữa tổn thất không ít nhân thủ, vậy thì đám người Hà Sa tất nhiên là cũng khó mà tránh khỏi cảnh này.

Nhưng, nếu như nói người thiếu là bốn cường giả thập gia tư chất siêu phẩm Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư, Lâm Đình và Dư Uy Hoa, vậy thì hắn cho dù là muốn bỏ qua cũng khó.

Cơ thịt trên mặt giật giật, Đường Dật Dương hỏi: "Hà huynh, đám người Trịnh Hạo Thiên của quý phái đâu?"

Hà Sa cười buồn bã: "Hà mỗ tính sai, không ngờ lại để bọn họ dẫn đội tiến vào ma khí. Ha ha, Hà mỗ phụ lời dặn dò của chân nhân, cho dù lần này có chết cũng không còn mắt mũi nào gặp các bậc tiên liệt của bản môn."

Đám người Đường Dật Dương nhìn nhau, trong lòng đều nổi lên một luồng hơi lạnh.

Chẳng lẽ đối thủ mà họ gặp phải lại cường đại đến vậy, ngay cả Trịnh Hạo Thiên có thể chiến thằng cường giả linh thể cũng vẫn mệnh ư?

...

Rầm rầm rầm!

Tiếng vang đinh tang nhức óc nối tiếp không ngừng đột ngột truyền tới, chấn cho tai Trịnh Hạo Thiên kêu ong ong.

Hắn lập tức mở bừng mắt, trong mắt không kinh ngạc mà vui mừng.

Chăm chú nhìn tới, cái kén ma vương hình tròn đã thay đổi bộ dạng bình tĩnh như nước, mà dần dần bắt đầu giãy dụa. Giống như là ở trong cái kén to này có thứ gì đó muốn liền mạng giãy dụa bò ra vậy, mà theo mỗi lần vẫy vùng của vật này, đều phát ra thanh âm rất to, ở trong không gian yên tĩnh này không ngừng vang vọng.

Trịnh Hạo Thiên biết, đây chính là bởi vì kén ma vương đã hấp nạp đủ ma khí là lực lượng hắc ám, cho nên sắp nở rồi.

Mấy năm khổ cực, hiện giờ cuối cùng cũng tới lúc có thể thu hoạch, tất nhiên là khiến hắn vui mừng không thôi.

"Bốp!"

Lại một tiếng vang nữa, cả cái kén không ngờ lại triệt để nứt ra.

Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, hắn tuy biết ma vương xuất hiện khẳng định sẽ có động tĩnh, nhưng không ngờ lại khoa trương đến vậy.

Mảnh vỡ do cái kén to nứt ra như là từng mũi nhọn bay trong không trung, giống như có thể cắt đứt tất cả những gì ngăn cản trước mặt chúng.

Ở phía trước Trịnh Hạo Thiên là một mảng ánh sáng lấp lánh, vô số kiếm quang bay quanh người hắn, ngăn cản tất tả những mảnh vỡ đó.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy một ma vương cự đại mặt mày dữ tợn như quỷ thây, thân hình cao một trượng hai thước.

"Gừ!"

Ma vương đột nhiên phát ra tiếng gầm cực kỳ năng lệ, tiếng gầm này vang vọng khắp trời đất, giống như là muốn thông qua tiếng gầm này để tuyên thệ sự xuất hiện của y.

"Đừng có gàm ầm ĩ lên nữa." Giọng nói của Mộng Yểm đột nhiên vang lên.

Giọng nói của nó nếu so với tiếng ầm của ma vương thì quả thật là nhỏ như muỗi kêu. Nhưng kể ra cũng lạ, ma vương đó lập tức dừng kêu, hơn nữa còn quay người lại, cung kính nhìn Mộng Yểm.

Trịnh Hạo Thiên nhìn mà tấm tắc khen lạ, hiệu quả sử dụng Mộng Yểm để khống chế ma vương không ngờ lại tốt như vậy, cũng không uổng một phen cực khổ của mình.

"Hạo Thiên, đem đồ chuẩn bị đưa cho y đi." Mộng Yểm cảm ứng được suy nghĩ của Trịnh Hạo Thiên, nó dương dương đắc ý , nói: "Đây là một con ma vương biến dị, nếu tiêu hóa những lợi khí mà chúng ta chuẩn bị cho y, chỉ sợ có thể tiến thêm một bước nữa, ngay cả cường giả ma vương đỉnh cao nhất cũng chưa chắc có thể dễ dàng thắng được nó."

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên rúng động, nói: "Thật sự lợi hại như vậy ư?"

"Hắc hắc, đây cính là ma vương tôi tớ đầu tiên mà ta chuẩn bị, đương nhiên là phải chuẩn bị kỹ lưỡng rồi." Mộng Yểm mất kiên nhẫn, nói: "Mau lấy đồ ra đi."

Trịnh Hạo Thiên gật đầu, lấy Ôn Dưỡng hồ ra, vỗ nhẹ vào đáy hồ lô.

Lập tức cả sáu vạn điểm đen nho nhỏ và một thanh loan đao khổng lồ từ bên trong hồ lô bay ra.

Con mắt đen xì của đại lực ma vương lập tức sáng lên, y phát ra một tiếng gào trầm thấp mà đầy khát vọng. Chỉ là trước khi chưa có sự cho phép của Mộng Yểm, y không dám tùy tiện.

"Đây là thưởng cho ngươi, nuốt chúng đi, làm mình to lớn hơn, ta cần lực lượng của ngươi." Mông Yểm líu ríu nói, trong giọng nói của nó tràn đầy một loại mị hoặc không thể hình dung, khắc sâu vào trong ý thức tinh thần của đại lực ma vương.

"Vâng, chủ nhân."

Đại lực ma vương gầm lên một tiếng, lao nhanh lên trước, lập tức nắm thanh loan đao vào trong tay, hơn nữa há cái miệng to như chậu máu ra, nuốt tất cả điểm sáng màu đen vào trong bụng.

Một lát sau, thân thể của đại lực ma vương bắt đầu bành trướng, y phát ra tiếng rống vừa đau khổ lại vừa sung sướng, thanh loan đao ở trong tay y thì lấp lánh bất định, giống như là tùy thời đều có thể thoát khỏi tay y.

Có điều, đúng như Mộng Yểm đã nói, đại lực biến dị ma vương hơn xa những ma vương bình thường.

Sau khi trải qua một ngày một đêm quằn quại, y lại một lần nữa đứng dậy, khí tức trên người đã cường đại tới mức khó mà tưởng tượng được. Cho dù là so với ma vương khổng lồ ở trên Phi Thiên phong ngày trước cũng không kém là bao.

Đồng thời, thanh loan đao mà y cầm trong tay đã dung nhập vào trong tay phải của y. Nếu như từ xa, giống như là tay phải đã hóa thành một cây đao, lấp lánh hàn quang khiến người ta sợ hãi.

Trịnh Hạo Thiên cảm thán không thôi, ma vương tôi tớ đầu tiên mà Mộng Yểm chuẩn bị cho mình quả nhiên là cường đại vô cùng.

"Mộng Yểm, y còn cần tu luyện bao lâu nữa mới có thể có năng lực xé rách không gian."

"Xé rách không gian ư?" Mộng yểm mặt mày khinh thường, nói: "Kỹ xảo vặt vãnh như vậy còn cần phải tu luyện à, ma tộc chúng ta vừa sinh ra đã biết rồi."

Nhìn bộ dạng của Mộng Yểm, Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười nói: "Được, vậy thì bảo nó xé rách không gian đi, chúng ta ra ngoài."

Mộng Yểm gật mạnh đầu, đại lực biến dị ma vương gào lên một tiếng, loan đao trong tay đột nhiên giơ lên cao rồi chém xuống.

Ở trước mặt họ lập tức xuất hiện một khe nứt, mà ngoài khe nứt ra thì là một vùng ma khí đậm đặc đen xì, giống như là vô cùng vô tận, không bờ không bến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.